Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1422: Khiêu chiến Lôi Vân tông.


Vốn dĩ bốn tên tu sĩ Hóa Chân của Lôi Vân tông trong lúc đấu chiến với Lục Vô
Hổ, bị Lục Vô Hổ giết chết một tên, sau đó chuyện của Ma Ngục cấm địa xảy ra,
lại có một tu sĩ Hóa Chân đến Ma Ngục cấm địa. Lúc này Lôi Vân tông đường
đường là một tông môn chín sao không ngờ chỉ còn có hai tu sĩ Hóa Chân.

– Điền Cực, chuyện này là do anh gây ra, anh tự tìm cách đi.

Một tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ năm ngồi đầu phía bên phải nói, ngữ khí lạnh
lùng. Đây là trưởng lão cung phụng Bành Lật của Lôi Vân tông, nếu như ngữ khí
có thể giết người, Điền Cực sớm đã bị gã giết chết rồi.

Điền Cực câm như hến, nếu như y biết Diệp Mặc trong thời gian ngắn, lại nghịch
thiên đến mức độ này, cho dù giết mấy tên Điền Ngạo Phong, y cũng sẽ không ra
mặt. Mặc dù y rất muốn đáp lại một câu với trưởng lão muốn giáo huấn này, lúc
đầu khi chặn lại phi thuyền của Diệp Mặc, Bành Lật trưởng lão chẳng những
không có phản ứng gì, hơn nữa lại là người hưởng ứng đầu tiên, bây giờ lại nói
mình gây họa. Xét đến cùng một câu nói, chính là tu vi của Điền Cực quá thấp.

Một tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tám khác biết lúc này cho dù giết Điền Cực
cũng không giải quyết được vấn đề gì, y hắng giọng, vừa muốn nói, thì lại cảm
nhận được trong đại sảnh nghị sự từng trận lay động.

Sắc mặt tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tám này và Bành Lật lập tức đại biến,
không có ai rõ hơn bọn họ, đây là chuyện gì. Thần thức của bọn họ quét ra
ngoài, quả nhiên nhìn thấy một tu sĩ Hóa Chân trẻ tuổi đang đứng trước cổng
Lôi Vân tông, trong tay đang cầm một con dao thái rau màu tím, rõ ràng vừa nãy
là hắn tấn công trận pháp của Lôi Vân tông.

– Diệp Mặc…

Bành Lật kinh hãi kêu lên một câu, tim đập thình thịch, chuyện gã sợ nhất
không ngờ đến rồi, Diệp Mặc chẳng những đến rồi, mà còn đánh đến cửa đại trận
bảo vệ núi rồi.

– Quý Minh sư huynh…

Bành Lật có chút sợ hãi nhìn về phía tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tám kia, đây là
cung phụng đệ nhất của Lôi Vân tông Phong Quý Minh. Y không thể không sợ, Diệp
Mặc giết liền lúc mười một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan thành, hơn nữa trong
mười một tên tu sĩ Hóa Chân này còn có một tên Hóa Chân tầng thứ bảy, một tên
Hóa Chân tầng thứ chín viên mãn tay còn cầm một tiên khí nữa.

Cho dù sức mạnh như vậy, cũng bị Diệp Mặc giết chết sạch, bây giờ Diệp Mặc
đánh đến Lôi Vân tông rồi, y làm sao không sợ được. Lúc trước khi ngăn lại phi
thuyền của Diệp Mặc, y lại đích thân giết chết một tu sĩ Thừa Đỉnh nữa.

Lôi Vân tông mặc dù có đại trận bảo vệ, nhưng Diệp Mặc là ai, nghe nói hắn còn
là một tông sư trận pháp cấp chín, trận pháp của Mặc Nguyệt Chi Thành chính là
do hắn bố trí ra. Lúc trước hiện trường đánh nhau, hắn chỉ cần tiện tay là có
thể vây khốn được Thủy Dã tu sĩ Hóa Chân của Đan thành, nếu không phải Thủy Dã
cũng có một thanh tiên khí hạ phẩm, thậm chí đến trận pháp cũng không phá
được.

– Đi ra ngoài rồi nói tiếp.

Phong Quý Minh rõ ràng cũng bình tĩnh hơn Bành Lật.

Bên ngoài Lôi Vân tông, 'Tử Đao' trong tay Diệp Mặc lại lần nữa được phóng ra,
chân nguyên điên cuồng dao động, Tử Đao mang theo một đường ánh sáng chói mắt,
lại một lần nữa bổ đến đại trận phòng ngự của Lôi Vân tông.

Ken két một tiếng, Diệp Mặc biết, đại trận phòng ngự này cũng đã được hắn bổ
ra một vết nứt.

Thực ra đối với tông sư trận pháp như Diệp Mặc mà nói, hắn hoàn toàn không cần
dùng cách làm bừa như này để đi phá vỡ trận pháp phòng ngự của Lôi Vân tông.
Nhưng vừa nghĩ đến việc Cố Mân Tiềm bị giết, trong lòng lại dâng lên lửa giận.
Có lẽ chỉ có cách này, mới có thể khiến sự tức giận trong hắn nguôi ngoai đi
phần nào.

Lúc này những đệ tử trong Lôi Vân tông rối rít xông ra, bọn họ trợn tròn mắt
nhìn Diệp Mặc một mình đang tấn công đại trận phòng ngự, không ai dám tiến
lên. Hung danh của Diệp Mặc một mình giết một lúc mười một tên tu sĩ Hóa Chân
truyền ra ngoài, thậm chí đến thủy tinh cầu cũng có. Lúc trước những tu sĩ tận
mắt chứng kiến trận chiến đó tại hiện trường lại càng đếm không hết, những
người này rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành, làm sao không truyền chuyện này ra
ngoài được?

Thực ra nói đại chiến căn bản cũng không chính xác. Nói chính xác hơn là tàn
sát. Mười một tu sĩ Hóa Chân kia đối mặt với Diệp Mặc, căn bản cũng không có
chút năng lực phản kháng nào.

– Diệp thành chủ. Xin dừng tay…

Phong Quý Minh thấy Diệp Mặc lại lần nữa phóng Tử Đao ra, vội vàng lớn tiếng
nói. Đại trận phòng ngự của Lôi Vân tông mặc dù kiên cố nhưng căn bản cũng
không trụ được dưới sự tấn công mạnh mẽ của Diệp Mặc. Diệp Mặc là một tông sư
trận pháp, mỗi một đao đều tấn công vào điểm yếu nhất của đại trận phòng ngự.

Diệp Mặc cứ như không nghe thấy lời của Phong Quý Minh vậy, Tử Đao trong tay
lại lần nữa phóng ra vô số đường đao màu tím.

Huyễn Vân Phân Liệt đao, những đường đao màu tím, vô cùng vô tận, vô hưu vô
chỉ.

Vết nứt trên đại trận phòng ngự của Lôi Vân tông vừa mới có khi Diệp Mặc tấn
công, bây giờ lại bị vô số đường đao màu tím quét qua, lập tức phát ra những
âm thanh răng rắc, một lát sau, đại trận phòng ngự này vỡ như sứ bị vỡ ra vậy,
nát bét

Phong Quý Minh và Bành Lật còn có cả một đám tu sĩ đang chạy vội đến lập tức
dừng bước lại, Phong Quý Minh đơ người nhìn đại trận phóng ngự trước mặt vỡ
tan tành, khóe miệng trông rất khổ sở. Từ trước tới nay chỉ có Lôi Vân tông
như vậy đối với người khác, chỉ có Lôi Vân tông đi chiếm lĩnh địa bàn của
người khác. Nhưng hôm nay, thì vận mệnh cũng phủ xuống Lôi Vân tông, đường
đường là tông môn chín sao, lại bị một người phá vỡ sơn môn, lại không dám nói
gì.

Hơn nghìn đệ tử của Lôi Vân tông đi theo sau Phong Quý Minh và Bành Lật đều
lặng như tờ, một số đệ tử nhiệt huyết cũng đã siết chặt quả đấm lại, trong mắt
lại càng tức giận. Bọn họ đang chờ tông chủ ra lệnh, sau đó toàn bộ xông lên
xé xác Diệp Mặc.

Phong Quý Minh bỗng nhiên nghĩ đến tông chủ của Lôi Vân tông là Vương Thuyền
Hòa sao lại không có ở đây? Gã theo năng hỏi:

– Kiến Âu sư điệt, Vương môn chủ đâu rồi?

Nghe thấy Phong Quý Minh hỏi vậy, phó môn chủ của Lôi Vân tông là Khương Kiến
Âu bỗng dưng tỉnh lại, y trong nháy mắt hiểu đây là chuyện gì, khóe miệng có
chút đau khổ nói:

– Vương môn chủ đã rời khỏi tông môn sáu ngày rồi, anh ấy nói đến Ma Ngục cấm
địa giúp đỡ.

Sáu ngày? Bảy ngày trước Diệp Mặc ở Mặc Nguyệt Chi Thành giết chết mười một tu
sĩ Hóa Chân cùng một lúc, còn Vương Thuyền Hòa đúng sáu ngày trước lại rời
khỏi Lôi Vân tông, dường như tất cả mọi người đều trong nháy mắt hiểu ra đây
là chuyện gì. Đường đường là chưởng môn của một tông môn chín sao, không ngờ
bỏ lại môn phái một mình chạy trốn.

Bành Lật con ngươi đỏ ngầu, y thậm chí hối hận mình sao không sớm nghĩ đến
bước này?

– Diệp thành chủ, lúc đầu chuyện này là do tôi đầu têu, anh giết đệ tử Điền
Ngạo Phong của tôi, tôi đương nhiên phải giết chết anh. Được làm vua thua làm
giặc mà thôi, chỉ mong anh có thể bỏ qua cho Lôi Vân tông và hơn nghìn đệ tử
nội môn của Lôi Vân tông mà thôi.

Dường như nằm ngoài dự liệu của Diệp Mặc và tất cả những tu sĩ của Lôi Vân
tông chính là, người gây chuyện Điền Cực không ngờ lại chủ động đứng ra nhận
lỗi, chỉ cần Diệp Mặc giết một mình gã, tha cho toàn bộ Lôi Vân tông. Quả thực
như lời gã nói, có thể đến đại trận phòng ngự đều là đệ tử nội môn, còn vô số
những đệ tử ngoại môn, căn bản cũng không thể nào tiếp cận gần đến đại trận
phòng ngự được.

Diệp Mặc cũng sửng sốt một chút, tên Điền Cực này có chút nghĩa khí đấy, thậm
chí còn có mấy phần huyết tính, cho dù biết rõ gã tất phải chết, nhưng có thể
đứng ra nói những lời này, cũng coi là tài giỏi rồi.

Nhưng Diệp Mặc nhanh chóng lại biết hắn nhầm rồi, hắn nhìn thấy những đệ tử
đứng sau Lôi Vân tông nghe thấy Điền Cực nói vậy, ai ai cũng phẫn nộ phóng ra
pháp bảo, dường như chỉ cần mình động thủ, thì những đệ tử nội môn của Lôi Vân
tông này sẽ xông đến.

Nhưng sau đó Diệp Mặc lại nhìn thấy ánh mắt Điền Cực lóe lên, lập tức hiểu ra
ý tứ của Điền Cực, gã biết mình tất phải chết, nên chọn cách thông minh một
chút. Gã chủ động đứng ra xin chết, nói ra những lời vì Lôi Vân tông, như vậy
gã có thể lấy được sự ủng hộ và đồng tình của tất cả những đệ tử nội môn của
Lôi Vân tông. Một khi Diệp Mặc động thủ, thì những đệ tử của Lôi Vân tông nói
không chừng sẽ cùng tiến đến bao vây tấn công Diệp Mặc, gã thậm chí có thể
chạy thoát mạng trong lúc hỗn độn đó.

– Điền Cực, bản thân anh hại người hại mình, hôm nay liên lụy đến cả Lôi Vân
tông. Lúc trước Chung Vũ tôi cũng nói rồi, anh đúng là một tên ngu ngốc, bây
giờ xem ra tôi quả nhiên không nói sai rồi, bây giờ anh còn khiêu chiến toàn
bộ đệ tử của Lôi Vân tông cùng liều mạng với anh…

Lại có một trưởng lão đứng ra lớn tiếng quát, rõ ràng y cũng nhìn ra Điền Cực
không phải đại công vô tư thực sự.

Điền Cực không đợi tên trưởng lão này nói xong, lại lớn tiếng nói:

– Nếu anh không tin tôi, tôi xin vì Lôi Vân tông mà hiến thân trước, cho dù
chết rồi, Điền Cực tôi cũng không muốn nhìn thấy có người sau khi phá tan sơn
môn của Lôi Vân tông, Lôi Vân tông tôi lại không có một đệ tử nhiệt huyết dám
đứng ra. Điền Cực tôi sẽ làm người đầu tiên của Lôi Vân tông…

Thấy Điền Cực phóng ra pháp bảo, mười mấy tên tu sĩ của Lôi Vân tông bị mấy
câu nói nhiệt huyết sôi trào của Điền Cực kích động xông về phía Diệp Mặc,
thậm chí đến Điền Cực cũng bị vứt lại ở phía sau.

Điền Cực bây giờ cũng đã là tu vi Kiếp Biến tầng thứ nhất, sau khi gã phóng ra
pháp bảo, rõ ràng không thể nào xông vào cuối cùng. Trên thực tế là, gã chính
xác là xông vào cuối cùng.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, hai tay vung lên, trong tiếng nổ vang, vô số
đường lôi kiếm rơi xuống. Những tu sĩ xông lên kia, Nguyên Anh, Hư Thần cũng
có, thậm chí còn có số ít tu sĩ Kim Đan.

Những tu sĩ với tu vi này dưới đường lôi kiếm của Diệp Mặc, không còn ai có
thể sống sót được, chỉ trong chốc lát, đã hoàn toàn hóa thành tro bụi.

Trong một tông môn lấy pháp thuật lôi hệ làm chủ, Diệp Mặc cùng pháp thuật lôi
hệ giết chết bọn họ. Điền Cực căn bản cho rằng có hàng trăm đệ tử tiến đến vây
lấy Diệp Mặc, cho dù chỉ có chút ít thời gian, gã có lẽ có một đường sống.
Đáng tiếc gã đánh giá quá cao sức hút của mình, trước sau chỉ có hai ba mươi
tu sĩ xông lên. Hơn nữa cộng những tu sĩ này lại, cũng không thể vây khốn được
Diệp Mặc trong tích tắc.

Phong Quý Minh và Bành Lật hít một hơi dài, bọn họ đã biết lời đồn là sự thật.
Chỉ dựa vào uy thế của lôi kiếm của Diệp Mặc, nếu như Vực của Diệp Mặc cũng
đại thành như lời đồn, Diệp Mặc hoàn toàn có thể giết chết được mười một tu sĩ
Hóa Chân của Đan thành.

Lúc này bọn họ hoàn toàn không có tâm trạng gì để ý đến Điền Cực nữa, Phong
Quý Minh còn đang suy nghĩ làm sao để bảo vệ được Lôi Vân tông, nhưng Bành Lật
thì lại nghĩ làm sao có thể chạy thoát được kiếp nạn này.

Điền Cực cũng chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi lại cảm giác được cả người đang
run lên, còn chưa đợi gã tỉnh lại, một chân nguyên đại thủ đã nắm được gã.

– Tiền bối, xin tha mạng…

Dưới sự cấp thiết, Điền Cực cũng không còn để ý đến chuyện khác, gã vừa nói ra
câu này, lại dẫn theo một hơi thở dài vang lên, rõ ràng tâm cơ vừa nãy của gã
uổng phí rồi.

Điền Cực trong tình huống cấp bách nói ra câu này, cũng biết mình xong đời
rồi. Gã cũng biết, cầu xin Diệp Mặc tha mạng cho gã là không thể nào. Lúc này
gã chỉ hối hận vô cùng, gã không phải hối hận mình đã đắc tội với Diệp Mặc, mà
là hối hận không giết chết Diệp Mặc trước khi hắn trưởng thành.

Chân nguyên đại thủ của Diệp Mặc xiết chặt, Điền Cực bị chân nguyên đại thủ
nắm lấy trong nháy mắt biến thành hư không.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.