Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1445: Hóa Chân hậy kỳ


Bốp.

Cung chủ vốn dĩ đang ngồi bỗng nhiên vỗ vào trước người Ngọc Kỷ, đột nhiên
đứng dậy nói:

– Ai làm vậy?

Ngọc Kỷ chia năm xẻ bảy, nhưng cũng không bị bắn tứ tung, ngược lại lại biến
thành một đống tro ngọc.

Cung chủ đó sau khi hỏi xong, cũng biết nữ tỳ đang run lẩy bẩy trước mặt không
thể nào biết được ai làm.

– Đây là chuyện từ khi nào?

Một đại trưởng lão đứng một bên nhíu nhíu mày, sau đó chằm chằm nhìn nữ tỳ kia
trầm giọng hỏi.

Người tỳ nữ run giọng đáp lại:

– Chính là vừa nãy, tôi, tôi…

Mặc dù cô rất muốn nói rõ hơn một chút, nhưng ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng
không nói ra được.

Cung chủ lúc này cũng đã bình tĩnh lại, cô liếc nhìn tỹ nữ đang run lẩy bẩy
nói:

– Đi thu dọn đi, chôn cùng Nguyệt thiếu gia đi.

Người tỳ nữ đó sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cô run rẩy muốn nói một câu gì
đó, nhưng không nói được lời nào ra cả.

– Không nghe thấy sao?

Giọng nói của Cung chủ lại càng gằn giọng hơn.

– Vâng vâng…

Người tì nữa ki cuối cùng cũng sợ hãi nói ra được hai từ.

Người con gái xinh đẹp ngồi trước vị Cung chủ đó bỗng nhiên mở miệng nói:

– Sư phụ, tỳ nữ này chỉ là trông coi linh hồn bài, Nguyệt thiếu gia xảy ra
chuyện không liên quan gì đến cô ấy, con nghĩ, con nghĩ có thể bỏ qua được hay
không…

Trong đại điện lập tức tĩnh lặng, tất cả mọi người đều biết, Băng Thần cung
bất luận là ai tiếp nhận Cung chủ kế nhiệm, cũng sẽ tự động trở thành đệ tử
của Cung chủ đương thời. Đây không phải là nguyên nhân khiến cả đại điện tĩnh
lặng, nguyên nhân chủ yếu chính là thiếu Cung chủ này còn chưa lập vị, không
ngờ lại dám quyết định tốt xấu của Băng Thần cung, dám xin Cung chủ bỏ qua cho
nữ tỳ trông coi linh hồn bài này.

Cung chủ ánh mắt lạnh lùng nghe thấy người con gái này nói xong, ánh mắt lại
càng lạnh lùng, bà nhìn thoáng qua người con gái ngồi cạnh này rồi không chút
biểu cảm nói:

– Đại Vân, con nhớ rõ, đây là lần thứ nhất, cũng sẽ có lần thứ hai. Nếu như
con còn dám nói những câu quyết định chuyện tốt xấu của Băng Thần cung, vậy
thì cũng chôn cùng Nguyệt thiếu gia đi.

– Vâng…

Người con gái tên Đại Vân run giọng nói, cũng không dám nói thêm câu nào nữa.

Trong mắt nữ tỳ kia hiện lên tia tuyệt vọng, chậm rãi lui ra ngoài.

Vẻ mặt của chôn cùng lạnh như băng, ngữ khí lạnh lùng, kết hợp với vẻ đẹp mĩ
miều của bà khiến cho người khác có cảm giác cực kỳ quỷ dị. Bà liếc nhìn những
tu sĩ đang ngồi trong đại điện một lượt, cố gắng bình tĩnh giọng nói của mình
xuống:

– Nguyệt thiếu gia đi đâu, có ai biết hay không?

Một trưởng lão Hóa Chân tầng thứ sáu bỗng nhiên đứng dậy khom lưng nói: –
Nguyệt thiếu gia trước khi đi cũng điều tra chút tư liệu trong Tàng Kim các
Băng Thần cung, tôi thấy những gì Nguyệt thiếu gia tìm tòi đều liên quan đến
lai lịch trước kia của Băng Thần cung chúng ta. Tôi cho rằng Nguyệt thiếu gia
vì háo thắng, có lẽ đến…

– Ý ông nói là Nam An châu, vì điều tra di tích của Băng Thần cung? Cung chủ
cắt lời của trưởng lão kia.

Trưởng lão Hóa Chân tầng thứ sáu gật đầu, lúc này mới trầm giọng nói:

– E rằng chính là như vậy, Nguyệt thiếu gia trước giờ vẫn không muốn đi sau
cùng, ngay cả tu luyện cũng rất chăm chỉ. Hơn nữa, Nguyệt thiếu gia cũng rất
nặng tình với Đại Vân Cung chủ, tôi sợ anh ta đúng là đến Nam An châu, tìm di
tích của Băng Thần cung rồi.

– Đúng là làm liều, trình độ tu sĩ của Nam An châu đứng đầu bốn châu lớn của
đại lục Lạc Nguyệt, cao thủ như mây, sao ông lại để cho nó đến một nơi như
thế? Cung chủ lại càng không khách sáo trách mắng một câu.

Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ sáu biết rõ Cung chủ và câu quát mắng này là không
có đạo lý gì. Vẫn khom người đáp:

– Vâng, đây là thất trách của Liễu Hề Sanh.

– Ai đi cùng với nó?

Công chúa tỉnh táo thêm một chút, biết trách trưởng lão Hóa Chân này cũng
không giúp được gì.

Trưởng lão tên Liễu Hề Sanh vội vàng đáp lại:

– Đi cùng với Lãng Duy, Lãng Duy vừa mới đột phá lên Kiếp Biến tầng thứ hai,
liền đi cùng Nguyệt thiếu gia.

Cung chủ xinh đẹp hừ lạnh một tiếng:

– Có thể giết tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ hai như Lãng Duy, xem ra ít nhất cũng
phải là tu sĩ Kiếp Biến trung kỳ, tôi cũng phải đến Nam An châu xem xem, là ai
dám giết người của Băng Thần cung ta. Chẳng lẽ cho rằng Băng Thần cung của ta
ẩn mặc ở Vô Tâm hải, là có thể tùy ý khi dễ rồi sao.

Nói xong cung chủ xinh đẹp này lại liếc nhìn toàn bộ tu sĩ trong đại điện:

– Vật Văn trưởng lão, trong khoảng thời gian tôi ra ngoài này, chuyện trong
này giao phó hết cho ông giúp Đại Vân giải quyết, phi thăng có thể chậm hơn
chút. Đại Vân, sư phụ hi vọng sau này con đừng mắc lại lỗi lầm như ngày hôm
nay nữa.

– Vâng thưa sư phụ.

Thiếu nữ đó giọng nói sợ hãi đáp lại.

Trưởng lão Vật Văn Hóa Chân viên mãn đứng lên nói:

– Cung chủ, hay là tôi đi cùng một chuyến…

– Không cần, một mình tôi tự đi, tôi không tự tay mình giết tên đó, thì trong
lòng không yên. Liễu Hề Sanh và tôi đi là được rồi, Còn những người còn lại,
cứ ở lại Băng Thần cung. Có lẽ Băng Thần cung chúng ra sắp phải về Nam An châu
rồi, chuyện này đợi tôi quay về rồi tính tiếp.

– Vâng, cung chủ.

Những tu sĩ còn lại trong đại điện cũng vội vàng đáp lại.

Trong tận cùng Cốt Hà trong Ma Ngục cấm địa, một viên châu màu xám căn bản
nhìn cũng không rõ xen lẫn trong lớp đất bùn, viên châu màu xám này chính là
Thế giới trang vàng của Diệp Mặc. Thế giới trang vàng của hắn cũng đã từ màu
vàng của Kim Đan kỳ chuyển sang màu vàng nhạt hơn, đến bây giờ cũng đã biến
thành màu xám rồi.

Trong thế giới trang vàng, giữa hơn chục linh mạch cực phẩm, trận bàn thời
gian đang cấp tốc xoay chuyển. Diệp Mặc lại càng xa xỉ vừa dùng đan dược, vừa
cầm tiên tinh tu luyện. Cái này cũng chưa là gì, trong trận bàn thời gian còn
có một hồ Dưỡng Thần tuyền.

Có thể nói trong giới Tu Chân, không có ai lại xa xỉ như Diệp Mặc đây, ngồi
trên linh mạch cực phẩm, còn dùng tiên tinh và Dưỡng Thần Tuyền để tu luyện.

Vì có gần nghìn viên tiên tinh, khi Diệp Mặc tu luyện cũng lại càng không để
ý. Chỉ biết tiên tinh trong tay cũng biến thành màu tro rồi, nên đổi một viên
khác.

Mùi linh khí nồng đậm tản ra ngoài, ngay cả Vô Ảnh vẫn chăm chú xem Diệp Mặc
tu luyện cũng vội vàng chạy đến bên trận pháp mà Diệp Mặc đang tu luyện, muốn
hít chút linh khí.

Răng rắc.

Khi viên tiên tinh trong tay Diệp Mặc lại lần nữa vỡ ra, Diệp Mặc biết hắn
cũng đã đột phá lên Hóa Chân tầng thứ năm rồi, chân nguyên Hóa Chân trung kỳ
còn mạnh hơn nhiều lần so với Hóa Chân sơ kỳ. Thần thức tiến bộ cực lớn, khiến
Diệp Mặc lại càng cảm thấy sự lợi hại của Dưỡng Thần Tuyền. Đây còn là hắn
chưa chuyên môn tu luyện công pháp thần thức, nếu như chuyên môn tu luyện công
pháp thần thức, thần thức của hắn còn tiến bộ xa hơn nữa.

Đúng lúc Diệp Mặc đang muốn đổi một viên tiên tinh khác để tu luyện, lại cảm
thấy trận bàn thời gian ngừng vận chuyển.

Có chuyện gì vậy? Mặc dù trong khi tu luyện, Diệp Mặc cũng tiến vào trạng thái
quên đi chính mình, nhưng hắn biết thời gian hắn tu luyện cũng chắc chưa đến
năm năm. Theo như kinh nghiệm của hắn, trận bàn thời gian dùng tiên tinh thì
thời gian sẽ là một đối một trăm. Bảy viên tiên tinh có thể cung cấp cho trận
bàn thời gian vận chuyển trong một tháng, nói cách khác hắn ít nhất có thể tu
luyện được hơn tám năm. Nhưng trên thực tế hắn chỉ tu luyện được nửa thời gian
đó, trận bàn thời gian này đã dừng lại rồi.

Chẳng lẽ người có tu vi càng cao tu luyện trong trận bàn thời gian, thì tiên
tinh trận bàn thời gian tiêu hóa cũng nhiều hơn sao? Mặc dù đạo lý này có chút
ngạc nhiên, nhưng Diệp Mặc càng nghĩ càng thấy lạ.

Sau đó hắn lại lấy ra bảy viên tiên tinh đặt vào trận bàn thời gian, lần này
Diệp Mặc lại chú ý. Hai năm sau, khi tu vi của Diệp Mặc thăng lên Hóa Chân
tầng thứ sáu đỉnh phong, tiên tinh trong trận bàn thời gian lại lần nữa tiêu
hao gần như không còn gì.

Diệp Mặc thở dài, lúc trước khi hắn còn là tu vi Kiếp Biến, cũng dùng trận bàn
thời gian thử nghiệm, bảy viên tiên tinh có thể tu luyện vài năm, bên ngoài
trận bàn thời gian cũng chỉ mới qua có một tháng. Đợi đến khi hắn từ Hóa Chân
tầng thứ ba thăng cấp lên Hóa Chân tầng thứ năm, bảy viên tiên tinh chỉ có thể
tu luyện bốn năm, bên ngoài trận bàn thời gian cũng đã hơn nửa tháng rồi. Mà
khi hắn thăng cấp lên Hóa Chân tầng thứ sáu, bảy viên tiên tinh chỉ có thể tu
luyện được hai năm, mà thời gian bên ngoài trận bàn thời gian mới có bảy tám
ngày.

Trận bàn thời gian quả thực tùy theo tu vi của hắn mà tăng sức tiêu hao càng
lớn, may mà thời gian của trận bàn thời gian cũng không có thay đổi gì lớn,
nếu dùng tiên tinh, thời gian bên ngoài và bên trong trận bàn thời gian cũng
chỉ có một đối một trăm.

Trong Thế giới trang vàng tu luyện được một tháng, Diệp Mặc cũng đã thăng cấp
tu vi mình từ Hóa Chân tầng thứ ba lên Hóa Chân tầng thứ sáu đỉnh phong rồi.

Diệp Mặc cũng không tiếp tục tu luyện nữa, tiên tinh của hắn vẫn còn nhiều,
nhưng hắn sợ tốc độ mình tu luyện nhanh quá, sẽ khiến mình phi thăng Tiên
giới, hắn cần phải quay về Mặc Nguyệt Chi Thành đợi mấy người Lạc Ảnh tu
luyện.

Diệp Mặc đếm một chút xem mình còn bao nhiêu tiên tinh, theo như những gì hắn
nghĩ hắn thăng cấp lên Hóa Chân tầng thứ sáu, cho dù là tính trên sự tiêu hao
của trận bàn thời gian, hắn dùng hết tiên tinh cũng không đến năm mươi viên.

Nhưng khi Diệp Mặc đếm số tiên tinh mà mình đã dùng hết xong, lập tức ngây
người ra. Cộng thêm số tiên tinh đã tiêu hao trên trận bàn thời gian, hắn
không ngờ dùng hết một trăm bảy mươi viên tiên tinh.

Rất nhanh Diệp Mặc lắc lắc đầu, lúc trước hắn còn tự mình cho rằng chỉ cần đưa
cho hắn mười mấy viên tiên tinh, là hắn có thể thăng cấp lên Hóa Chân trung kỳ
rồi, cách nghĩ này thật nực cười. Đưa cho hắn mười mấy viên tiên tinh, hắn đến
dùng trận bàn thời gian cũng không đủ, làm sao có thể thăng cấp được?

Bây giờ hắn dùng hết một trăm bảy mươi viên tiên tinh, còn là ngồi trong Tụ
Linh trận dùng linh mạch cực phẩm nữa, công thêm thiên đan cửu phẩm kết hợp
lại mới có thể tu luyện đến Hóa Chân tầng thứ sáu. Nếu không, nói không chừng
hắn cũng phải tiêu tốn mất hai ba trăm viên tiên tinh, thậm chí còn hơn.

May nhờ lần này hắn lấy được nhiều tiên tinh, nếu không hắn lấy cái gì để tu
luyện lên Hóa Chân viên mãn?

Biết mình tu luyện cần quá nhiều tiên tinh, hơn nữa thăng cấp cũng có chút khó
khăn, Diệp Mặc ngược lại không lo lắng vì tốc độ tu luyện của mình quá nhanh
sẽ phi thăng trước. Hắn dứt khoát lấy ra bảy viên tiên tinh nữa, tiếp tục tu
luyện.

Khi tu vi của Diệp Mặc thăng cấp lên Hóa Chân tầng thứ bảy rồi, hắn dừng tu
luyện. Sau đó Diệp Mặc cố ý quan sát một chút sức tiêu hao trong trận bàn thời
gian, hắn phát hiện ra mình một khi dừng tu luyện lại, sức tiêu hao tiên tinh
trong trận bàn thời gian cũng khôi phục lại nguyên trạng.

Cho dù còn chưa là quá quỷ dị, nếu như mình không tu luyện, thì trận bàn thời
gian kia cũng vì tu vi của hắn càng à tiêu hao càng lớn, Diệp Mặc đúng thật có
chút buồn bực.

Sau khi thu trận bàn thời gian lại, Diệp Mặc phóng ra Vụ Liên Tâm Hỏa. Hắn
quyết định thử một chút xem Kì Viêm Tử Tủy có thể thăng cấp thiên hỏa của hắn
hay không, nếu như có thể thăng cấp được thì tốt nhất. Cho dù không thể thăng
cấp được, hắn cũng phải ra ngoài rồi, dưới đáy Cốt Hà này, hắn cũng đã trễ nải
thời gian gần một tháng rồi.

Diệp Mặc vừa lấy ra Kỳ Viêm Tử Tủy, lập tức cảm thấy Vụ Liên Tâm Hỏa muốn cắn
nuốt. Cũng giống như lúc trước Vụ Liên Tâm Hỏa gặp Viêm Liên Bồng Tâm, mồi lửa
màu lam cũng trực tiếp cuốn lấy Kỳ Viêm Tử Tủy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.