Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1438: Tà Linh ra, ác mộng hiện


Nói xong thì Cảnh Anh Ly liền mở một trong số các bình ngọc ra. Khi cô nhìn rõ
ràng những đan dược bên trong thì nhất thời kêu lên:

– 'Côn thừa đan'…

Cô lập tức mở nốt mấy bình ngọc còn lại nhìn qua một chút, sau đó lập tức bị
sự hào phóng của Diệp Mặc làm cho kinh ngạc. 'Phá thần đan' ở chỗ này là đan
dược cấp thấp nhất, còn lại đều là đan dược chỉ càn nghe tên cũng đã biết được
nó trân quý ra sao như ‘Lộ ngưng đan’, ‘Đỉnh nguyên đan’, 'Kiếp sinh đan',
'Chân la đan'…

Về phần ‘Duẩn ích đan’ thì cô thậm chí còn không nhận ra.

– Nhiều như vậy sao…

Tuy là Cảnh Anh Ly tìm tới Diệp Mặc chính là vì muốn hắn luyện đan cho cô đấy,
nhưng khi thấy Diệp Mặc cho cô một lần nhiều đan dược nghịch thiên như vậy,
thì cô vẫn hết sức chấn động.

Diệp Mặc khoát tay:

– Tôi biết cô vẫn một mực ở bên ngoài tự mình tìm kiếm tài nguyên tu luyện,
bằng không thì với tư chất của cô hiện tại hẳn đã là tu vi Ngưng Thể rồi.
Những đan dược này là dành cho cô, cô cũng có thể tiết kiệm được đại lượng
thời gian. Nếu như tôi đoán không sai, thì hiện tại tu sĩ của Nam An Châu có
thể phi thăng rồi, cho nên cô chỉ cẫn nỗ lực lên, tranh thủ sớm thăng cấp tới
tu vi Hóa Chân một chút.

Tu sĩ Nam An Châu hiện tại có thể phi thăng rồi sao? Diệp Mặc nói vậy là có ý
gì? Cảnh Anh Ly nhanh chóng phản ứng lại, cô lập tức nghĩ tới việc Diệp Mặc vì
sao lại bị thương, cùng với những tiếng nổ ‘Ầm ầm’ khi nãy. Lẽ nào việc tu sĩ
của Nam An Châu có thể phi thăng có quan hệ với Diệp Mặc? Bất quá cô cũng
không hỏi, vì Diệp Mặc không chủ động nói thì cô cũng không cần thiết phải
hỏi.

Diệp Mặc lấy ra mười miếng tiên tinh đưa cho Cảnh Anh Ly rồi nói:

– Mấy viên tiên tinh này tặng cho cô.

Cảnh Anh Ly càng kinh hãi hơn nữa, vội vã đẩy tay Diệp Mặc lại:

– Diệp sư huynh, cái này tôi không thể nhận được.

Cô không thể là người không biết tốt xấu như vậy, tiên tinh cho dù là tu sĩ
Hóa Chân cũng khó có thể có được, thì cô sao có thể nhận không từ Diệp Mặc
được? Diệp Mặc này cũng quá là xa xỉ đi? Cũng may là cô biết rằng Diệp Mặc
không có ý gì đối với cô, bằng không thì cô đã cho rằng Diệp Mặc thích mình
mất rồi. (DG: Có thể đấy, nhưng đợi khi nào nó cho cô em một viên trú nhan đan
đã )

Diệp Mặc trực tiếp đặt tiên tinh vào trong tay của Cảnh Anh Ly rồi nói:

– Nhớ kỹ, chỉ có khi nào tu vi của cô đủ cao, thì mới có thể trợ giúp cho
người khác. Nếu có một ngày tu vi của cô đủ cao, thì không chừng còn có thể
tới giúp tôi nữa.

Cảnh Anh Ly sửng sốt một chút, những không tiếp tục từ chối nữa:

– Đa tạ Diệp sư huynh.

Sau khi nắm mười viên tiên tinh vào trong tay, thì Cảnh Anh Ly lập tức cảm
nhận được linh khí nồng đậm của nó khiến cho cô suýt chút nữa thì đã kêu lên.
Cô khẳng định rằng sau khi có được mấy thứ này, thì việc tu luyện của cô chẳng
khác nào đi bộ trên đất bằng nữa rồi.

Tính tình Cảnh Anh Ly cao ngạo, tư chất lại nghịch thiên, bất luận là kẻ nào
cũng không thể dạy bảo cô được. Trước đây Tiêu Phi xếp thứ hai trên Kim Đan
danh nhân đường đến cầu hôn cô, thì cô chỉ nói một câu ‘Anh không xứng với
tôi’ để cho tên Tiêu Phi kia xấu hổ mà bỏ đi. Nhưng hôm nay, cô thật sự là rất
cảm kích Diệp Mặc. Vì cô biết Diệp Mặc khác với những đệ tử của các đại môn
phái kia. Mỗi một bước mà hắn đi đều là do hắn dốc sức mà bước, không có bất
kỳ một môn phái nào ủng hộ cả. Lời mà hắn nói ra, cũng chính là bức họa khắc
lại thực lực của hắn. Lời hắn dạy bảo, chính là thứ mà cô cảm thấy trân quý.

Bên trong Thế giới trang vàng của Diệp Mặc đã có tới gần nghìn viên tiên tinh,
cho nên tặng cho Cảnh Anh Ly mười viên tiên tinh thì đương nhiên là hắn sẽ hào
phóng mà không đau lòng rồi. Tư chất của Cảnh Anh Ly nghịch thiên, hơn nữa lại
vô cùng thông minh. Hiện tại hắn trợ giúp cho cô, không chừng có một ngày cô
sẽ có thể hồi báo lại cho hắn. (móa, bản chất con buôn, đầu cơ lâu dài đây mà
@@)

– Đợi tôi xem xem còn đường này đi thông tới…

Diệp Mặc thấy Cảnh Anh Ly đã thu hồi lại tiên tinh, thì lúc này mới gật đầu.
Chỉ là khi hắn vừa mở miệng nói chưa hết câu, thì đã ngạc nhiên nhìn một mảnh
không gian mờ ảo ở phía trước rồi.

– Làm sao vậy Diệp sư huynh?

Cảnh Anh Ly thấy Diệp Mặc lộ ra vẻ mặt kinh dị, thì lập tức nghi hoặc hỏi một
câu.

Diệp Mặc cau mày không nói gì, vì lúc trước hắn thấy rõ rãng ở đây có một con
đường đá xanh. Nhưng sao trong nháy mắt thì đã không còn thấy tăm hơi nữa?

Cho dù là hắn bị tiên tinh trong trận bàn phong ấn hấp dẫn, thì với tu vi của
hắn, thì cũng không thể vô duyên vô cớ con đường đá đó biến mất trước mặt
hắn được.

– Khi cô vừa tới đây, thì có thấy ở chỗ này có một con đường bằng đá không?

Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Cảnh Anh Ly rồi hỏi.

Cảnh Anh Ly vô cùng kinh ngạc:

– Không có, khi tôi tới, thì ở đây chỉ có một mình anh. A, nhưng sao hiện tại
lại có thêm một không gian mờ ảo nữa?

Thần thức của Diệp Mặc liền quét tới chỗ lúc đầu có con đường đá xanh, hiện
tại đã biến thành một mảnh không gian mở ảo, nhưng cái gì hắn cũng không nhìn
thấy. Nhưng lại có một loại cảm giác nguy cấp như có như không nhắc nhở hắn
rằng không thể ở lâu tại chỗ này được.

Nghĩ tới đây, thì Diệp Mặc liền nhanh chóng thu hồi lại trận kỳ của mình, sau
đó nói với Cảnh Anh Ly:

– Chúng ta đi, ở đây không thích hợp.

Cảnh Anh Ly nghi hoặc nhìn thoáng qua Diệp Mặc. Từ nãy tới giờ không thấy Diệp
Mặc nói là sợ có nguy hiểm gì, thế nào mà bây giờ lại nói rằng là ở đây không
thích hợp.

Thấy Cảnh Anh Ly nhìn mình, thì Diệp Mặc sao có thể không biết ý của cô được.
Nhưng hắn cũng không hề giải thích, chỉ nhanh chóng đưa Cảnh Anh Ly rời khỏi
chỗ này. Sau khi hai người ra khỏi phạm vi của cầu Tam Sinh, thì Diệp Mặc bắt
đầu bố trí một trận pháp. Hắn trực tiếp bố trí một cái khốn trận cấp chín, đem
lối ra vào cầu Tam Sinh này hoàn toàn phong bế lại.

Diệp Mặc thích mạo hiểm, nhưng cũng không phải là đứa ngốc. Giác quan thứ sáu
của hắn nhờ có 'Tam sinh quyết' mà trở nên rất mạnh mẽ. Ma Ngục Tam Sinh cầu
tuy rằng nguy hiểm, nhưng hắn lại không hề cảm giác được sự nguy hiểm trí
mạng. Nhưng khi con đường đá kia biến mất, thì hắn lại cảm giác được một sự
nguy hiểm vô cùng.

– Tôi muốn đi Ma Ngục bình nguyên tìm Ngân Nguyệt Đan Vương. Cô cùng đi với
tôi, hay là trở về bế quan tu luyện?

Sau khi Diệp Mặc phong bế lại cầu Tam Sinh, thì mới quay đầu lại hỏi Cảnh Anh
Ly một câu.

Cảnh Anh Ly chiếm được nhiều đan dược và tiên tinh như vậy, thì điều trọng yếu
nhất hiện tại đối với cô hẳn là bế quan tu luyện rồi.

Cảnh Anh Ly không hề do dự nói:

– Tôi cùng anh đi Ma Ngục bình nguyên. Một mình tôi đi từ nơi này ra ngoài,
thì cảm giác có chút không chắc chắn.

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Xác thực là tôi cũng cảm giác được Ma Ngục cấm địa không phải là chỉ giống
như những gì mà chúng ta thấy, ngay cả cái cầu Tam Sinh đối diện cũng khiến
tôi có cảm giác rất quỷ dị.

– Đúng thế, Diệp sư huynh, sao tôi lại cảm giác cầu Tam Sinh không hề đáng sợ
giống như truyền thuyết vậy?

Tuy rằng Cảnh Anh Ly đoán được việc này có quan hệ với Diệp Mặc, nhưng cô vẫn
cố nhịn không hỏi.

Diệp Mặc cười hắc hắc:

– Bởi vì tôi đã đi qua đó trước rồi, bằng không thì khi cô và hai tên tu sĩ
Hóa Chân kia đều không có cơ hội đứng ở trước cầu Tam Sinh rồi.

Cảnh Anh Ly vừa định nói, thì lại nhìn thấy một tu sĩ đang chạy điên cuồng từ
phía Ma Ngục bình nguyên vọt ra, vừa chạy vừa kêu la:

– Buông tha ta, buông tha ta…

Người này không ngờ lại là một tu sĩ Ngưng Thể, nhưng chỉ trong chốc lát, thì
tên tu sĩ Ngưng Thể còn đang kêu la kia đã biến thành một đống xương khô rồi.
Mà đáng sợ nhất chính là tóc và bộ da của y vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có máu
thịt là đều biến mất không còn nữa mà thôi.

Cảnh Anh Ly vào Nam ra Bắc, gặp qua vô số hung hiểm, nhưng vẫn bị một màn
trước mặt này dọa cho lùi lại vài bước, trốn ra phía sau Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhíu mày, tiện tay ném ra một mồi lửa, lập tức có một cái bóng nhàn
nhạt hét lên một tiếng ở giữa mồi lửa rồi tan biến.

Khi Diệp Mặc phóng ra mồi lửa kia, thì Cảnh Anh Ly cũng đã nhìn thấy được
cái bóng dữ tợn đó rồi. Chờ sau khi cái bóng kia biến thành tro bụi, thì Cảnh
Anh Ly mới khiếp sợ nói:

– Ma Linh, nhưng không phải là Ma Linh có thể dùng thần thức để thấy được
sao?

– Đó không phải là Ma Linh.

Diệp Mặc lắc đầu. Điều mà hắn lo lắng cuối cùng cũng tới, Ma Ngục cấm địa sẽ
trở thành một cơn ác mông của Nam An Châu. Tiên Ma Tinh là đồ tốt, nhưng biến
cố trong đệ nhất cấm địa này thì không phải là tu sĩ bình thường có thể tới
được.

– Đó là cái gì?

Cảnh Anh Ly rốt cuộc cũng không nhịn được mà phải hỏi Diệp Mặc. Đây là lần đầu
tiên cô nhịn không được sự tò mò của mình về một thứ gì đó.

Diệp Mặc trầm giọng:

– Đó là Tà Linh, hơn nữa còn là Tà Linh cấp thấp nhất.

– Tà Linh cấp thấp nhất có thể dễ dàng giết tu sĩ Ngưng Thể sao?

Cảnh Anh Ly khiếp sợ. Có thể dễ dàng giết chết một tu sĩ Ngưng Thể, thì chẳng
phải đồng nghĩa là nó có thể dễ dàng giết cô sao?

– Không sai, đây là Tà Linh cấp thấp nhất. Tà Linh cao cấp có màu xám tro,
cao cấp hơn nữa còn có Tà Linh mầu đỏ sẫm. Nếu như là Tà Linh mầu đỏ sẫm thì
có thể dễ dàng giết chết một tu sĩ Hóa Chân. Thần thức của cô hiện tại không
thể thấy chúng nó, còn tôi thì có thể.

Diệp Mặc trả lời Cảnh Anh Ly.

Cảnh Anh Ly lập tức hỏi:

– Làm sao anh biết? Anh đã từng gặp qua rồi sao?

Diệp Mặc gật đầu:

– Không sai, vừa rồi tôi ở trên Ma Ngục Tam Sinh cầu thiếu chút nữa đã chết
rồi. Ảo trận trên cầu Tam Sinh kia chính là do những Tà Linh này phối hợp tạo
ra, khiến cho người ta khó lòng mà phòng bị. Ở trên cầu Tam Sinh chí ít tôi
cũng phải gặp hơn vạn Tà Linh, còn có tới vài chục Tà Linh mầu đỏ sẫm nữa…

– A…

Cảnh Anh Ly không thể tin được mà nhìn Diệp Mặc. Nếu như không phải cô hiểu rõ
Diệp Mặc sẽ không phóng đại sự việc, thậm chí còn cố gắng nói giảm đi, thì cô
sẽ khẳng định rằng Diệp Mặc đang khoác lác rồi.

Vừa rồi chỉ là một Tà Linh cấp thấp đã có thể dễ dàng giết một tu sĩ Ngưng
Thể, hơn nữa dựa theo lời Diệp Mặc nói, thì trên cầu Tam Sinh kia còn có loại
Tà Linh cao cấp hơn, còn có Tà Linh mầu đỏ sẫm nữa. Những thứ Tà Linh này đều
có thể giết cả tu sĩ Hóa Chân, và số lượng còn đông tới cả vạn. Nhưng Diệp Mặc
có bản lãnh lớn như vậy sao? Có thể dễ dàng mà giết đi nhiều Tà Linh như vậy?

Nhưng cô lại biết điều Diệp Mặc nói chắc chắn là sự thật, bởi vì nếu không
phải như vậy, thì cô đã không thể bình an mà đi qua cầu Tam Sinh như vậy rồi.

Diệp Mặc biết suy nghĩ của Cảnh Anh Ly, cho nên hắn liền cười nhạt rồi nói:

– Tôi có thể giết hơn vạn Tà Linh, cũng không phải là vì tôi có thể giết được
hơn vạn tên tu sĩ Hóa Chân. Chỉ là vì Tà Linh sợ nhất chính là mồi lửa, mà
tôi còn có cả thiên hỏa. Hơn nữa đám Tà Linh ở dưới cầu Tam Sinh rất quái lạ,
tôi rõ ràng đã giết chết rất nhiều, nhưng chúng vẫn cứ xông tới để cho tôi
giết, bằng không thì tôi cũng không thể nào giết được nhiều Tà Linh như vậy.
Nhưng những Tà Linh này khác với những Tà Linh mà tôi thấy trước đây, không
ngờ lại có thể trong nháy mắt mà cắn nuốt máu thịt của tu sĩ, điểm này quả
thực là có chút quỷ dị.

– Chúng nó hẳn là không phải muốn lao đầu vào cho anh giết đâu, tôi đoán chắc
là đám Tà Linh đó muốn giết anh để bảo vệ một thứ gì đó. Chỉ là không ngờ anh
lại lợi hại như vậy mà thôi. Hiện giờ thì cuối cùng tôi đã hiểu vì sao cầu Tam
Sinh lại chẳng có chút nguy hiểm nào cả.

Cảnh Anh Ly giờ mới hiểu được vì sao cô có thể an bình mà bước qua cầu Tam
Sinh rồi.

Diệp Mặc ừ một tiếng:

– Cô rất thông minh, hẳn là đám Tà Linh kia đang bảo vệ ột thứ gì đó, cho nên
mới không cho tôi đi qua…

Diệp Mặc nói tới đây, thì lại ngừng lại. Hắn nghĩ tới một vấn đề, đó là không
hiểu đám Tà Linh này bảo vệ thứ gì? Lẽ nào lại chính là cái ấn ký kia? Nhưng
như vậy cũng không đúng, vì thời gian mà cái ấn ký kia tồn tại khẳng định
không thể dài hơn cầu Tam Sinh được.

Vậy thì thứ mà đám Tà Linh dưới chân cầu Tam Sinh bảo vệ rốt cuộc là thứ gì?
Nghĩ tới đây Diệp Mặc thậm chí còn muốn quay lại cầu Tam Sinh xem một chút.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.