Cung Tuyệt thấy Diệp Mặc không hề có ý tránh né, còn Lãm Kỳ Duyệt lại càng
không nhúc nhích gì, lập tức kinh ngạc. Y cũng không phải là muốn giết chết
Diệp Mặc, mà là muốn thông qua dạy dỗ Diệp Mặc chấn nhiếp Lãm Kỳ Duyệt, ai mà
biết sự tình lại xảy ra như này?
Nhưng cho dù Lãm Kỳ Duyệt không động đậy gì, chỉ cần Diệp Mặc có ý tránh né,
Cung Tuyệt y cũng có thể bảo toàn được cho Diệp Mặc không chết, trên thực tế
Diệp Mặc trước mặt lại quá cứng đầu, chẳng những không nhúc nhích gì, thậm chí
đến mắt cũng không chớp lấy một cái. Mười mấy tia sét này có thể một lần giết
chết được Hóa Chân trung kỳ, giáng xuống người Diệp Mặc, Diệp Mặc làm gì còn
mạng sống nữa?
Diệp Mặc không động đậy gì, không phải là không tránh được, cũng không phải là
muốn biểu hiện mình có thể hấp thu tia sét. Mà là vì mười mấy tia sét có thể
khiến Hóa Chân sơ kỳ bình thường chí mạng này đánh lên người hắn, căn bản cũng
chỉ giống như gãi ngứa mà thôi.
Không cần nói bây giờ hắn đã là Thần cảnh của luyện thể rồi, cho dù hắn không
luyện thể, bản lĩnh hắn hấp thụ lôi nguyên, mười mấy tia sét này cũng chỉ
khiến áo giáp của hắn vỡ mà thôi, hoặc nhiều nhất cũng chỉ có vài vết thương
nhẹ. Nhưng bây giờ hắn tu vi luyện thể đến Thần cảnh, cho dù không hấp thu
lôi nguyên, uy lực Ngũ Lôi Hợp Thiên Chướng như này cuả Cung Tuyệt đối với hắn
cũng không có tác dụng gì.
Thình thịch…
Hơn mười tia sét to bằng cánh tay đánh lên người Diệp Mặc, phát ra những âm
thanh trầm muộn vô cùng quái dị, hoàn toàn không có tiếng nổ vang giòn tai của
tia sét.
Tất cả mọi người đều cho rằng sau khi bị sét đánh, Diệp Mặc cũng đã hóa thành
đống tro bụi, cho dù còn có chút đồ gì đó, thì cũng chỉ là đống tro mà thôi.
Nhưng sau khi những tia sét chói mắt đánh xuống, tất cả mọi người cũng to mắt
ra. Tia sét tiêu tán rồi, Diệp Mặc dưới Ngũ Lôi Hợp Thiên Chướng cực đại kia,
chỉ lấy tay phủi phủi lớp tro bụi trên người, như là xua một con ruồi, biểu
hiện đó vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng trên người hắn lại làm gì chút bụi cát nào?
Đừng nói là bụi cho dù đến quần áo cũng không bị nhăn nhúm chút nào, đầu tóc
cũng không bị bù xù đến một sợi.
Trong nháy mắt hiện trường liền trở lên tĩnh lặng.
Thiên Trướng Ngũ Lôi Hợp của Cung Tuyệt vừa đánh ra mười mấy tia sét, uy lực
của nó mọi người đều nhìn thấy, không có bất kỳ ai dám cho rằng mình có thể
tránh được mà không có chút thương tổn nào, đến quần áo cũng không bị rách nát
chút nào.
Chính xác mà nói, tất cả mọi người đều cho rằng mình không làm được. Nhưng
Diệp Mặc không ngờ lại làm được, hắn không phóng ra pháp bảo, cũng không biểu
hiện có động tác gì. Cứ đứng một bên không nhúc nhích cũng không tránh né sự
tấn công khủng bố đó
Khóe mắt Lãm Kỳ Duyệt từng trận co quắp, gã phát hiện ra mình dường như đã xem
nhẹ Diệp Mặc rồi. Diệp Mặc còn lợi hại hơn gã tưởng tượng, có lẽ nói còn lợi
hại hơn rất nhiều.
Đằng Hùng trong lòng trầm xuống, gã cuối cùng cũng hiểu được chỗ dựa của Diệp
Mặc là ai, hóa ra Diệp Mặc căn bản ăn gan hùm hổ báo. Chỗ dựa của hắn chính là
bản thân hắn, với thân thủ vừa nãy của hắn, đừng nói là Đằng Hùng cho dù Giải
Phong cũng chưa chắc là đối thủ của Diệp Mặc.
Hắn nói cần ba bốn linh mạch, hắn có thể làm được điều này. Hắn cũng hiểu sau
khi Lãm Kỳ Duyệt tới, tại sao lại luôn cúi đầu. Hóa ra không phải gã uy hiếp
Diệp Mặc đến mà là Diệp Mặc uy hiếp gã, bắt gã dẫn đường đến. Lần trước Diệp
Mặc Thừa Đỉnh tầng thứ hai và Diệp Mặc lần này không nhìn ra Tu Vi, rõ ràng
đều là ngụy trang.
Giải Phong hít một hơi lạnh, mặc dù Thiên Trướng Ngũ Lôi Hợp vừa nãy của Cung
Tuyệt vô cùng lợi hại, gã cũng không kiêng kỵ, nhưng gã lại tự hỏi sao Diệp
Mặc lại giỏi như vậy được. Dưới sự tấn công của tia sét kinh khủng như vậy,
Diệp Mặc cũng không nhúc nhích, đến quần áo cũng không nhăn nhúm, điều này tu
sĩ bình thường có thể làm được sao? Cho dù Hóa Chân Đỉnh Phong cũng làm không
được?
Cách nghĩ của gã và Đằng Hùng giống nhau, Diệp Mặc đã ẩn dấu Tu Vi. Nghĩ đến
ngày trước mình không mạnh tay với Diệp Mặc, Giải Phong thầm may mắn, thậm chí
có chút sợ hãi. Một khi gã mạnh tay với Diệp Mặc khiến Diệp Mặc tức giận, vậy
thì gã chẳng những không kết bạn được với Diệp Mặc, đến hai đứa con gái của
mình cũng bị khiêng đi rồi
Hiện trường sở dĩ tĩnh mịch là vì hành động của Diệp Mặc căn bản không phải
một tu sĩ Hóa Chân có thể làm được, điều này thậm chí là một Hư Tiên, thậm
chí là một tu sĩ cao cấp hơn Hư Tiên.
Cung Tuyệt cũng bị chấn động, y trước giờ chưa bao giờ gặp được người nào
không động đậy nhúc nhích gì mà có thể không bị chút thương tổn nào dưới Thiên
Trướng Ngũ Lôi Hợp của mình, điều này căn bản một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ hai
có thể làm được sao? Ngay cả Hóa Chân đỉnh phong cũng không làm được?
Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, y liền phản ứng lại, sau lưng đầm đìa mồ hôi
Không đợi y lùi về sau, Diệp Mặc cười khểnh một cái rồi nói:
– Dùng sấm sét tấn công tôi, rồi muốn rút lui sao? Đừng có nằm mơ…
Diệp Mặc còn chưa nói hết, giơ tay lên, một lôi kiếm đã phóng ra, nhưng hắn
phóng ra chỉ có một đường lôi kiếm.
Một đường lôi kiếm chưa to bằng cánh tay, hơn nữa đen như mực. Ầm ầm một tiếng
nhưng không có chút tia chớp nào, đường lôi kiếm đã giáng lên người Cung
Tuyệt.
Một cảm giác sắp bị tiêu diệt chuyển đến, Cung Tuyệt trong lòng hoảng sợ,
không ngờ đến Thiên Trướng Ngũ Lôi Hợp cũng chưa kịp thu lại ngăn cản trước
thân mình. Y chỉ biết muốn trốn được đường lôi kiếm kia, mặc dù đường lôi kiếm
này còn chưa giáng xuống người y, nhưng y cũng biết mình tuyệt đối không thể
nào chịu được uy thế của đường lôi kiếm này.
Nhưng chỉ ngay sau đó, đến đỉnh đầu của y cũng toát mồ hôi lạnh, y phát hiện
ra không gian xung quanh mình trở thành một vũng bùn, y di chuyển cực kỳ chậm
chạp, trong nháy mắt, y chỉ kịp chếch đầu của mình đi một chút.
Ầm…
Đường lôi kiếm màu đen không chút do dự đánh lên bả vai của Cung Tuyệt.
Cung Tuyệt bị đường lôi kiếm này tấn công đánh bay dính vào một tảng đá màu
xanh, còn cánh tay của y thì biến mất.
Sau khi điên cuồng phun ra một ngụm máu, Cung Tuyệt từ trên tảng đá màu xanh
xông đến, căn bản không để ý đến vết thương của mình, liền thu hồi Thiên
Trướng Ngũ Lôi Hợp, điên cuồng hét lên nói:
– Diệp đan vương, tôi không cướp linh mạch nữa…
Câu nói này của y không đợi Diệp Mặc trả lời, lại điên cuồng hét lên:
– Đằng cung chủ, Lãm đảo chủ, các anh không thể thấy chết không cứu, Ngũ đảo
chúng tôi…
Cung Tuyệt trong lòng biết rõ, Diệp Mặc chỉ tùy ý một đường lôi kiếm, đã đánh
trọng thương mình, hơn nữa vũng bùn vừa nãy vùi lấp mình, tuyệt đối chính là
Vực của Diệp Mặc. một tu sĩ có công pháp lôi hệ lợi hại như vậy, còn có Vực
cường hãn như thế, Cung Tuyệt y muốn đánh được đối phương mới là chuyện lạ,
chưa bị Diệp Mặc giết chết đã là vô cùng may mắn rồi.
Huống chi, mới vừa rồi chỉ là một đường lôi kiếm, nếu Diệp Mặc phóng ra vài
đường, thậm chí mười mấy đường, thì mình sẽ thế nào? Cho nên sau khi y thoát
được một mạng, lập tức cầu cứu đám người Đằng Hùng.
Lãm Kỳ Duyệt hít một hơi dài, mình có hậu thủ, Diệp Mặc quả nhiên cũng có hậu
thủ, hơn nữa đường lôi kiếm này chỉ là phóng ra một đường mà đã uy mãnh như
vậy. Ai là có thể chắc được, Diệp Mặc chỉ có thể phóng ra một đường lôi kiếm?
Nếu Diệp Mặc phóng ra mười mấy đường lôi kiếm vây mình lại, thì mình cũng chật
vật chẳng khác gì Cung Tuyệt?
Lãm Kỳ Duyệt và Đằng Hùng cũng là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín, lúc này Cung
Tuyệt sắp bị giết, hai người trong nháy mắt liền hiểu ra được mất trong đó.
Không đợi Diệp Mặc ra tay lần thứ hai, Đằng Hùng và Lãm Kỳ Duyệt đã đồng thời
ôm quyền nói với Diệp Mặc:
– Diệp đan vương, nếu Cung đảo chủ đã nhận sai rồi, thì xin Diệp đan vương
xuống tay lưu tình, tha cho Cung đảo chủ một lần đi.
Diệp Mặc đúng là có ý giết chết Cung Tuyệt, nhưng hắn cũng có kiêng kị. Trước
tiên hắn còn chưa biết mối quan hệ giữa mấy người Giải Phong và Đằng Hùng,
thứ hai Đằng Hùng và Lãm Kỳ Duyệt hắn đều không sợ, nhưng nếu như hai người
liên thủ lại, tu vi Hóa Chân tầng thứ ba như hắn cho dù không sợ, nhưng cũng
không phải chiếm thế thượng phong. Nếu cộng thêm cả Giải Phong nữa, mục đích
chủ yếu của hắn sẽ bị ảnh hưởng.
Hắn tới đây không phải là để giết người, mà là vì Hóa Thần Châu mà đến. Nhưng
cho dù không giết Cung Tuyệt, mục đích hắn lập uy cũng đã đạt được rồi, nghĩ
đến đây, Diệp Mặc gật đầu nói:
– Nếu hai người xin rồi, thì tôi cũng tha cho người này một lần, nếu như còn
dám mạo phạm đến Diệp mỗ tôi lần nữa, thì tôi sẽ bóp chết ngay lập tức.
Cung Tuyệt sắc mặt tái nhợt, nghe thấy Diệp Mặc tha mạng cho y, cũng đã mừng
như điên rồi. Diệp Mặc nói bóp chết y, y lại càng không dám nói nửa chữ. Muốn
duy trì bộ mặt của mình, thì cũng phải có thực lực tuyệt đối, nếu không có
thực lực, cũng không nhận thức rõ được hình thức, đó chính là tìm đến cái
chết.
Thấy Diệp Mặc cũng không tiếp tục truy sát Cung Tuyệt nữa, Đằng Hùng và Lãm Kỳ
Duyệt thở phào nhẹ nhõm, trên thực tế, hai người liên thủ lại cũng không chắc
đã đối phó được với Diệp Mặc. Huống chi bọn họ và Giải Phong cũng không cùng
đường, sớm muốn tiêu diệt đảo Nhân Trúc rồi. Một khi Cung Tuyệt chết rồi, liên
minh của bọn họ bớt đi một người, sự cân bằng bị đảo lộn. Bất luận đối với ai
mà nói, đó cũng không phải chuyện hay ho gì.
Cho dù cũng đã biết Lãm Kỳ Duyệt bị Diệp Mặc ức hiếp, nhưng Đằng Hùng vẫn nhỏ
tiếng hỏi Lãm Kỳ Duyệt:
– Lãm đảo chủ, Hoàng Thất đi cùng với anh sao lại không thấy quay về?
Không đợi Lãm Kỳ Duyệt trả lời, Diệp Mặc lạnh như băng nói:
– Bị tôi giết rồi.
Hoàng Thất vẫn luôn là cái đuôi đi theo Lãm Kỳ Duyệt, bây giờ bị Diệp Mặc giết
chết trước mặt Lãm Kỳ Duyệt, Lãm Kỳ Duyệt không ngờ lại không có phản ứng gì,
Đằng Hùng và Cung Tuyệt thầm sợ hãi. Lúc trước bọn họ không ngờ lại định bắt
Diệp Mặc về giúp luyện đan, suy nghĩ này không khác gì óc heo.
Cung Tuyệt lại càng trốn một bên, đến đan dược trị thương cũng không dám đường
đường chính chính ăn. Y quả thật hối hận đến cực điểm, hai lão hồ ly Giải
Phong và Đằng Hùng chắc chắn đã nhìn ra cái gì đó không ổn, lúc nãy mới không
động tĩnh gì. Nhưng y cũng không nghĩ kĩ, Lãm Kỳ Duyệt làm sao có thể dám đối
địch với mấy người bọn họ, trừ phi Lãm Kỳ Duyệt là con lợn. Bây giờ xem ra là
lợn thật, lại chính là mình. Lúc này y bảo toàn được một mạng, cũng đã vô cùng
may mắn rồi, làm gì còn dám có nửa câu nói nhảm nữa?
Ai cũng biết vừa rồi Cung Tuyệt động thủ là để lập uy, còn bây giờ người lập
uy thực sự lại là Diệp Mặc.
Giải Phong lại cười ha hả một tiếng, đi tới ôm quyền nói với Diệp Mặc:
– Giải mỗ nhìn nhầm rồi, không ngờ tu vi của anh Diệp lại cao như vậy, Giải
mỗ lại định mưu toan chỉ điểm anh Diệp, đúng là có mắt như mù.
Trong lúc nói chuyện, đã hoàn toàn đem Diệp huynh đệ thành anh Diệp rồi.
Diệp Mặc lại nghiêm nghị nói:
– Diệp Mặc tôi khâm phục đại nghĩa của Giải đảo chủ, muốn kết giao với một
người bạn như Giải đảo chủ. Giải đảo chủ hơn tôi nhiều tuổi, nếu như có thể
nhận Diệp Mặc tôi làm bạn, vậy thì cứ gọi Diệp Mặc là được rồi.
Đối nhân xử thế của Giải Phong khiến Diệp Mặc vô cùng khâm phục, dù mạnh
nhưng không ức hiếp yếu, mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là
mất đi bản tính thật. Dưới ự uy hiếp của ba tên tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ, gã
cũng dám mời mình đến đảo Nhân Trúc, chính là sự quyết đoán và bản tính này,
cũng đáng để Diệp Mặc kết bạn rồi.
– Ha ha, Giải Phong tôi đây cũng không khách khí nữa, có thể kết giao với
người bạn như Diệp Mặc huynh đệ đây, cũng là may mắn của Giải Phong tôi.
Giải Phong hào sảng cười lớn nói.