Thấy trong ngoài thành có rất đông các tu sĩ đang náo động, thì Diệp Mặc bỗng
nhiên cao giọng nói:
– Từ bây giờ, Mặc Nguyệt Chi Thành bắt đầu khôi phục lại chế độ bình đẳng.
Mời các vị bằng hữu còn chưa có xác định rõ thân phận tạm thời rời khỏi Mặc
Nguyệt Chi Thành, chờ sau khi Mặc Nguyệt Chi Thành xác định rõ thân phận thì
các vị có thể trở lại. Thời gian để rời đi bắt đầu tính từ giờ, tổng thời gian
là một nén nhang.
Thanh âm của Diệp Mặc thông qua chân nguyên và trận pháp của hắn truyền đi,
hầu như toàn bộ tu sĩ có mặt tại Mặc Nguyệt Chi Thành đều có thể nghe được rõ
ràng.
Biết được tin Diệp Mặc trở về, thì dân cư và tu sĩ vốn đã ở Mặc Nguyệt Chi
Thành đều đi ra hô to tên của Diệp Mặc. Chỉ có Diệp Mặc mới có thể đảm bảo cho
họ có một cuộc sống tốt, không có bất kỳ ai có thể tùy tiện mà uy hiếp hay làm
gì đối với họ cả. Cho dù là một tu sĩ đỉnh cấp, thì cũng không thể tùy ý ức
hiếp một người bình thường, một tu sĩ bình thường hay thậm chí là một người tu
luyện luyện thể. Từ khi Diệp thành chủ rời đi, thì thành chủ mới mặc dù không
đặc biệt kỳ thị những người không thể tu luyện, nhưng đều dần dần đẩy bọn họ
ra sát ngoại vi thành mà sinh sống. Cũng may là hiện tại Diệp thành chủ đã trở
lại, thì sao bọn họ có thể không mừng rỡ như điên được chứ.
Diệp Mặc vừa liên tiếp giết chết mười một tên tu sĩ Hóa Chân, trong đó còn có
một tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn. Nên hiện tại Diệp Mặc muốn một lần nữa chỉnh
đốn lại Mặc Nguyệt Chi Thành, thì cho dù là những tên tu sĩ thích dùng thủ
đoạn hay thích liều mạng thì cũng không dám không nghe, đều nhanh chóng nắm
chắc thời gian mà rời đi.
Kỳ thực những tu sĩ như vậy trường kỳ ở lại Mặc Nguyệt Chi Thành cũng không
nhiều, phần lớn tu sĩ đều muốn thừa dịp Mặc Nguyệt Chi Thành liên hợp với Đan
Thành để đến tìm mua đan dược, hoặc là muốn tìm cơ hội phát tài, thậm chí có
người muốn đục nước béo cò đấy.
Nhưng những người này sau khi rút lui rồi, vẫn còn nghe được những người trong
thành đang hô to tên của Diệp Mặc, thì trong lòng càng âm thầm kinh hãi về uy
vọng và địa vị của Diệp Mặc tại Mặc Nguyệt Chi Thành. Nếu như Diệp Mặc có thể
ở Mặc Nguyệt Chi Thành vài chục năm, thì cho dù là để cho người khác làm thành
chủ, phỏng chừng là cũng không có ai để ý tới vị thành chủ mới đó.
Mấy người Kỷ Bẩm thấy những tu sĩ kia không ai gây chuyện cả, đều tự giác rời
khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành, thì cũng phải cảm thán về đạo lý thực lực vi tôn
của Tu Chân giới. Nếu như không phải là Diệp Mặc vừa rồi cường thế giết chết
mười một tên trưởng lão tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành, thì cho dù những người
kia có rời đi cũng không thể nào sảng khoái như vậy.
Nếu như Diệp Mặc biết được cách suy nghĩ của Kỷ Bẩm, thì nhất định là sẽ cười
Kỷ Bẩm là lão già cổ hủ. Cho dù là có người không muốn rời khỏi Mặc Nguyệt
Chi Thành, thì hắn cũng có cả vạn biện pháp để lôi những người này ra.
Thời gian một nén hương sau, thì Diệp Mặc bắt đầu ném ra trận kỳ.
Trận pháp của Mặc Nguyệt Chi Thành chậm raĩ hợp lại, một số tu sĩ còn chưa rời
đi đều nhanh chóng nắm chắc thời gian ra khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành, bằng không
một khi trận pháp của Mặc Nguyệt Chi Thành đóng lại, thì bọn họ sẽ không thể
đi ra được nữa.
Diệp Mặc đương nhiên là cố ý khiến cho trận pháp chậm rãi đóng lại đấy, bằng
không thì trận pháp này đã phong bế Mặc Nguyệt Chi Thành trong nháy mắt rồi.
Vũ Minh Lục Đao nhìn thấy toàn bộ quá trình mà Diệp Mặc đại phát thần uy, thì
y đã hoàn toàn hiểu rõ sự đáng sợ của Diệp Mặc rồi. Truyền thuyết quả nhiên
cũng là có đạo lý đấy. Y liền mang theo đệ tử của mình và một tên tu sĩ Hóa
Chân khác đi tới trước mặt Diệp Mặc, rồi ôm quyền nói với vẻ xấu hổ:
– Diệp thành chủ, lúc trước Vũ Minh có điều đắc tội, mong Diệp thành chủ
lượng thứ.
Diệp Mặc sao có thể không biết ý tứ của Vũ Minh Lục Đao được chứ. Vũ Minh Lục
Đao thấy Diệp Mặc hắn không hề sợ hãi Đan Thành, cho nên không muốn rời đi, vì
Mặc Nguyệt Chi Thành không chỉ mà nơi tu luyện rất tốt, càng là nơi có hoàn
cảnh tốt nhất tại Nam An Châu này. Còn Vũ Minh Lục Đao y đã là tu sĩ Hóa Chân
tầng bảy rồi, có thể ở lại nơi như thế này tu luyện tới tu vi Hóa Chân viên
mãn đương nhiên là hay nhất.
Đồng thời Diệp Mặc còn hiểu được, sở dĩ Vũ Minh Lục Đao ăn nói khép nép, là vì
y chủ yếu sợ bản thân mình là một Đan Vương cửu phẩm. Vì tác dụng của Đan
Vương cửu phẩm đối với một tu sĩ Hóa Chân là không thể nào đánh giá hết được.
Diệp Mặc đoán không hề sai. Nguyên nhân chủ yếu khiến Vũ Minh Lục Đao đoán
rằng Diệp Mặc là một Đan Vương cửu phẩm chính là vì Diệp Mặc từ lâu đã là Đan
Vương thất phẩm rồi, nếu như hiện tại hắn không phải là Đan Vương cửu phẩm,
thì sao có thể thăng cấp tu vi tới Hóa Chân được? Tu sĩ Hóa Chân của Nam An
Châu mặc dù nhiều, nhưng không thể nào có một người trẻ tuổi như Diệp Mặc
được, tất cả đều là những lão già mà thôi. Hơn nữa Kỷ Bẩm sau khi đi theo
Diệp Mặc cũng đã thăng cấp tới Hóa Chân, cho nên đã nói rõ lên rằng Diệp Mặc
chính là một Đan Vương cửu phẩm.
Nhưng Diệp Mặc đã biến Mặc Nguyệt Chi Thành trở thành hậu hoa viên của hắn,
thì sao Vũ Minh Lục Đao có thể tiếp tục ở lại nơi này đây? Bất luận là Vũ Minh
Lục Đao có nhân phẩm như thế nào, thì tên đệ tử Lưu Âu Lam của y cũng chẳng
phải là thứ tốt gì.
Hiện tại Vũ Minh Lục Đao ôm quyền xin lỗi, thì Diệp Mặc chỉ gật đầu:
– Nể mặt Ngân Nguyệt Đan Vương và Nghiễn Điền Đan Vương, tôi sẽ không tính
toán, bằng không thì ngươi và tên đệ tử của ngươi đều đã sớm chết rồi.
Lưu Âu Lam nghe Diệp Mặc nói như vậy, thì phía sau càng toát ra nhiều mồ hôi
lạnh hơn. Y biết lời của Diệp Mặc không hề có nửa phần khoe khoang khoác lác
nào, vì Diệp Mặc muốn giết y, thì thật sự y đã sớm chết rồi. Không chỉ nói sư
phụ của y không thể chống đỡ cho y, mà tại Nam An Châu này thì phỏng chừng
cũng không có người nào có thể chống lại Diệp Mặc cả.
Giọng nói của Diệp Mặc không chút lưu tình nào, trong lòng Vũ Minh Lục Đao cảm
thấy khó chịu, nhưng Ngân Nguyệt Đan Vương lại không có ở đây, cho nên y chỉ
có thể nuốt sự khó chịu này xuống, lại lần nữa ôm quyền nói với Diệp Mặc:
– Đã như vậy, thì Vũ Minh xin được cáo từ, nếu như Mặc Nguyệt Chi Thành có
chuyện cần Vũ Minh xuất lực, thì Vũ Minh nhất định sẽ góp chút sức.
Trong lòng Diệp Mặc liền cười nhạt. Góp chút sức sao? Vừa rồi nhiều tên tu sĩ
Hóa Chân của Đan Thành đối với ta như vậy, sao lại không thấy ngươi góp chút
sức nào? Chỉ là hắn cũng chẳng muốn dây dưa tiếp với Vũ Minh Lục Đao cho nên
mới không nói ra miệng mà thôi.
Thấy Diệp Mặc không hề để ý tới mình, thì Vũ Minh Lục Đao có chút thất vọng,
dẫn theo đệ tử cùng tên tu sĩ Hóa Chân khác rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành.
Lâm Tri Thâm và Mạc Thanh Tú cũng hướng tới Diệp Mặc cáo từ. Thật ra thì Diệp
Mặc rất có thiện cảm đối với Lâm Tri Thâm, cho nên không chỉ khách khí nói lời
từ biệt với y, mà còn mời Lâm Tri Thâm sau này tới Mặc Nguyệt Chi Thành làm
khách.
Lâm Tri Thâm có được sự thưởng thức của Diệp Mặc, khiến cho Thiên Tuyền Môn
cũng đều cảm giác được mình có mặt mũi. Các trưởng bối của Thiên Tuyền Môn còn
không có cơ hội nói chuyện cùng Diệp Mặc, mà Lâm Tri Thâm đã có được cơ hội
này, khiến cho thân phận của Lâm Tri Thâm trong nháy mắt đã tăng lên rất
nhiều.
Tu sĩ của Thiên Tuyền Môn vừa rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành, thì đã có rất
đông đảo các tu sĩ muốn kết giao với Thiên Tuyền Môn rồi, khiến cho địa vị của
Thiên Tuyền Môn cũng được tăng lên mấy lần.
Tu sĩ tu luyện, có ai là không muốn thăng cấp tới tu vi Hóa Chân? Mà muốn
thăng cấp tới Hóa Chân thì cần phải có 'Chân linh đan' và 'Chân la đan'. Nhưng
loại đan dược này thì chỉ có Đan Vương cửu phẩm mới có thể luyện chế được, mà
Đan Vương cửu phẩm thì chỉ có Mặc Nguyệt Chi Thành mới có. Cho nên dù anh có
được linh thảo, nhưng anh có thể nhờ Mặc Nguyệt Chi Thành giúp anh luyện đan
không? Còn Lâm Tri Thâm của Thiên Tuyền Môn thì lại nhận được lời mời của Diệp
Mặc, rất có thể sẽ trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành. Hiện tại không kết giao với
Thiên Tuyền Môn, thì phải kết giao với ai đây? Chuyện này chẳng phải là quá rõ
ràng rồi sao?
Sau một nén nhang, thì Diệp Mặc đã hoàn toàn phong bế đại trận của Mặc Nguyệt
Chi Thành.
Vì Diệp Mặc chỉnh đốn lại Mặc Nguyệt Chi Thành, cho nên có không ít tu sĩ
không rõ thân phận đã rời khỏi, khiến cho Mặc Nguyệt Chi Thành lại trở nên
rộng rãi hơn không ít. Diệp Vô Tài thì mang theo vài tên tu sĩ đi chỉnh đốn
lại Mặc Nguyệt Chi Thành, còn Diệp Mặc và mấy người Kỷ Bẩm thì cùng nhau đi
tới phủ thành chủ.
Diệp Mặc quyết định đem suy nghĩ của mình nói ọi người biết, đồng thời cũng
muốn nghe ý kiến của tất cả mọi người. Mặc Nguyệt Chi Thành sau này sẽ là nơi
an dưỡng của họ, không thể nào làm qua loa được. Tu sĩ Hóa Chân viên mãn của
Tây Tích Châu đã có thể phi thăng, còn tu vi của hắn cũng đã là Hóa Chân tầng
ba rồi. Một khi hắn phi thăng, thì cũng không muốn Mặc Nguyệt Chi Thành trở
nên giống như Lạc Nguyệt thành lúc trước.
Thông qua sự thảo luận của mọi người, thì cuối cùng đều quyết định làm theo
cách nghĩ của Diệp Mặc, đem trận pháp của Mặc Nguyệt Chi Thành đổi thành trận
pháp khống chế. Cho dù là Diệp Mặc không có mặt ở Mặc Nguyệt Chi Thành, thì
những người còn lại cũng có thể thông qua trận pháp mà bảo vệ Mặc Nguyệt Chi
Thành.
Diệp Mặc đem thanh đao mỏng tiên khí hạ phẩm cho Lâm Dị Bán, đồng thời cũng
đem Lục Chân Kiếm đưa cho Hứa Xương Cát.
'Tử Đao' là pháp bảo mà hắn thích nhất, còn tiên khí hạ phẩm mặc dù tốt, nhưng
lại không thể nào thăng cấp. Còn 'Tử Đao' của hắn lại có thể đối kháng với Lục
Chân Kiếm, thì hiển nhiên cũng không phải là loại pháp bảo tầm thường, chít ít
thì nó không hề kém hơn tiên khí hạ phẩm.
Khi mấy người Tô Tĩnh Văn biết được Diệp Mặc vừa từ Lạc Nguyệt thành của Địa
Cầu trở về, thì cũng không thể nhịn xuống sự kích động và mừng rỡ được, chỉ
hận không thể nào lập tức để cho Diệp Mặc kể lại toàn bộ sự việc. Cũng may là
các cô đều biết ở chỗ này không tiện, cho nên dù muốn hỏi, thì cũng không phải
là lúc này.
Sau khi kết thúc hội nghị ở phủ thành chủ, thì Diệp Mặc để cho Lâm Dị Bán đi
tuyên bố luật pháp mới của Mặc Nguyệt Chi Thành, còn Diệp Mặc và mấy người Lạc
Ảnh thì trở về Mặc Nguyệt Hồ.
Mặc Nguyệt Hồ lúc này đã đẹp đẽ mỹ lệ hơn nhiều so với thời điểm mà Diệp Mặc
rời đi rồi. Ngân Tử và Tuyết Nhung Hồ đều quen biết Diệp Mặc, cho nên Diệp
Mặc vừa về tới thì chúng đã chạy ra.
Mặc Nguyệt Hồ không hề bị phá hư chút nào, thì ác cảm của Diệp Mặc đối với
thầy trò Vũ Minh Lục Đao giảm đi một chút. Bất luận là chuyện gì xẩy ra, thì
bọn họ chí ít còn chưa động tới Mặc Nguyệt Hồ.
– Mẹ của em thế nào?
Mấy người Diệp Mặc vừa về tới cửa phòng mình, thì Tô Tĩnh Văn đã vội vã hỏi,
ngay cả Ninh Khinh Tuyết đứng một bên cũng đã rất khẩn trương.
Diệp Mặc hướng tới Tô Tĩnh Văn một ánh mắt muốn cô an tâm, sau đó đem chuyện
mình trở về Địa Cầu nói ra không sót một chữ nào.
Biết được mẹ mình đã không có chuyện gì, hiện tại đã đang tu luyện ở Lạc
Nguyệt thành rồi, thì gánh nặng trong lòng Tô Tĩnh Văn hoàn toàn được buông
xuống. Cô vốn còn muốn hỏi về cha mình nữa, nhưng nghĩ tới những gì mà cha cô
đã làm, và Diệp Mặc cũng không hề nhắc tới cha cô, cho nên Tô Tĩnh Văn cuối
cùng cũng không hỏi nữa.
Ninh Khinh Tuyết thì sau khi biết cha mẹ đều không có chuyện gì, thì trong
lòng cũng hoàn toàn yên tâm.
Mọi người đoàn tụ cùng nhau thì bầu không khí lập tức trở nên nhu tình như
nước. Đường Bắc Vi và Diệp Lăng thấy tình huống này, thì đành chu miệng đi ra
ngoài.
Ba ngày sau. Diệp Mặc được sự trợ giúp của Kỷ Bẩm đã hoàn toàn thay đổi lại
trận pháp của Mặc Nguyệt Chi Thành. Hơn mười linh mạch cực phẩm được Diệp Mặc
bố trí xuống dưới Mặc Nguyệt Chi Thành và Mặc Nguyệt Hồ. Ngay cả Kỷ Bẩm thấy
như vậy thì cũng âm thầm líu lưỡi. Diệp Mặc này cũng quá là xa xỉ rồi, cho dù
là có nhiều thì cũng đừng lãng phí như vậy chứ.
Dùng hơn mười linh mạch cực phẩm bố trí ột cái thành thị, thì toàn bộ Nam An
Châu này chắc chắn không thể nào tìm được cái thứ hai.
Nhưng điều khiến lão cảm thấy kinh dị hơn nữa chính là những thứ mà Diệp Mặc
lấy ra làm trận cơ bố trí trận pháp đều là chân khí thượng phẩm, thậm chí còn
là chân khí cực phẩm. Chính đại trận bảo vệ của Mặc Nguyệt Chi Thành, thì Diệp
Mặc đã dùng tới mấy trăm pháp bảo chân khí thượng phẩm và hơn mười pháp bảo
chân khí cực phẩm rồi.
Cũng may là Kỷ Bẩm cũng hiểu rõ con người của Diệp Mặc, bằng không thì lão
thực sự là sẽ chịu không được sự hào phóng tới thái quá này của Diệp Mặc. Cái
trận pháp được bố trí như thế này, thì Kỷ Bẩm phỏng chứng cho dù là tiên nhân
muốn công phá Mặc Nguyệt Chi Thành cũng không dễ dàng.
Tu sĩ trong Mặc Nguyệt Chi Thành bỗng nhiên cảm giác được linh khí trong thành
gia tăng lên mấy lần mà vẫn chưa dừng lại, lập tức đã biết rằng sau khi thành
chủ của họ trở về đã lại lần nữa bố trí trận pháp rồi. Nhất thời đều tự đi ra
lại lần nữa cùng nhau hô to tên của Diệp Mặc.