Ung Lam Y hiện đã mất một tay cũng bất chấp tất cả công kích của Diệp Mặc mà
vội vàng hướng tới tu sĩ lạ mặt vừa tới nói:
– Vị bằng hữu kia, đó là Nguyên Thần của con gái tại hạ, đa tạ bằng hữu đã
tương trợ.
Nếu như là tu sĩ bình thường, thì Ung Lam Y đã sớm giết rồi đoạt lại Nguyên
Thần của con gái rồi. Nhưng người phụ nữ mặc áo váy mầu hồng này thì Ung
Lam Y cảm giác được là một người cường đại vô cùng. Lão thậm chí nghĩ tới một
cái tên đã rất nổi danh ở Vô Tâm Hải, chỉ là lão không dám khẳng định mà
thôi.
Ánh mắt của Diệp Mặc co rút lại, vì người vừa tới này cũng là một tu sĩ Hóa
Chân viên mãn, hơn nữa còn là một nữ tu. Tại Vô Tâm Hải này thì tu sĩ Hóa Chân
lúc nào lại có được nhiều người như vậy? Tùy tiện đi ra thì đã là một tu sĩ
Hóa Chân viên mãn.
Khiến ánh mắt Diệp Mặc phải co rút lại không phải là vì nữ tu này là tu sĩ Hóa
Chân, mà là tu vi của cô ta đã đạt được tốc độ như vậy, cùng với thủ đoạn mà
cô ta bắt lấy Nguyên Thần của Ung Du Nhi, thì Diệp Mặc khẳng định rằng nữ tu
này cũng chỉ kém hơn Tác An Sơn một chút, chỉ một chút mà thôi, thậm chí cô
ta còn có thể sánh ngang với Thạch Đạp nữa.
Nếu như Tác An Sơn hoàn toàn không bị thương, Diệp Mặc tin rằng nếu như hắn
chưa luyện thể tới Thần Cảnh thì hắn chỉ có thể chấp nhận cái chết. Nhưng hiện
tại, tu vi luyện thể của hắn đã đạt tới Thần Cảnh rồi, cho nên dù là đánh
không lại Tác An Sơn, thì việc hắn giữ lại ình một mạng cũng không phải là vấn
đề gì quá khó.
Mà người phụ nữ gầy gò trước mặt này khiến cho Diệp Mặc cảm giác được cô
ta cũng không kém hơn Tác An Sơn bao nhiêu, hiển nhiên là một kình địch rất
lớn. Người như thế, nếu có thể không trêu chọc vào, thì Diệp Mặc khẳng định là
sẽ không trêu chọc.
Nữ tu gầy gò kia cũng không hề trả lại Nguyên Thần Ung Du Nhi cho Ung Lam Y,
mà nhìn chằm chằm vào cánh tay đã bị đứt của Ung Lam Y một hồi lâu, sau đó mới
lạnh giọng hỏi:
– Cánh tay của ngươi vì sao bị đứt?
Ung Lam Y nghi hoặc. Lão không rõ vì sao nữ tu kia đặt câu hỏi đầu tiên lại là
hỏi về cánh tay của mình. Bởi vì thực sự là tới tận bây giờ lão cũng không hề
nhận ra được nữ tu kia là ai, thậm chí còn không có một chút cảm giác quen
thuộc nào. Lão cũng không tin rằng một nữ tu chưa từng gặp mặt lại có thể quan
tâm tới mình như vậy.
Nhưng Nguyên Thần của con gái vẫn đang nằm trong tay đối phương, cho nên Ung
Lam Y chỉ có thể miễn cưỡng trả lời:
– Con gái của tôi bị tên kia giết chết, cánh tay của tôi cũng chính là vì
muốn cứu Nguyên Thần của con gái cho nên mới bị chém đứt.
– Là do Lôi hệ công pháp công kích đúng không?
Nữ tu mặc bộ đồ mầu hồng tiếp tục lạnh giọng hỏi.
– Phải.
Ung Lam Y nhìn chằm chằm vào đạo Nguyên Thần trong tay nữ tu kia, cũng không
dám làm ra hành động gì cả, chỉ có thể lên tiếng trả lời.
Người phụ nữ mặc bộ đồ mầu hồng kia bỗng nhiên thu hồi lại đạo Nguyên Thần
trong tay, không hề để ý tới Ung Lam Y, mà lại quay đầu sang lạnh lùng nhìn
chằm chằm vào Diệp Mặc rồi nói:
– Tốt, rất tốt, ta tìm đã mấy ngày rồi, hóa ra là ngươi làm, ngày hôm nay để
cho ta xem ngươi còn có thể chạy đi đâu được?
Diệp Mặc nhíu mày, vì thực tế là hắn chẳng hiểu ả kia đang nói cái gì cả, cái
gì mà do mình làm cơ chứ? Người phụ nữ này cũng là lần đầu tiên hắn gặp mà.
Ả kia nói xong, thì căn bản cũng không chờ Diệp Mặc nói đã phóng ra chiếc
khăn đen rồi. Chiếc khăn đen lập tức hóa thành một đám mây đen bao phủ lấy
Diệp Mặc.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng. Cái cô ả này thực là không biết nói lý, chính mình
không hề muốn chọc tới cô ta, nhưng cô ta thì tốt rồi, vừa mới tới đã động
thủ, chẳng lẽ ả cho rằng mình sợ ả sao.
Tử Đao của Diệp Mặc cũng lập tức được lấy ra, chỉ là không đợi Diệp Mặc tung
chiêu, thì hắn đã cảm giác được thân thể mình đã bị trói buộc rồi.
Hắn hiểu rất rõ, rằng Diệp Mặc hắn cho dù chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng ba,
nhưng cũng sẽ không kém hơn bất kỳ một tu sĩ Hóa Chân tầng chín nào. Hiện tại
hắn biết rằng mình đang bị 'Vực' của đối phương trói buộc, nhưng trong lòng
cũng có chút kinh hãi, vì hắn quả thực đã không nhìn lầm thực lực của cô ả
này.
Cô ả áo hồng này có 'Vực' không kém hơn hắn chút nào, hiển nhiên là 'Vực'cũng
đã đạt được tới mức hoàn mĩ, hơn nữa lý giải về 'Vực' cũng không kém hắn.
Nhưng Vô Tâm Hải lại có được một nhân vật như vậy sao? Chỉ với 'Vực' cường hãn
như thế này, thì cô ta đã không kém hơn so với Tác An Sơn rồi. Tu sĩ trong
thiên hạ, quả nhiên là đầy rẫy người tài.
Trong chớp mắt, cái đám mây đen kia đã bao phủ tới đỉnh đầu của Diệp Mặc rồi.
Diệp Mặc lúc này lại hừ lạnh một tiếng, khí thế liền tăng vọt lên, 'Vực' cũng
được mở rộng ra. Tuy rằng hắn không thể nào phá vỡ được 'Vực' của đối phương,
nhưng đối phương muốn dùng 'Vực' để trói buộc hắn, thì cũng quá là coi thường
hắn rồi.
Khi 'Vực' của Diệp Mặc được mở ra, thì trong nháy mắt đã thoát khỏi sự trói
buộc của đối phương đồng thời phóng Tử Đao ra đánh một chiêu 'Huyễn vân toái
vực đao'.
– Bằng đảo Đồ Tử Chân…
Khi nữ tu áo hồng gầy gò kia thi triển ra pháp bảo là chiếc khăn đen, thì
Ung Lam Y liền tỉnh ngộ rồi thốt lên.
Ung Lam Y đoán không sai, cô gái kia chính là Đồ Tử Chân. Ả vốn muốn đi Nhân
Trúc đảo để tìm Diệp Mặc, nhưng không nghĩ tới vận khí của cô lại không tệ,
trên đường đi lại gặp được một tên yêu tu. Từ trong miệng tên yêu tu kia cô đã
biết được có một cái pháp bảo phi hành đang đi về hướng Nam An Châu. Đồ Tử
Chân nhanh chóng quyết định, thay đổi lại phương hướng. Không ngờ rằng cô thật
sự đã đuổi theo được Diệp Mặc rồi.
Rầm rầm.
Lúc này thì Tử Đao của Diệp Mặc đã va chạm với chiếc khăn đen của Đồ Tử Chân,
phát ra một tiếng nổ mạnh.
Đám mây đen va chạm với ánh đao tím của Tử Đao, nhưng lại không hề lay động
một chút nào, chứ đừng nói tới việc bị đánh tan. Nhưng ánh đao tím của Diệp
Mặc lại phát tán ra tứ phía, đúng là đã bị đánh tan rồi.
Nhưng sắc mặt của Đồ Tử Chân cũng đại biến, vì đây cũng là lần đầu tiên cô
thấy có người có thể không bị 'Vực' của mình khống chế, hơn nữa chỉ với một
đao đã phá rách được 'Vực' của mình. Đừng thấy đám mây đen kia của cô không bị
Diệp Mặc đánh tan mà lầm, vì hiện tại cái đám mây đen kia tuyệt nhiên đã khác
hẳn so với ban đầu.
Khăn tay vừa rồi được sự khống chế của 'Vực', chỉ cần Diệp Mặc không thể thoát
khỏi 'Vực' của cô thì cô có thể dễ dàng cuốn Diệp Mặc đi. Nhưng hiện tại 'Vực'
của cô đã bị Diệp Mặc phá rách, khăn tay của cô cũng chỉ còn lại có hình mà
không có thần rồi, đã hoàn toàn không còn chút uy hiếp nào đối với Diệp Mặc
nữa.
– Khó trách ngươi có thể giết con trai của ta ở Lạc Hồn Khư, quả nhiên là
cũng có chút bản lĩnh.
Đồ Tử Chân cũng không tiếp tục dùng đám mây đen kia công kích Diệp Mặc nữa. Cô
hiện tại đã hiểu rõ rằng mình muốn bắt sống Diệp Mặc là rất khó.
Diệp Mặc nghe Đồ Tử Chân nói xong, thì lập tức hiểu ra. Hóa ra mình và cô ta
thực sự là có thù oán. Một trong hai tên tu sĩ Kiếp Biến mà mình đã giết ở
Lạc Hồn Khư kia chính là con trai của cô ả này. Cũng rất rõ ràng cái tên tu vi
Kiếp Biến mòm nhọn tóc thưa kia chính là con trai của cô ả này rồi, vì cả hai
đều giống nhau là yêu thú
Nhưng cô ả Đồ Tử Chân này cũng quá xem trọng con trai mình đi à! Đã giao thủ
qua với mình rồi mà còn nói rằng khó trách mình có thể giết được con trai cô
ta. Hừ, cái đứa con trai kia của cô ta thì chỉ cần là một tu sĩ Hóa Chân bình
thường cũng đều có thể dễ dàng giết được.
Đồ Tử Chân cũng mặc kệ Diệp Mặc nghĩ gì. Sau khi cô nói xong, thì khăn tay
trong tay lại lần nữa phóng đi, chỉ là lần này đám mây mầu đen kia đã biến ảo
thành một mảng đầy rẫy dao phây màu đen. Những thanh đao này mang theo uy
thế có thể phá vỡ hư không mà đến, đem chu vi mấy ngàn trượng xung quanh bao
phủ hoàn toàn, vô cùng kinh người.
Người ở bên ngoài nhìn vào, thì nhiều thanh đao màu đen hỗn loạn như vậy
thì chỉ cần một ánh đao trong đó trong đó cũng có thể lấy mạng một người
rồi. Nhưng Diệp Mặc lại biết, một vùng đầy đao đen này không chỉ ẩn nấp vô số
đao quang, mà còn được phối hợp với 'Vực' của đối phương, khiến cho chu vi
ngàn dặm quanh đây trở thành một mảnh tử địa.
Loại đao này thì cho dù là tu sĩ Hóa Chân tầng chín nếu bị vây khốn vào trong
thì hẳn là sẽ phải chết. Nhưng Diệp Mặc thì lại tự nhận rằng hắn là một ngoại
lệ, vì tu vi luyện thể của hắn đã đạt tới Thần Cảnh, cho nên loại đao sát khí
này cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng tới hắn cả. Diệp Mặc nghĩ rằng tối đa
thì cũng chỉ bị chút tổn thương da thịt mà thôi.
Nhưng Diệp Mặc cũng đâu muốn sẽ trườn mặt ra chịu tội này. Người khác không
thể thoát thân khỏi sát thế của mảng đao đen và 'Vực' này, thì cũng không có
nghĩa là Diệp Mặc hắn cũng không thể.
Trong nháy mắt khi vô số ánh đao đen bao phủ lấy Diệp Mặc, thì 'Đại đỉnh tám
cực' của Diệp Mặc hắn đã được lấy ra, đồng thời 'Vực' của hắn cũng lại lần nữa
được mở rộng ra.
Thấy Diệp Mặc đã lấy ra 'Đại đỉnh tám cực' để ngăn cản lại khăn tay đen của
mình, thì khóe miệng Đồ Tử Chân lộ ra một tia cười nhạt. Bất luận là ai, thì
cũng không thể thông qua biện pháp này mà ngăn cản khăn tay sát trận của mình
được. Nếu như loại sát trận này của cô có thể dễ dàng bị ngăn cản như vậy, thì
Bằng đảo Đồ Tử Chân cô cũng không thể uy chấn một phương tại Vô Tâm Hải suốt
ngàn ấy năm mà không người nào dám chọc vào như vậy.
Ken két…
'Vực' và 'Vực' đụng vào nhau, phát ra một trận âm thanh tan vỡ. Diệp Mặc không
thể đem 'Vực' xung quanh phá vỡ toàn bộ, nhưng 'Vực' trói buộc xung quanh hắn
thì đã hoàn toàn bị nghiền nát, không thể nào trói buộc được hắn nữa.
Đồ Tử Chân kêu lên một tiếng đau đớn, trong lòng kinh hoàng. Lúc trước Diệp
Mặc có thể dùng 'Vực' để phá vỡ 'Vực' của cô khôi phục lại tự do, thì còn có
thể nói là do cô không chú ý, nhưng bây giờ đối phương lại một lần nữa phá vỡ
'Vực' của cô, khiến Đồ Tử Chân vô cùng rõ ràng rằng cái tên tu sĩ Hóa Chân trẻ
tuổi này có 'Vực' dường như cũng không hề kém hơn cô chút nào.
Rầm rầm rầm…
Lúc này thì Khăn tay sát trận của Đồ Tử Chân mới hoàn toàn công kích vào 'Đại
đỉnh tám cực' của Diệp Mặc. Diệp Mặc cũng cảm giác được từng đợt rung động
trên 'Đại đỉnh tám cực' của mình. Đồng thời hắn cũng cảm thấy từng trận choáng
váng, thậm chí còn cảm giác được từng đạo sát khí của đám đao đen thùi kìa
xuyên thấu qua 'Đại đỉnh tám cực' rồi đánh lên trên người của hắn.
Trong lòng Diệp Mặc cũng hoảng hốt. Hắn khẳng định là nếu như không phải tu vi
luyện thể của hắn đã đạt tới Thần Cảnh, thì đừng nói là chỉ có những đạo sát
khí kia xuyên qua 'Đại đỉnh tám cực', mà ngay cả sự rung động của 'Đại đỉnh
tám cực' của hắn cũng đã đủ để cho thần trí của hắn bị trọng thương rồi. Vô số
đường đao đen kia quả nhiên không phải đơn giản.
Diệp Mặc nghĩ tới đây, thì vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã có từng đợt âm
thành ‘Rầm rầm’ truyền tới. Những đường đao đen kia giống như là vô cùng vô
tận, lại một lần nữa đánh lên 'Đại đỉnh tám cực' của hắn. Diệp Mặc lập tức
biết, nếu như chỉ dựa vào phương thức phòng thủ này, thì hắn căn bản chỉ có
thể đứng im chịu trận mà thôi.
Sau khi hiểu được đạo lý này, thì Diệp Mặc không chút do dự nào mà lập tức
phóng xuất Tử Đao ra.
Trong lòng Đồ Tử Chân vẫn còn đang kinh hoàng vì sự bền bỉ của Diệp Mặc. Dưới
khăn tay sát trận và Bát Điệp Lãng của cô mà Diệp Mặc vẫn có thể kiên trì lâu
như vậy, hiện tại cô còn thấy một ánh đao hồng tím thật dài được phóng ra
từ phía cái 'Đại đỉnh tám cực' kia nữa.
Ầm.
Ánh đao hồng tím kia có tốc độ nhanh vô cùng, vừa mới phóng ra thì đã đánh
vào khăn tay của cô rồi. Đồ Tử Chân thật sự không ngờ rằng lúc này mà Diệp Mặc
còn có được năng lực đề phản kháng lại, nhất thời bị đánh bay ngược ra ngoài.
Ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.