Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1447: Đao pháp thứ tám của Huyễn Vân


Cứ liên tục dùng Huyễn Vân Phân Liệt Đao như vậy, đối với sự tiêu hao thần
thức và chân nguyên cũng không thể tưởng tượng được. Diệp Mặc lúc trước từ Hóa
Chân tầng thứ ba thăng cấp thẳng lên Hóa Chân tầng thứ bảy, cũng chưa trải qua
Hóa Chân trung kỳ, sự tăng vọt của chân nguyên và thần thức khiến hắn bắt đầu
có chút không thích ứng nổi. Không ngừng phóng ra đường đao, chân nguyên và
thần thức của hắn mặc dù tiêu hao nhanh kinh khủng, nhưng đối với chân nguyên
và thần thức của một Hóa Chân hậu kỳ càng lúc càng thích ứng được.

Nếu như lúc này có ngưởi ở đây, chỉ có thể nhìn thấy vô số đường đao màu tím
và vô số những yêu thú cát đá đang hỗn độn cùng một chỗ, căn bản cũng không
phân biệt được rốt cục ai là người chiếm thế thượng phong.

Diệp Mặc dần dần chìm trong những đường đao ngang dọc của 'Tử Đao’, hắn dường
như lại quay về cảnh tượng lúc trước khi ở Sa Nguyên dược cốc bị vô số Thổ hạt
thú tấn công, chỉ có điều yêu thú Sa thạch bây giờ bất luận số lượng hay cấp
bậc cũng lợi hại hơn nhiều so với Thổ hạt thú trước đó. Nhưng nếu so sánh, thì
hôm nay Diệp Mặc lại thoải mái hơn chút, hắn thăng cấp lên Hóa Chân hậu kỳ
rồi, vực cũng mạnh hơn rất nhiều rồi, cho dù là yêu thú Sa thạch cấp mười một,
cũng không thể uy hiếp vực của hắn được.

Lúc này Diệp Mặc vì giảm thiểu tiêu hao, thu vực của mình vào trong phạm vi
nhỏ nhất. Vực của Diệp Mặc do khí thế và ý niệm toàn thân tạo nên, chân nguyên
và thần thức tiêu hao cũng ít hơn người bình thường rất nhiều, nếu không phải
vì tấn công địch, thì tiêu hao này đối với hắn mà nói cũng là không đáng kể.

Biết rõ không thể nào xông phá được vực của Diệp Mặc, những yêu thú Sa thạch
kia vẫn như điên cuồng xông đến, điên cuồng cuốn về phía Diệp Mặc, dường như
không nuốt sống được Diệp Mặc, thì bọn chúng tuyệt đối không cam tâm, mà ở
phía xa lại càng có nhiều con yêu thú Sa thạch cũng đang chen chúc nhau mà
đến.

Phân liệt đao của Tử Đao mặc dù vô cùng điên cuồng, những yêu thú cấp thấp lại
càng khó thoát được cái chết, nhưng cũng không chống đỡ được những yêu thú Sa
thạch còn điên cuồng hơn này. Đến cuối cùng, có một số yêu thú cấp cao hơn sau
khi bị bổ trúng đường đao đầu tiên của Diệp Mặc, không ngờ lại trở nên khôn
khéo, trốn ở phía sau đợi vết thương dần khép miệng lại, rồi mới tấn công Diệp
Mặc tiếp.

Còn những con yêu thú Sa thạch cấp mười mười một, thậm chí cần hơn mười đường
đao mới có thể giết được một con, những con yêu thú cát đá cấp cao này mặc dù
không thể nào xông vào vực của Diệp Mặc được, nhưng lại biết chắc cách không
để cho Diệp Mặc giết chết. Diệp Mặc ngược lại lại càng lúc càng lâm vào tình
huống bất lợi.

Lúc này Diệp Mặc không ngờ nhớ ra cảnh đại chiến với Đồ Tử Chân. Đồ Tử Chân
chẳng những tu vi chân nguyên thâm hậu, mà vực của bà lại vô cùng mạnh, cái
quan trọng hơn chính là, chiếc khăn màu đen của bà khi tấn công mình, không
ngờ còn có thể trói buộc được mình, nói cách khác pháp bảo của bà không ngờ
còn có thể hình thành vực, mặc dù Diệp Mặc biết rõ đó là chân nguyên của Đồ Tử
Chân khống chế, nhưng cũng có chút khâm phục người đàn bà này.

Nếu như để cho người đàn bà đó đối phó với những con yêu thú Sa thạch này, thì
bà ấy sẽ thế nào?

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc giật mình, người đàn bà đó có thể chuyển chân nguyên
của mình cho pháp bảo hình thành pháp bảo vực, mình sao lại không thể? Có lẽ
hắn còn có thể làm tốt hơn, có thể thông qua Tử Đao tự mình hình thành lên
pháp bảo vực.

Diệp Mặc khác với Đồ Tử Chân, hắn tu luyện Tam Sinh quyết. Năng lực lĩnh ngộ
và sức sáng tạo cũng thông minh hơn người bình thường. Khi hắn nghĩ đến đây, Ý
và Vực đồng thời cũng theo ý niệm mà triển khai ra rồi, Tử Đao không ngừng
phóng ra những đường đao màu tím, bỗng nhiên đổi cách so với lúc trước, biến
thành một cánh cửa cực lớn, cứ như vậy đánh ra ngoài.

Đao ý và uy thế khai triển ra, cho dù là nơi mà vực của Diệp Mặc chưa tiếp xúc
đến, cũng bị những sát cơ điên cuồng của những đường đao màu tím này bao phủ
lấy. Một đao rất bình thường, nhưng sau khi đao này phóng ra, những con yêu
thú Sa thạch xung quanh Diệp Mặc cũng không còn một mống.

Ngoại trừ vài con yêu thú Sa thạch cấp mười một vẫn còn sống, thì những con
yêu thú Sa thạch còn lại cũng bị một đao của Diệp Mặc giết chết sạch.

Diệp Mặc bỗng nhiên mở to mắt cười ha hả, hắn cuối cùng cũng hiểu chuyện là
như nào, một lát sau, hắn thậm chí đến vực của mình cũng không mở rộng ra,
bóng đao của Tử Đao cũng đã tung hoành.

Không còn đường đao bay lượn, chỉ có những đường đao rất bình thường, thoạt
nhìn cũng chỉ có phạm vi khoảng hai ba trượng, nhưng sau khi đường đao này bổ
ra, ngay cả những con yêu thú ngoài phạm vi hai ba trượng đó, cũng bị chém
chết hết.

Chỉ có vài đao, những con yêu thú Sa thạch mà Huyễn Vân Phân Liệt Đao lúc
trước giết không hết lại chết từng đàn. Diệp Mặc thậm chí có thể nhìn thấy ánh
mắt sợ hãi của những con yêu thú Sa thạch này, nhưng cho dù như vậy, những con
yêu thú Sa thạch này cũng vẫn điên cuồng như trước.

Diệp Mặc không sợ, Tử Đao của hắn lại tung hoành trên dưới, cuối cùng phạm vi
càng lúc càng rộng, một đao ảnh đơn giản tung hoành tứ phía, không có con yêu
thú Sa thạch nào có thể sống được vài giây dưới đường đao kinh khủng như vậy.

Lúc trước vẫn còn vô số những con yêu thú Sa thạch tấn công Diệp Mặc từ đỉnh
đầu, nhưng bây giờ yêu thú Sa thạch trên đầu Diệp Mặc cũng đã không còn một
con. Lúc này Diệp Mặc nếu như muốn chạy, cũng có thể rời khỏi nơi này một cách
dễ dàng, nhưng hắn cũng không rời đi, đường đao của Tử Đao tung hoành, vẫn
cướp đi tính mạng của những con yêu thú Sa thạch này.

Những con yêu thú Sa thạch này giống như điên cuồng, cho dù bị Diệp Mặc giết
chết vô số, nhưng những con đằng xa vẫn chen chúc tiến tới.

Diệp Mặc lại càng không muốn rời khỏi nơi này, hắn cũng đã đoán được những con
yêu thú Sa thạch trong này là do người khác nuôi dưỡng, những tà linh và ma
linh chính là thức ăn của những con yêu thú Sa thạch này. Phần lớn ma linh và
tà linh đều không thể nào tách riêng khỏi môi trường nơi này, hoặc là sức uy
hiếp đối với Nam An châu cũng không lớn, nhưng những con yêu thú Sa thạch nơi
này lại khác. Những con yêu thú Sa thạch này hung hãn không sợ chết, vô cùng
vô tận, kinh khủng hơn là có thể sống dưới ánh mắt trời.

Hắn giết những con yêu thú Sa thạch này rất đơn giản, đó là vì hắn sau khi
lĩnh ngộ được một chiêu mới, Tử Đao cũng quá lợi hại, cộng thêm tu vi của hắn
căn bản cũng không phải là tu sĩ Hóa Chân viên mãn bình thường có thể so sánh
được. Hơn nữa chiêu những con yêu thú Sa thạch này cắn nuốt nguyên thần, đối
với hắn cũng vô dụng, cho nên hắn mới có thể dễ dàng giết như vậy. Nhưng một
khi những con yêu thú Sa thạch cấp mười một đỉnh phong xông ra khỏi Ma Ngục
cấm địa, những tu sĩ Hóa Chân bình thường căn bản cũng không là đối thủ của
những con yêu thú này.

Nam An châu có bao nhiêu tu sĩ Hóa Chân? Diệp Mặc đoán chừng nhiều nhất cũng
chỉ hơn nghìn người, cho dù có nhiều hơn, cũng không thể nào vượt qua con số
mấy nghìn. Đây còn là hắn đoán sơ sơ, nếu như cụ thể, nói không chừng một
nghìn người cũng không đến. Nhưng những yêu thú cấp mười một trong này thì có
bao nhiêu? Diệp Mặc đoán chừng một mình hắn phen này cũng chém chết hơn nghìn
con rồi.

Một nơi không có đan vương cửu phẩm, có thể có bao nhêu tu sĩ Hóa Chân, đó mới
là chuyện lạ. Cho dù bây giờ những tu sĩ Hóa Chân của Nam An châu, cũng là vì
nội tình của những tông môn cửu phẩm tích lũy lại tạo nên, nếu không nói không
chừng cũng như Bắc Vọng châu, thậm chí đến mười người cũng khó. Điểm này tu sĩ
Hóa Chân cho dù toàn bộ tấn công lũ yêu thú Sa thạch này, cũng như muối bỏ
biển, đợi bị tiêu diệt mà thôi. Còn sức mạnh của Hóa Chân, trước giờ vẫn dựa
vào Hóa Chân nhiều ít mà quyết định.

Diệp Mặc quyết định lần này quay về nhất định phải luyện chế ra một lượng lớn
đan dược mà tu sĩ Hóa Chân cần đến, không vì cái khác, cho là vì số lượng tu
sĩ Hóa Chân của Nam An châu, hắn cũng nhất định phải làm. Lực lượng của Nam An
châu mạnh mẽ, đối với Mặc Nguyệt Chi Thành mà nói cũng không phải là chuyện
xấu. Nếu không, nhưng con yêu thú Sa thạch này có thể dễ dàng tiêu diệt cả Nam
An châu. Hoặc là nói không có Diệp Mặc, thì những con yêu thú Sa thạch này
điên cuồng xông ra khỏi Ma Ngục cấm địa, Nam An châu tất gặp diệt vong.

Diệp Mặc trong lòng thậm chí đang nghĩ lúc trước Thiện Băng Lam nói Tu Chân
giới gặp đại họa, có phải là chỉ những con yêu thú Sa thạch này không, loại
yêu thú Sa thạch này ra ngoài, thì đó còn là đại họa hơn cả đại họa.

Mặc dù lúc này yêu thú Sa thạch cũng bị Diệp Mặc giết chết tương đối rồi,
nhưng Diệp Mặc chẳng những chưa đi, thậm chí còn định nhào vào đám yêu thú Sa
thạch trong này, 'Tử Đao' giống như một cánh cửa cực lớn mang theo vực đao khí
điên cuồng chém giết những con yêu thú cát đá xung quanh trong phạm vi
khoảng mấy chục trượng.

Nhưng những con yêu thú cát đá trong này quả thực quá nhiều, mỗi một đao củ
Diệp Mặc giáng xuongs cũng đều có hàng nghìn hàng chục nghìn con yêu thú cát
đá bị giết chết, nhưng sau đó lại có vô số những con yêu thú cát đá điên cuồng
xông lên tiếp, cứ như vậy giết và bị giết, xác của những con yêu thú Sa Thạch
bị đao khí giết hạ này lại không ngừng xếp chồng xếp đống lên.

Ba ngày sau, khi những con yêu thú Sa Thạch kia vẫn chưa xông lên, Diệp Mặc
sắc mặt tái nhợt ngồi xuống đất. Lúc này cho dù hắn không chịu nổi nữa rồi,
hắn cũng không dám chắc mình phen này có thể giết chết được bao nhiêu con yêu
thú Sa Thạch. Đằng sau người hắn thoạt nhìn cũng đã không giống thi thể của
những con yêu thú Sa Thạch nữa rồi, mà là những dãy núi nối tiếp nhau, những
dãy núi này là do xác của những con yêu thú Sa Thạch tạo thành.

Không có con số cụ thể, Diệp Mặc đếm sơ sơ, hắn trong này ít nhất cũng giết
được mấy trăm triệu con yêu thú Sa Thạch, yêu thú cấp mười một thậm chí cũng
lên đến hàng chục nghìn.

Hắn căn bản không dám tiếp tục ở lại trong này nữa, trực tiếp chui vào thế
giới trang vàng. Vừa chui vào Thế giới trang vàng, Diệp Mặc liền run rẩy móc
ra mấy viên đan dược nuốt xuống. Cho dù lúc trước trải qua mấy lần thừa sống
thiếu chết, hắn cũng chưa bao giờ gặp phải cảnh thần thức vào chân nguyên
thiếu đến cạn kiệt như nay.

Lúc này hắn chỉ cảm thấy chân tay mình như nhũn ra, giống như người bình
thường chưa tu luyện bao giờ mà sức lực lại bị tiêu hao hết. Nếu như hắn không
có thế giới trang vàng, chỉ cần một tu sĩ Hóa Chân khác nữa đến, là có thể
giết được hắn rồi.

Một ngày sau, Diệp Mặc bỏ tiên tinh trong tay mình ra, đứng dậy, dưới linh khí
của tiên tinh, tốc độ khôi phục của hắn, trong thời gian một ngày ngắn ngủi có
thể khôi phục hoàn toàn chân nguyên và thần thức.

Khiến Diệp Mặc bất ngờ chính là, hắn phát hiện ra chân nguyên và thần thức của
mình tiêu hao cạn kiệt, sau khi khôi phục lại, không ngờ lại tăng lên một
chút.

Diệp Mặc biết rõ tu vi của hắn đến được mức này, đẳng cấp không thể tăng được
nữa, muốn lên cấp thần thức và chân nguyên, đó cũng là vô cùng khó.

Diệp Mặc ra khỏi thế giới trang vàng, rồi lại lần nữa đứng trên mặt cát vô
cùng vô tận, hắn đang nghĩ, có lẽ thông qua cách này tiếp tục tăng tu vi thần
thức và chân nguyên của mình cũng được. Nhưng lúc này hắn đứng trên cát,
ngoại trừ đống yêu thú cát đá chất thành dãy núi dài liên tiếp trước mặt, cũng
không còn con yêu thú nào, cũng không còn chút bóng dáng của tà linh nào.

Cũng đúng, làm gì có nhiều yêu thú Sa Thạch như vậy cho hắn giết? Lúc trước
liên tục mấy ngày, hắn không ngừng nghỉ huy vũ Tử Đao, thậm chí giết đến vài
Sa Thạch con yêu thú Sa Thạch, nếu như còn có loại yêu thú này, cũng quá kinh
khủng.

Mấy Sa Thạch con yêu thú Sa Thạch cũng có thể dễ dàng xông đến Nam An châu,
nhưng lại bị hắn giết chết chỉ trong vài ngày. Những con yêu thú Sa Thạch này
và những con tà linh trên cầu Tam Sinh cũng giống nhau, hiểu rõ là chịu chết,
nhưng vẫn như tre già măng mọc xông về phía Diệp Mặc.

– Như vậy cũng tốt.

Diệp Mặc lẩm bẩm một mình, nếu như không phải như vậy, hắn có thể giết không
hết yêu thú Sa Thạch trong này, quả thực không biết tên nuôi dưỡng những con
yêu thú Sa Thạch này, thấy toàn bộ yêu thú Sa Thạch mà mình nuôi dưỡng bị giết
chết sạch, thì sẽ nghĩ thế nào.

Diệp Mặc lại phóng ra Tử Đao, búng lên Tử Đao hai cái, nếu như không phải
hắn cuối cùng lĩnh ngộ ra được đao pháp mới, đối diện với nhiều yêu thú Sa
Thạch như vậy, hắn chỉ có thể trốn vào Thế giới trang vàng.

– Đây cũng chính là đao thứ tám của Huyễn Vân Đao pháp, sau này gọi là Huyễn
Vân Sát vực đao.

Diệp Mặc nói xong, hét lên một tiếng, trong lòng vô cùng thích thú, có Huyễn
Vân Sát Vực đao, cho dù có nhiều người tấn công hơn nữa hắn cũng không sợ.

Thu Tử Đao, Diệp Mặc lại phóng ra Thanh Nguyệt, mang theo một bóng màu xanh,
biến mất trên bầu trời của Sa Hà.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.