Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1427: Cửa vào cấm địa.


Tít mãi bên ngoài Nam Thiệm Thiên, Diệp Mặc quả nhiên là nhìn thấy một cái
truyền tống trận. Bên cạnh truyền tống trận có hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh trong
coi. Hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh này nhận ra Thiện Băng Lam nên khi Thiện Băng Lam
và Lăng Hiểu Sương đi tới thì lập tức đã tiến lên chào hỏi. Sau khi hai người
này biết được Diệp Mặc là thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành thì càng trở nên
vô cùng nhiệt tình. Diệp Mặc biết hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh này nhiệt tình là vì
thân phận Đan Vương của hắn, chứ không phải là vì hắn là thành chủ. Có thể
thấy được chuyện tình mình giết một loạt tu sĩ Hóa Chân ở Mặc Nguyệt Chi
Thành, và việc tiêu diệt hai tông môn chín sao còn chưa hề được truyền tới
đây.

Thiện Băng Lam và hai người canh gác kia bắt chuyện một lát, vừa muốn tiến vào
truyền tống trận, thì lại có hai đạo độn quang đi tới. Khi hai thân ảnh hiện
ra từ hai đạo độn quang này, thì một người trong đó là tu sĩ Hóa Chân tầng ba
giống với Diệp Mặc, còn người kia có tu vi cao hơn một chút, đã là Hóa Chân
tầng sáu rồi.

Thiện Băng Lam nghi hoặc nhìn hai tên tu sĩ Hóa Chân này một chút, trong lòng
liền tự nhủ không biết rằng vì sao Nam An Châu đột nhiên lại có nhiều tu sĩ
Hóa Chân như vậy, tùy tiện đi ra đã có thêm hai tên tu vi Hóa Chân?

Hai tên tu sĩ Hóa Chân kia tuy rằng thấy Diệp Mặc và Thiện Băng Lam đều là tu
vi Hóa Chân, nhưng chúng cũng không để hai người vào trong mắt. Chỉ là chúng
thấy Diệp Mặc trẻ như vậy đã có tu vi Hóa Chân, thì trong mắt hiện lên chút
kinh ngạc. Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Lập tức tên tu sĩ Hóa Chân tầng
ba nói với hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh canh gác truyền tống trận:

– Mở truyền tống trận ra, chúng tôi muốn đi tới Ma Ngục cấm địa.

– Vâng thưa hai vị tiền bối.

Một trong hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh nhanh chóng hồi đáp, đồng thời mở truyền
tống trận ra. Hai tên tu sĩ vừa tới này có khí thế cường hãn bức người, vừa
nhìn đã biết không phải là tu sĩ bình thường, nói không chừng có khi lại là
hai tu sĩ Hóa Chân, cho nên hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh căn bản là không dám có
chút chậm trễ nào.

Hai tên tu sĩ Hóa Chân kia liền tiến vào truyền tống trận trước mặt ba người
Diệp Mặc, còn Diệp Mặc và Thiện Băng Lam thì không hề có vấn đề gì, nhưng Lăng
Hiểu Sương thì lại nhíu mày nói:

– Sư phụ, vì sao hai người kia không nhận ra người?

Lăng Hiểu Sương vốn nghĩ rằng sư phụ Thiện Băng Lam của mình mặc dù chỉ là Hóa
Chân sơ kỳ, nhưng khắp thiên hạ này có người không nhận ra sư phụ của cô thì
thôi, nhưng hai tên tu sĩ vừa rồi hiển nhiên không phải là tu sĩ bình thường,
vì sao họ cũng không nhận ra sư phụ của cô.

– Hai người kia hẳn là không phải tu sĩ của Nam An Châu.

Thiện Băng Lam căn bản là không cần hỏi, thì cũng đã hiểu được cách suy nghĩ
của đệ tử mình.

Thiện Băng Lam nói xong lại nhìn Diệp Mặc rồi hỏi:

– Diệp Mặc, cậu có thể đoán được lai lịch của hai người này không?

Thiện Băng Lam nói lời này vẫn rất khách khí, vì tuy rằng Diệp Mặc có tu vi
cao, năng lực cũng là số một, nhưng dù sao thì tuổi của hắn vẫn còn trẻ, mà
bản thân cô còn không nhận ra được lại lịch của hai tên tu sĩ kia thì Diệp Mặc
phỏng chừng càng khó có thể nhận ra được.

Nhưng không ngờ Diệp Mặc lại mỉm cười nói:

– Hai người này xác thực không phải là tu sĩ của Nam An Châu, bọn họ đến từ
Vô Tâm Hải, là tu sĩ Hóa Chân của Vô Tâm Hải.

Diệp Mặc suy nghĩ cũng không phải là vì hai người kia là tu sĩ Hóa Chân, mà là
vì hắn không ngờ tu sĩ Hóa Chân của Vô Tâm Hải cũng đã nhận được tin tức mà
tới đây rồi. Qua một thời gian ngắn nữa, thì không biết là sẽ có bao nhiêu tu
sĩ chen chúc tới đây nữa. Có thể thấy được chuyện Tiên Ma Tinh ở Ma Ngục cấm
địa bị tiết lộ ra, sẽ khiến cho không biết bao nhiêu người phải điên cuồng.

Tu sĩ tu luyện chỉ là vì muốn đạt tới cảnh giới càng cao hơn. Rất nhiều tu sĩ
bị kẹt lại ở bình cảnh, mấy năm thậm chí là mấy trăm năm cũng không thể tiến
thêm một bước. Mà Tiên Ma Tinh xuất hiện thì sao có thể không khiến cho những
tu sĩ kia động tâm được?

– A, làm sao anh biết được?

Lăng Hiểu Sương bật thốt lên một câu, hiển nhiên là cô rất khó hiểu là vì sao
mà Diệp Mặc lại biết được hai người kia tới từ Vô Tâm Hải.

Diệp Mặc cười nhạt, cũng không hề trả lời, trực tiếp tiến vào truyền tống
trận. Hắn đã tung hoành tại Vô Tâm Hải mấy lần, cho nên cái khí tức đậm mùi
nước biển của tu sĩ Vô Tâm Hải mà người khác không cảm thụ được thì hắn chỉ
cần vừa nhìn là đã biết rồi.

Thấy Diệp Mặc không trả lời mình, thì trong lòng Lăng Hiểu Sương càng khó
chịu. Nhưng cũng chỉ có thể đi theo Diệp Mặc và sư phụ tiến vào truyền tống
trận mà thôi.

– Một sa mạc hoang vắng thật là rộng lớn… !

Lăng Hiểu Sương vừa ra khỏi truyền tống trận thì liền sợ hãi than lên một
tiếng.

Trong thần thức của cả ba người là một sa mạc vô biên vô hạn. Lăng Hiểu Sương
nói là hoang vắng, là vì trên sa mặc này không thể nhìn thấy bất cứ một thân
ảnh nào. Ngay cả hai tên tu sĩ Hóa Chân vừa tiến vào truyền tống trận trước họ
cũng không hề thấy bóng dáng đâu cả.

Diệp Mặc thì lại có cảm giác hoàn toàn khác. Ở đây so với Sa Hà của Tây Tích
Châu mà nói thì có thể coi là thiên đường rồi. Sau khi tiến vào Sa Hà của Tây
Tích Châu, thì cả người hắn đều có một loại cảm giác băng lãnh thấu xương,
dường như khắp nơi trên Sa Hà đó đều là xương khô và sát khí vô hình.

Mà ở chỗ này, mặc dù là một mảnh tối tăm xám ngoét, ngay cả cát đá cũng là một
mầu xám xịt, nhưng Diệp Mặc lại không hề cảm giác được cái loại cảm giác băng
lãnh thấu xương tràn đầy sát khí. Nhưng Diệp Mặc cũng biết, ở đây mới chỉ là
sa mạc Nam Thiệm Thiên, còn khoảng cách tới Ma Ngục cấm địa vẫn còn một đoạn
nữa.

Sa mạc Nam Thiệm Thiên cùng với sự mờ ảo trong truyền thuyết về Nam Thiệm
Thiên, khiến cho tầm nhìn có thể thấy phạm vi rất ít, ngay cả thần thức cũng
bị ảnh hưởng khi quét ra ngoài.

Ba người Diệp Mặc sau khi tiến nhập vào sa mạc, thì Lăng Hiểu Sương nói nơi
này hoang vắng cũng không sai. Sa mạc Nam Thiệm Thiên này mặc dù không có cảm
giác băng lãnh kia, nhưng đồng dạng là cũng không hề có bất kỳ cảm giác về
sinh mệnh nào cả. Có lẽ thứ duy nhất khiến người ta có cảm giác rằng ở đây vẫn
là nhân gian, chính là từng trận gió lạnh mang theo những hạt cát mầu xám tro
tuôn rơi phát ra tiếng động, có chút vẻ thê lương và cô độc.

Dù biết là không có gì nguy hiểm, nhưng tu vi của cô cũng mới chỉ là Hư Thần,
cho nên Lăng Hiểu Sương vẫn vô thức tiến gần về phía Thiện Băng Lam. Ở nơi như
thế này, dường như chỉ cần có thể dựa dẫm một chút vào người khác, thì mới có
thể có được cái cảm giác an toàn hơn rất nhiều.

Biểu tình của Thiện Băng Lam thì vẫn bình thản, hiển nhiên là nơi như thế này
không thể khiến cho cô có chút dao động tinh thần nào cả. Diệp Mặc lập tức
hiểu rằng, Thiện Băng Lam cũng đã từng trải qua không ít những nơi nguy hiểm
rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.