Hai tên tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành đang chất vấn Diệp Mặc nhất thời nghẹn
lời. Nếu như Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ bình thường, thì bọn họ đã sớm lên cho
hắn một tát giống như Quách Vũ Phẩm rồi, nhưng mà Diệp Mặc căn bản lại là một
tên cường hãn đến mức thái quá.
Đúng vậy mà, hắn giết đấy, thì Đan Thành có thể làm sao?
– Diệp thành chủ, cậu không nói đạo lý sao? Lại nói, chúng tôi tới Mặc Nguyệt
Chi Thành này làm khách, lẽ nào đây là đạo đãi khách của Mặc Nguyệt Chi Thành
sao? Nếu không nói tới những thứ này, thì Đan Thành của chúng tôi dẫu sao cũng
là một môn phái mười sao, sao cậu có thể đối đãi với chúng tôi như vậy?
Sắc mặt tên tu sĩ Hóa Chân tầng năm thực rất khó coi. Diệp Mặc trả lời một
cách vô cùng cường thế như vậy, khiến khuôn mặt của y không có chỗ nào thả
lỏng ra được.
Diệp Mặc lạnh lùng:
– Khách sao? Mày khi nào đã thấy khách lại đi xen vào chuyện của chủ nhà
chưa? Đan Thành, hắc hắc, thực sự mà nói thì tao còn không để Đan Thành vào
mắt. Nơi cường hãn hơn gấp cả vạn lần tao cũng đã được thấy qua, thì Đan Thành
cũng chẳng có gì là đặc biệt cả.
Không ai cho rằng lời Diệp Mặc nói là sự thực. So với Đan Thành mạnh hơn gấp
vạn lần, vậy thì trừ phi là Tiên Giới, bằng không thì tuyệt đối không có khả
năng.
Vài tên tu sĩ của Đan Thành sắc mặt lập tức tỏ ra khó chịu, tuy nhiên tất cả
đều không dám phản bác lại lời của Diệp Mặc. Sự cường thế của Diệp Mặc họ đã
được tận mắt chứng kiến. Vừa rồi Quách Vũ Phẩm chỉ hơi khoa trương một chút,
thì đã biến thành cát bụi rồi. Tu sĩ tu luyện tới Hóa Chân không có người nào
không quý như lông phượng, nhưng sự cường hãn của Diệp Mặc đã vượt qua khỏi
phạm vi lý giải của họ rồi.
Cho dù là một tu sĩ Hóa Chân viên mãn, sắp sửa phi thăng, thì cũng không thể
nào dùng 'Chân nguyên thủ' mà bóp chết một tu sĩ Hóa Chân tầng một cả, trừ phi
là người này có lý giải về 'Vực' rất sâu sắc. Tất cả các tu sĩ Đan Thành đều
hiểu rằng, Diệp Mặc sở dĩ có thể bóp chết Quách Vũ Phẩm, không phải là vì tu
vi của Diệp Mặc đã là Hóa Chân viên mãn, mà là vì Diệp Mặc đã đạt được 'Vực'
đại thành rồi. Nói cách khác, thì nếu như ở đây có tu sĩ Hóa Chân tầng chín,
thậm chí là tu sĩ Hóa Chân viên mãn, thì Diệp Mặc cũng không nhất định phải hạ
mình.
Biết thì biết thế, nhưng đi đến Mặc Nguyệt Chi Thành thương thảo việc liên hợp
đều chỉ là một vài tu sĩ Hóa Chân tầng bảy trở xuống, cho nên đừng nói là tu
sĩ Hóa Chân viên mãn, ngay cả Hóa Chân tầng tám cũng không có lấy một người.
Chỉ với thực lực như vậy, thì có thể làm gì được Diệp Mặc chứ?
Lúc này thì trong số các tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành, có một tên tu sĩ Hóa
Chân tầng ba đã lặng lẽ phát ra một tin tức. Nhưng thần thức của Diệp Mặc rất
mạnh mẽ, hơn nữa ở đây còn có trận pháp của hắn, cho nên tin tức này vừa được
phát ra thì hắn đã biết rồi, nhưng căn bản là hắn chỉ cười lạnh một tiếng, chứ
không hề ngăn cản.
Vũ Minh Lục Đao biết là mình phải ra mặt, bằng không một khi tu sĩ Hóa Chân
của Đan Thành đánh nhau với Diệp Mặc, thì không thể nào dự đoán trước được
thiệt hại của tai họa này. Ngay cả một cái tượng đất thì cũng có một phần kiêu
ngạo, chứ đừng nói là trưởng lão vốn cao cao tại thượng của một môn phái mười
sao như Đan Thành. Phải chịu nhục nhã lớn như vậy trước mặt Diệp Mặc, thì bọn
họ sao có thể nuốt xuống được?
Vũ Minh Lục Đao liền ôm quyền nói với Diệp Mặc:
– Diệp thành chủ, từ lúc bắt đầu đến hiện tại, tôi chưa từng phủ nhận địa vị
thành chủ Mặc Nguyệt Chi Thành của cậu. Lưu Âu Lam sở dĩ có thể làm thành chủ,
là vì y có được kinh nghiệm nhất định trong việc quản lý thành thị. Hơn nữa y
cũng đã được sự đồng ý của Ngân Nguyệt Đan Vương và vài vị trưởng lão. Nếu như
Diệp Đan Vương không tin, thì có thể hỏi lại vợ của cậu là Ninh thành chủ.
Không đợi Diệp Mặc hỏi, thì Ninh Khinh Tuyết đã nói:
– Lưu Âu Lam lúc trước làm phó thành chủ xác thực là được tiền bối Ngân
Nguyệt Đan Vương đồng ý. Nhưng sau khi Ma Ngục cấm địa phát sinh chuyện, thì
Mặc Nguyệt Chi Thành cũng cần phải bàn bạc biện pháp ra ngoài hỗ trợ. Tiền bối
Ngân Nguyệt Đan Vương biết rằng em không thích ra khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành,
còn Mặc Nguyệt Chi Thành lại là một thành thị có ảnh hưởng rất lớn, cho nên
trong buổi họp hội nghị các trưởng lão, thì đã thông qua việc đề bạt Lưu Âu
Lam lên làm phó thành chủ.
Đường Bắc Vi lập tức nói thêm:
– Chị Khinh Tuyết đã có lòng tốt chấp nhận, nhưng cái tên Lưu Âu Lam kia được
một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Đầu tiên là hủy bỏ chế độ bình đẳng của
Mặc Nguyệt Chi Thành chúng ta, nói rằng điều này ảnh hưởng tới sự phát triển
của Mặc Nguyệt Chi Thành. Sau đó lại bắt đầu thu phí vào thành. Về sau còn tự
xóa bỏ đi chữ ‘Phó’ của mình, tự phong ình là thành chủ. Nếu như tiền bối Ngân
Nguyệt Đan Vương còn đang ở Mặc Nguyệt Chi Thành, thì nhất định là sẽ không
đồng ý. Nhưng hiện tiền bối Ngân Nguyệt Đan Vương không có ở đây, cho nên chỉ
có thể để mặc y mà thôi.
Vũ Minh Lục Đao nghe Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi nói xong, thì sắc mặt
lập tức có chút khó coi, nhưng y vẫn nói:
– Tôi là người được Ngân Nguyệt Đan Vương mời tới Mặc Nguyệt Chi Thành làm
trưởng lão, còn Lưu Âu Lam là đệ tử của tôi, có lẽ y còn có nhiều chỗ làm chưa
được tốt, nhưng tuyệt đối cũng là vì sự phát triển của Mặc Nguyệt Chi Thành.
Để thể hiện sự tôn trọng đối với Diệp thành chủ, thì Lưu Âu Lam vẫn biết thu
liễm, chí ít thì chuyện của Mặc Nguyệt Hồ thì y chưa bao giờ nhúng tay vào.
Diệp Mặc liền cười nhạt:
– Mặc Nguyệt Hồ là chỗ ở của thân nhân tao, nếu có người dám nhúng tay vào,
thì hiện tại tao đã giết hết rồi, mày cho rằng còn có thể đứng ở trước mặt tao
mà nói chuyện như bây giờ sao?
Sắc mắt của Vũ Minh Lục Đao càng khó coi hơn, giọng điệu cũng có chút nặng nề:
– Tôi và Ngân Nguyệt Đan Vương là bạn tốt, cho nên mới đồng ý tới Mặc Nguyệt
Chi Thành làm trưởng lão, hơn nữa lần này Lưu Âu Lam phát động việc liên hợp
Mặc Nguyệt Chi Thành với Đan Thành, cũng có ý muốn làm giảm đi khoảng cách
giữa Mặc Nguyệt Chi Thành và Đan Thành. Nếu như Diệp thành chủ thấy không
thích hợp, thì Vũ Minh Lục Đao tôi xin lập tức rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành,
chức trưởng lão này cũng xin được trả lại.
Diệp Mặc lạnh giọng nói:
– Mặc Nguyệt Chi Thành là Mặc Nguyệt Chi Thành, Đan Thành là Đan Thành, không
hề có chút liên quan nào đến Mặc Nguyệt Chi Thành cả. Về chuyện liên hợp, thì
từ giờ sẽ hủy bỏ, nếu có người nào còn nhắc tới việc này, thì lập tức cút khỏi
Mặc Nguyệt Chi Thành cho tao. Mặc Nguyệt Chi Thành không cần cái loại rác rưởi
chân ngoài dài hơn chân trong như vậy.
Sự tức giận trong lòng Vũ Minh Lục Đao đã sắp phát tác, y nhìn qua vài tên tu
sĩ Hóa Chân bên cạnh cũng đang giống như mình, muốn liên thủ xông lên thì lại
nghe Diệp Mặc nói tiếp:
– Vũ Minh trưởng lão nếu như muốn rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành, vậy thì xin
mời.
Nói xong thì hắn càng không chút lưu tình nói tiếp:
– Vũ Minh Lục Đao, nếu như không phải là nể mặt Ngân Nguyệt Đan Vương, thì
tao không nói chuyện một cách dễ dàng như vậy đâu.
Diệp Mặc xác thực là phải nể mặt của Ngân Nguyệt Đan Vương, đương nhiên là một
phần cũng vì Vũ Minh Lục Đao còn chưa làm ra chuyện gì quá đáng, bằng không
thì hắn không thể nào đơn giản mà buôn tha Vũ Minh Lục Đao được.
Vốn Vũ Minh Lục Đao đang muốn phát tác ra, thì sau khi nghe xong Diệp Mặc nói,
lại nén sự tức giận xuống. Diệp Mặc nói không sai, lấy bản lĩnh có thể dễ dàng
bóp chết một tu sĩ Hóa Chân tầng một của hắn, còn có cái 'Vực' đáng sợ kia
nữa, thì cho dù bên mình có nhiều người hơn, nhưng chỉ sợ rằng tất cả cũng đều
không phải là đối thủ của Diệp Mặc. Huống chi, bản thân y không hề nguyện ý
đối nghịch với Diệp Mặc. Nếu như không phải là đệ tử Lưu Âu Lam của y nhất
định muốn làm thành chủ, thì y cũng sẽ không hề đề nghị gì với Ngân Nguyệt Đan
Vương cả.
– Nếu Diệp thành chủ đã không chào đón Vũ mỗ, thì Vũ mỗ xin cáo từ.
Nói xong thì Vũ Minh Lục Đao liền quay sang nói với Lưu Âu Lam:
– Chúng ta đi thôi.
Lưu Âu Lam ‘A’ lên một tiếng, có chút khó tin mà nhìn sư phụ của mình. Tuy
rằng y tới Mặc Nguyệt Chi Thành chỉ trong thời gian hai năm, nhưng y cũng đã
hao tổn rất nhiều tinh lực cho sự nghiệp của Mặc Nguyệt Chi Thành rồi, hiện
tại có thể nói là mỗi ngày đều thu về cả đấu vàng, phát tài thu không hết, bây
giờ lại bỏ đi sao?
Mấy tên tu sĩ của Đan Thành nghe thấy lời Vũ Minh Lục Đao nói thì trong mắt
liền hiện lên vẻ thất vọng. Nếu như Vũ Minh Lục Đao ra mặt, thì bọn họ nhất
định sẽ không đứng nhìn. Nhưng hiện tại Vũ Minh Lục Đao cũng đã nói rời đi
rồi, thì tu sĩ Đan Thành bọn họ có tiếp tục ở lại đây cũng không còn bất kỳ ý
nghĩa nào cả.
Trên mặt vài tên tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành hiện ra biểu tình không cam
lòng. Diệp Mặc đã giết một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành, nhưng bọn họ thì
ngay cả một cái rắm cũng không dám đánh, lúc nói chuyện với hắn lại còn phải
khép nép giống như một cô vợ bé nữa, vì tất cả đều sợ nếu tiếp tục đắc tội với
Diệp Mặc, thì sẽ lại phải đối mặt với 'Chân nguyên thủ' của hắn. Đan Thành vẫn
luôn cao cao tại thượng, đã lúc nào phải sống mà cúi đầu như bây giờ chứ?
Đây không phải là đánh vào mặt một người, mà là đánh vào mặt của toàn bộ tu sĩ
Hóa Chân, thậm chí ngay cả Đan Thành cũng không có cách nào tự ình là thành
thị mười sao nữa rồi. Hơn mười tu sĩ Hóa Chân bị một tên Đan Vương trẻ tuổi
bức tới mức nói cũng không dám nói một câu, thì còn gì gọi là mặt mũi nữa?
Lưu Âu Lam tuy rằng vạn lần không cam lòng, nhưng sư phụ đã nói đi, thì y cũng
không thể tiếp tục lưu lại nữa.
Tu sĩ xung quanh đứng xem náo nhiệt nhất thời xôn xao hẳn lên, bởi vì chính
sách mở cửa của Lưu Âu Lam khiến cho bất cứ tu sĩ nào cũng có thể tiến vào Mặc
Nguyệt Chi Thành, dù cho có là dạng ngưu quỷ xà thần nào đi nữa. Những tu sĩ
đều là hạng người liều mạng, bọn họ ước gì được xem một trận chiến đấu náo
nhiệt của tu sĩ Hóa Chân, nhưng hiện tại thì mười mấy tu sĩ Hóa Chân của một
phe lại rút lui, còn phe kia chỉ có hai tu sĩ Hóa Chân thì lại chiếm cứ thế
thượng phong. Vậy thì những tu sĩ đứng xem náo nhiệt này không náo động lên
mới là lạ.
Tên tu sĩ Hóa Chân tầng ba đã phát đi đạo tin tức kia có chút lo lắng nhìn về
phía xa. Nhưng rất nhanh trên mặt của y đã lộ ra sự kinh hỉ.
Lập tức có một cỗ khí thế cường đại đang tiến tới rất nhanh. Một số tu sĩ có
tu vi thấp bị khí thế này áp bức đến mức hộc máu tại chỗ.
Cận Chỉ Hằng bên cạnh Diệp Mặc thì sắc mặt cũng tái nhợt lùi lại mấy bước.
Nhưng 'Vực' của Diệp Mặc rất nhanh đã bao phủ lấy cô, để cho Cận Chỉ Hằng vừa
thiếu chút nữa là hộc máu đã được nhẹ nhàng hơn.
Tu sĩ Hóa Chân viên mãn tới.
Không cần người nào nói, thì tất cả đều đã biết. Loại khí thế này chắc chắn là
của tu sĩ Hóa Chân viên mãn, hơn nữa còn là tu sĩ Hóa Chân viên mãn cao cấp
nữa.
Diệp Mặc giận dữ. Chỉ là một tu sĩ Hóa Chân viên mãn mà cũng dám cuồng vọng
như vậy. Tu sĩ Hóa Chân viên mãn thì Diệp Mặc hắn giết cũng đâu chỉ có một
người.
– Kẻ nào dám giết Hóa Chân trưởng lão của Đan Thành ta? Lão phu muốn xem một
chút là ai?
Theo giọng nói kia truyền tới, thì một gã mặc áo bào mầu xám đã xuất hiện. Khí
thế và giọng nói của y khi vừa truyền đến, thì người vẫn còn đang ở bên ngoài
trận pháp của Mặc Nguyệt Chi Thành, nhưng chỉ chốc lát, một thân ảnh màu xám
đã hiện ra trước mặt mọi người rồi.
– Trưởng lão cung phụng…
Tên tu sĩ áo xám vừa hạ xuống, thì tất cả những tu sĩ của Đan Thành đều tiến
lên trước thi lễ.
Tên tu sĩ Hóa Chân tầng ba sau khi thi lễ xong, thì liền nói ngay:
– Trưởng lão Đan Thành – Quách Vũ Phẩm của chúng ta là bị Diệp Mặc của Mặc
Nguyệt Chi Thành trực tiếp giết chết, không có bất kỳ lý do gì.
– Đúng thế.
Mấy tên tu sĩ Hóa Chân còn lại vội vàng phụ họa.
Vũ Minh Lục Đao thấy tên tu sĩ áo xám này, thì liền vội vã tiến lên nói với vẻ
xấu hổ:
– Thủy Dã trưởng lão, Vũ Minh thật sự rất xấu hổ. Vì tu vi thấp kém, nên
không thể bảo vệ được Quách trưởng lão.
– Ngươi tránh qua một bên đi.
Tên tu sĩ áo xám gọi là Thủy Dã lập tức phất tay với Vũ Minh Lục Đao, còn Vũ
Minh Lục Đao thì nhanh chóng kéo Lưu Âu Lam lui sang một bên.
– Bọn chuột nhắt, không có lý do gì mà dám giết trưởng lão của Đan Thành,
thật sự là gan chó lớn quá mà.
Tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn gọi là Thủy Dã lạnh lùng nhìn Diệp Mặc quát lên:
– Ngày hôm nay tao để ày biết vì sao Đan Thành lại là một thành thị mười sao,
vì sao là một tồn tại mà không ai dám chọc vào.
Không đợi cho Thủy Dã nói hết, thì Diệp Mặc đã thản nhiên nói:
– Mày nói sai rồi, tao ra tay là do có lý do đấy.
– Cho dù là có lý do, thì hôm nay lão phu cũng sẽ phải giết mày đền mạng cho
trưởng lão Đan Thành. Lão phu muốn nói ày biết, là Thủy Dã tao giết người chưa
bao giờ cần có lý do.
Tên Thủy Dã trưởng lão nói một cách khinh thường.
– Mày giết người không cần lý do, còn tao giết người thì cần có lý do. Bởi vì
tao biết nói lý lẽ hơn mày.
Diệp Mặc nói xong thì căn bản cũng không thèm để ý tới lão, mà lại quay sang
nói với những người ở xung quanh:
– Ai có thể nói ra lý do ta giết Quách Vũ Phẩm trưởng lão Đan Thành, thì ta
sẽ cho người đó một pháp bảo phi hành chân khí thượng phẩm.
– Tôi biết, Diệp thành chủ muốn cho Quách trưởng lão biết như thế nào mới
thực sự gọi là kiêu ngạo.
Để có được một pháp bảo phi hành chân khí thượng phẩm, thì luôn luôn có người
không hề sợ chết.
Ai cũng hiểu, Diệp Mặc là đang cố ý làm như vậy.