– Tiền bối nói quá đúng, lúc nãy chính là vì nữ tu tu vi Trúc Cơ kia muốn
tranh giành, cho nên vãn bối mới giáo huấn…
Một tên tu sĩ Kim Đan tầng hai khác vừa cười vừa lấy lòng tên tu sĩ to béo
kia, tuy rằng hai chân y vẫn run lên, nhưng vẫn hết sức cố gắng vỗ mông ngựa.
Chỉ là lời y còn chưa nói hết thì tên tu sĩ béo kia đã lạnh lùng nhìn y nói:
– Chỉ là một con kiến hôi Kim Đan, mà cũng dám nịnh bợ lão nhân gia ta sao?
Nói xong, thì tên tu sĩ béo liền đánh sang một cái bạt tai. Tên tu sĩ Kim Đan
kia rất muốn bỏ chạy, nhưng đã bị chân nguyên của tên tu sĩ Hư Thần béo mập
này bao vây lại, căn bản là không thể nào nhúc nhích được.
‘Phụt’, một tiếng động nhỏ vang lên, tên tu sĩ Kim Đan muốn lấy lòng kia nịnh
bợ đã không thành, mà còn bị tên tu sĩ Hư Thần béo mập kia dùng một cái tát
biến y thành một vũng máu.
Mạc Vu thấy như vậy thì ánh mắt cũng co quắp lại. Cái tên tu sĩ béo trước mặt
này có tu vi còn lợi hại hơn cả Phùng Lão Thực nữa. Hai tên đó cộng lại, thì y
dữ nhiều lành ít rồi. Hơn nữa lúc này y cũng đã nhìn ra, có vẻ như là ở trong
đan các này còn có một khốn trận, ít nhất cũng phải là một cái khốn trận cấp
sáu. Y chẳng thể ngờ rằng, cái cửa hàng lâu đời này của Phùng Lão Thực lại có
thể phát sinh ra chuyện này. Bản thân y là một tu sĩ Hư Thần viên mãn, vậy mà
ở cái đan các của Phùng Lão Thực này lại không có nổi năng lực đề giữ được
mạng mình.
Nhưng cho dù là y bị giết, thì y cũng sẽ không nguyện ý bó tay chịu trói. Khi
tên tu sĩ béo kia đánh chết tên tu sĩ Kim Đan thứ hai, thì y cũng đã lấy ra
pháp bảo của mình rồi.
Phùng Lão Thực và tên tu sĩ béo kia dường như không hề nhìn thấy Mạc Vu lấy
pháp bảo ra vậy, mà tên tu sĩ béo vẫn còn nhìn chằm chằm vào cô gái Kim Đan
tầng hai một hồi rồi nói:
– Dung mạo cũng không tệ, Bàn gia ta thật sự có thể tạm thời không giết cô…
Cô gái kia xác thực là có dung mạo không tệ, chí ít so với Hư Nguyệt Hoa thì
trẻ đẹp hơn nhiều, hơn nữa vóc người cũng rất đầy đặn, làn da cũng trắng trẻo.
Hơn nữa hiện tại bộ dáng tràn ngập sợ hãi kia cũng rất có phong vị đặc biệt.
Khi cô gái kia thấy hai người bạn của mình đã bị tên tu sĩ béo kia tát hai cái
thành hai vũng máu, thì đã vô cùng kinh hãi tới độ mặt trắng bệch ra, không
ngừng run rẩy rồi. Sau khi cô nghe thấy tên tu sĩ béo kia nói như vậy, thì lập
tức giống như là bắt được một cọng rơm cứu mạng, vội vã nói:
– Tiền bối, vãn bối nguyện ý, vãn bối nhất định sẽ hầu hạ thật tốt khiến cho
tiền bối thỏa mãn…
Cô gái kia nói xong, thì căn bản cũng không đợi tên tu sĩ béo kia lên tiếng,
đã vội vã cởi bỏ quần áo của mình, đảo mắt thì bộ đồ bên ngoài đã được cởi
sạch, thậm chí ngay cả áo lót cũng lập tức cởi bỏ. Một bộ ngực với đường cong
rõ ràng trắng như tuyết hiện ra trước mắt mọi người, còn cô gái kia thì cũng
không hề cảm thấy ngượng ngùng, mà chỉ sợ hãi nhìn tên tu sĩ béo kia, hi vọng
tên tu sĩ béo này nói với cô một lời.
Diệp Mặc vốn muốn giáo huấn cô gái này một trận, vì hắn đoán chắc rằng cô và
hai tên tu sĩ Kim Đan đã chết kia hẳn là đối lập với Hư Nguyệt Hoa đấy. Nhưng
lúc này hắn nhìn bộ dạng của cô gái kia, thì bỗng dưng lại cảm giác không còn
chút hứng thú nào nữa. Hắn nhớ tới cô ả Ung Du Nhi đã bị mình giết ở Vô Tâm
Hải kia, lúc đó Ung Du Nhi cũng vì muốn giữ mạng, mà dùng qua một chiêu như
thế này. Nhưng cô gái này làm càng thêm triệt để so với Ung Du Nhi mà thôi,
đảo mắt đã cởi sạch cả quần áo trên người rồi.
Tên tu sĩ béo kia bỗng nhiên lại cười ha hả:
– Tốt lắm, tốc độ của cô rất nhanh, hiển nhiên là bình thường vẫn hay làm
chuyện này đây, Bàn gia cũng không thèm để ý cô có phải là loại đàn bà dâm
đãng hay không, chỉ cần cô giúp Bàn gia ta thoải mái là được. Ngồi sang một
bên đi, chờ lát nữa Bàn gia ta sẽ đến thăm cô, hiện tại thì Bàn gia ta phải
giết mấy tên đã nhìn thấy thân thể người phụ nữ của Bàn gia ta đã.
Tên tu sĩ béo kia nói xong, thì liền quay đầu lại lạnh lùng nhìn Diệp Mặc:
– Nhìn rất đẹp đúng không? Đợi lát nữa tao cũng sẽ lột sạch cô ả bên cạnh mày
ra ày nhìn.
Diệp Mặc thản nhiên cười nói:
– Bình thường thôi, tao cho rằng An Bắc tam ma đã sớm chết hết rồi, không ngờ
rằng hôm nay lại gặp được ở đây.
Vốn tên tu sĩ béo còn giữ nụ cười nhạt trên mặt, thì lúc này bỗng nhiên đần ra
như một bức tượng, nháy mắt đã hóa đá rồi. Cái loại hình ảnh này kèm theo cái
nụ cười nhạt vẫn cứng đờ trên mặt y thì thực sự không hợp chút nào. Còn Phùng
Lão Thực vốn ở một bên xem náo nhiệt cũng cực kỳ chấn động nhìn Diệp Mặc, cả
hai thậm chí còn không kịp phản ứng.
– Mày rốt cuộc là ai?
Cái tên tu sĩ béo kia rốt cục cũng đã phản ứng lại, một pháp bảo Thiền trượng
đã hiện ra trong tay y. Phùng Lão Thực cũng lập tức phản xạ theo, lấy ra một
pháp bảo hình chiếc bát bằng đồng, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.
– Mày là ai?
Sau một lát, thì Phùng Lão Thực cũng dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào
Diệp Mặc mà hỏi.
Diệp Mặc bước lên trước vài bước, dường như là không hề thấy pháp bảo mà tên
tu sĩ béo đang cầm trên tay, hoặc là hắn cũng không có chút sợ hãi nào nếu như
pháp bảo kia đánh lên người của hắn vậy.
Tên tu sĩ béo kia thấy Diệp Mặc đi qua, liền vô thức lùi lại mấy bước, nhưng y
lại lập tức nghĩ đến, bản thân là một tu sĩ Hư Thần viên mãn, tại sao lại phải
sợ một tên trẻ tuổi như Diệp Mặc chứ?
– Tên của tao thì vừa rồi bạn tao đã nói rồi, tao là Diệp Mặc, lỗ tai của mày
bị điếc sao mà không nghe thấy? Kỳ thực tao cũng là một luyện đan sư đấy.
Diệp Mặc nhìn Phùng Lão Thực châm chọc một câu.
– Diệp Mặc…
Phùng Lão Thực vô thức lặp lại một lần, chỉ là không chờ y nói hết, thì tên tu
sĩ béo kia giống như là đã nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên chỉ vào Diệp Mặc rồi
run giọng nói:
– Mày, mày, mày…
Tên tu sĩ béo kia hiển nhiên là một kẻ rất sợ chết, y chỉ vào Diệp Mặc nói nửa
ngày vẫn chỉ được một chữ ‘Mày’, chứ vẫn chưa thể thốt ra được một câu nói
hoàn chỉnh nào.
– Mày là Diệp Đan Vương đạt được danh hiệu đệ nhất ở đại hội Đan Vương… là
Diệp Mặc…
Phùng Lão Thực nghe được Diệp Mặc nói rằng chính hắn cũng là một luyện đan sư,
thì nhất thời run giọng bổ sung một câu. Trên thực tế, thì y thực sự là hi
vọng mình đoán sai.
Bởi vì Diệp Mặc không chỉ là một Đan Vương cao cấp, mà còn là một người không
dễ chọc vào. Nghe nói rằng hắn đã giết đệ nhất thiên tài Điền Ngạo Phong của
Lôi Vân Tông, đệ nhất thiên tài Viên Quan Nam của Vô Cực Tông. Còn giết cả vài
tên tu sĩ Hư Thần của Vô Cực Tông ở trên núi Huyền Băng của Huyền Băng Phái
nữa. Đừng nghĩ Phùng Lão Thực y là một tu sĩ Hư Thần hậu kỳ, kỳ thực thì chỉ
cần tùy tiện một tên tu sĩ Hư Thần của Vô Cực Tông kia đã có thể giết chết
được Phùng Lão Thực y rồi. Nhưng những tu sĩ lợi hại như vậy, đều đã bị Diệp
Mặc giết hết, mà Vô Cực Tông thì ngay cả một cái rắm cũng không dám đánh.
Hơn nữa Diệp Mặc còn thành lập nên Mặc Nguyệt Chi Thành ở Nam An Châu, là một
thành thị không người nào dám chọc vào. Nhưng nghe nói rằng Diệp Mặc đã mất
tích tại Vô Tâm Hải rồi, sao lại có thể xuất hiện ở đây?
Vận số của Phùng Lão Thực y khi nào đã rớt xuống cái tình trạng này rồi, ngay
cả người như Diệp Mặc mà y cũng dám chọc vào?
Nhưng lời Diệp Mặc nói ra lúc này đã khiến cho Phùng Lão Thực triệt để thất
vọng:
– Mày nói đúng rồi, tao chính là Diệp Đan Vương kia…
– Tiền bối, vãn bối, vãn bối…
Tên tu sĩ béo lúc này đã phục hồi lại tinh thần, càng kinh hãi hơn mà hướng
tới Diệp Mặc cầu xin. Bởi vì y cũng đã nghe nói qua việc Diệp Mặc từng giết cả
tu sĩ tu vi Ngưng Thể, còn y và Phùng Lão Thực bất quá vẫn chỉ là tu sĩ Hư
Thần mà thôi.
Đáng tiếc chính là y phát hiện ra rằng bản thân chỉ có thể nói ra được mấy
chữ kia, thì đã không thể nói tiếp được nữa rồi, sau đó thì y lập tức đã thấy
được một 'Chân nguyên thủ' thật lớn đang hướng tới đỉnh đầu mình.
– Tu sĩ Hóa Chân…
Trong mắt tên tu sĩ béo đã hiện lên sự tuyệt vọng, nội tâm đang điên cuồng kêu
gào, tuy nhiên một chữ y cũng không thể nào nói ra được. Y biết rằng mình đã
bị 'Vực' trong truyền thuyết của tu sĩ Hóa Chân trói buộc rồi, căn bản là
không có cách nào để phản kháng cả.
Chỉ mới vừa rồi, thì những tu sĩ Kim Đan lúc nãy cũng không thể nói được trọn
một câu trước mặt của y, thì đã bị y đánh thành thịt vụn rồi. Nhưng lúc này
đây, y một câu cũng không thể nào thốt ra trước mặt một tu sĩ Hóa Chân được.
Không đợi y nghĩ tới hậu quả của mình, thì 'Chân nguyên thủ' kia đã biến y
thành bột mịn rồi.
Một vũng máu văng ra, 'Chân nguyên thủ' của Diệp Mặc giống như là vừa đơn giản
bóp chết một con kiến vậy.
Tên tu sĩ béo vừa rồi còn giương oai giết chết hai tên tu sĩ Kim Đan, thì đảo
mắt một cái đã bị 'Chân nguyên thủ' của tu sĩ Hóa Chân bóp nát. Biến hóa này
không phải là nhanh, mà là quá mức nhanh. Đôi khi, sự thực đều buồn cười như
vậy, chỉ là không có bất kỳ người nào có thể dự đoán trước được.
Toàn bộ cửa hàng đan dược nhỏ của Phùng Lão Thực đã trở nên vô cùng im ắng,
Phùng Lão Thực cũng ngây dại mà quên đi cả việc phát động khốn trận bên trong
cửa hàng. Mạc Vu cũng hoàn toàn ngây dại, y vốn cho rằng mình chết chắc rồi,
nhưng sự tình lại hết lần này tới lần khác thay đổi đầy kịch tính. Không thể
ngờ rằng tại cái cửa hàng nhỏ này của Phùng Lão Thực lại xuất hiện một tu sĩ
Hóa Chân, đây quả thực là hơi thái quá rồi.
Nhưng Mạc Vu lại lập tức nghĩ tới, tiền bối Hóa Chân này liệu có tiện tay mà
giết luôn Mạc Vu y không?
Hư Nguyệt Hoa lúc này đã kịp phản ứng, nhất thời mừng rỡ vô cùng mà nhìn Diệp
Mặc, cô không ngờ rằng Diệp Mặc đã là tu sĩ Hóa Chân rồi. Nếu như có thể không
chết, thì không người nào lại nguyện ý đi tìm cái chết cả, Hư Nguyệt Hoa cô
cũng như vậy thôi. Cô cũng mơ ước có một ngày tu luyện tới cực hạn, sau đó trở
lại Lạc Nguyệt thành.
“Hắn ở bất cứ nơi nào, thì đều vượt lên trên tất cả mọi người…”
Hư Nguyệt Hoa liếc mắt nhìn Diệp Mặc, trong lòng âm thâm than thở. Đối mặt với
Bắc Sa, đối mặt với Ẩn Môn, Diệp Mặc vẫn luôn là người mà không ai dám chọc
vào. Hiện tại đến cả Tu Chân Giới cao thủ như mây, thì hắn vẫn đứng ở trên
đỉnh, không người nào dám chọc.
– Tiền, tiền bối…
Phùng Lão Thực nắm trong tay một miếng trận kỳ, nhưng trước sau vẫn không dám
ném trận kỳ ra ngoài. Y biết rằng với khốn trận cấp sáu này của mình, mà muốn
đối phó với một tu sĩ Hóa Chân, thì căn bản chính là đang nằm mơ.
– Phùng Lão Thực, đã nhiều năm không gặp, mày vẫn không hề thành thực chút
nào. Nhiều năm trước tao tới tìm mày để luyện đan, thì mày đang bị thương tổn
thần hồn, còn đem tu vi của mình ẩn nấp xuống Kim Đan, mang theo ‘Viêm thần
thảo’ và ‘Quỷ diện cô’ đi thu thập nội đan của ‘Cửu túc hải xà’. Hiện tại lại
muốn chiếm đoạt ‘Ngưng nguyên quả’ của khách hàng, vậy thì chắc là thần hồn
của mày đã được trị khỏi rồi đúng không?
Diệp Mặc nhìn Phùng Lão Thực rồi thản nhiên nói.
Đầu óc Phùng Lão Thực cũng trở nên quay cuồng, y không thể ngờ rằng từ nhiều
năm trước, thì hành động mờ ám của y đã bị Diệp Mặc nhìn thấu rồi. Sắc mặt của
y lúc này đã trắng bệch, nơm nớp lo sợ nhìn Diệp Mặc nỏi:
– Tiền bối, ngài, ngài nhiều năm trước cũng đã biết…
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Phùng Lão Thực cười châm chọc:
– Mày nói đi? Chẳng phải mày vừa mới nói ra việc tao là đệ nhất trong đại hội
Đan Vương sao? Tao có thể giành danh hiệu đệ nhất đại hội Đan Vương, mà còn
không thể đoán ra vài cái trò vặt kia của mày sao?
Sau lưng Phùng Lão Thực đã đầy mồ hôi lạnh, nhiều năm trước Diệp Mặc không
giết y, hiện tại thì rất có thể Diệp Mặc sẽ giết y, bởi vì vừa rồi y đã nói
muốn giết Diệp Mặc. Lúc này y thật sự hận không thể đạp nát cái mồm của chính
mình. Những lời không thể nói, thì hết lần này tới lần khác y lại nói ra.
Trong lòng của y càng hận tên Mạc Vu kia hơn, không ngờ sớm không tới, muộn
không tới, lại chọn đúng lúc Diệp Mặc ở đây mà tới. Bằng không thì cũng sẽ
không phát sinh việc ngày hôm nay, và Diệp Mặc rất có thể sẽ không giết y. Y
cũng không biết rằng năm đó thì Diệp Mặc đừng nói ra giết y, mà còn có thể bị
y giết trong nháy mắt ấy chứ.
– Tiền bối…
Phùng Lão Thực kinh hoàng thốt lên một câu, đồng thời suy nghĩ thật nhanh xem
làm thế nào mới có thể giữ lại được một cái mạng.
Diệp Mặc bỗng nhiên lạnh giọng nói:
– Mày muốn để tao tha ày một cái mạng chó sao?
– Vâng, đúng thế, tiền bối…
Phùng Lão Thực vội vàng gật đầu liên tục giống như con gà đang mổ thóc vậy.