Lúc này, bên ngoài đại học Ninh Hải, trong một nhà hàng, sắc mặt cha của Sở
Đan là Sở Hàng đang không ngừng biến hóa, hiển nhiên là dòng suy nghĩ của ông
ta hiện đang rất hỗn loạn. Sở Đan ngồi ở phía đối diện cũng không dám nói lời
nào. Sở Hàng có thể đi tới đây, thì vốn là cô nghĩ rằng cũng phải hơn một tuần
sau cơ, nhưng sau khi gọi cuộc điện thoại thứ hai thì đã đến rồi.
Cuộc điện thoại thứ hai này lời nói của Sở Đan càng khẳng định chắc chắn hơn,
cô nói mình xác định là nhìn thấy Diệp Mặc bay, hơn nữa còn là cưỡi mây mà
bay. Cảm nhận được con gái mình không nói dối, cũng không có vấn đề gì về tinh
thần, cho nên Sở Hàng mới vội vã đi suốt đêm tới Ninh Hải.
-Đúng thế, con thực sự nhìn thấy rõ, đáng tiếc là lúc đó con đã ngây người ra, cho nên không dùng điện thoại để chụp ảnh lại.
Sở Đan thấy cha lại nhíu mày trầm tư, thì lại tiếp tục khẳng định.
Sở Hàng khoát tay:
– Cha biết điều con nói là sự thật, vì cha đã đi điều tra qua camera giám sát
trường học, nhưng lại không hề có hình ảnh ghi lại khi Ninh Tư Sương rời khỏi.
Về phần ông anh rể của cô ta đi vào và đi ra bằng cách nào cũng đều không được
ghi hình lại, thật giống như là từ hư không xuất hiện rồi lại từ hư không mà
biến mất vậy. Hơn nữa lúc đó những hình ảnh được chụp lại từ ban báo chí trong
trường học của con đều không hề rõ nét, nếu nói là vừa đúng lúc đó camera bị
hỏng thì cũng quá là trùng hợp. Cho nên cha biết rằng điều con nói là sự thật.
-Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Ngữ khí của Sở Đan đã có chút cấp thiết. Cô nghĩ đến việc Ninh Tư Sương giờ đã
đi tu tiên rồi, chuyện bị đuổi học đối với Tư Sương quả thật chẳng đáng coi là
gì cả. Rồi cô lại nghĩ tới việc mình lúc đó vẫn còn tiêu hao tâm cơ giành lấy
cái gì mà hình tượng đại sứ nữa, nhưng đối thủ của cô thì đã đi lên con đường
tu tiên rồi. Điều này càng khiến cho Sở Đan không thể nào chịu đựng được.
Sở Hàng thở dài:
– Chúng ta không có cách nào cả, không chỉ nói rằng chúng ta khó mà tìm được
Ninh Tư Sương và người tu tiên đã đưa cô ta đi, vì cho dù là chúng ta có tìm
được rồi thì sao? Nếu như người ta thật sự là người tu tiên, thì chúng ta có
tìm được thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Chỉ là cha thật không ngờ rằng,
chuyện này lại có thật.
-Con nhỏ Ninh Tư Sương kia thì có cái gì tốt chứ? Một tiểu nha đầu, dựa vào cái gì mà lại được người tu đạo nhìn trúng?
Thấy cha mình cũng không có cách nào cả, thì Sở Đan càng lo lắng hơn, liền nói
với vẻ đầy khó chịu.
Tính tình của con gái mình ra sao, thì Sở Hàng rõ ràng hơn ai hết, ông biết
con gái mình hiện đang đố kị với người bạn học kia rồi. Ông cũng nghĩ rằng từ
chuyện này có thể khiến cho con gái mình tỉnh táo lại, nếu như vẫn còn trầm mê
trong chuyện này, thì tương lai… có lẽ là cũng không có cái tương lại rồi.
Nghĩ tới đây, thì Sở Hàng liền nói:
– Đan Đan, nghe nói người tu đạo cần tới việc điều hòa âm dương, đặc biệt
càng có hứng thú đối với những thiếu nữ ngây thơ chưa biết sự đời. Cho nên con
không bị người kia nhìn trúng, vị tất đã không phải là chuyện tốt. Nếu quả
thật đó là người tu đạo, hơn nữa lại tu đạo thành công rồi, nếu hắn muốn dẫn
con đi, thì con cho dù có kêu cứu cũng không kêu được. Cho nên con không nên
phiền muộn nữa, hẳn là phải cảm thấy may mắn mới đúng.
Khóe miệng Sở Đan nhất thời vểnh lên, mặc dù không phản bác lại lời cha mình,
nhưng hiển nhiên là cũng không đồng ý. Nếu quả thật có thể tu tiên, thì đừng
nói tới việc đi giúp người ta điều hòa âm dương, cho dù là chuyện gì đó quá
phận hơn, thì cô cũng sẽ không tiếc.
Lúc này cô thậm chí còn đang thầm oán hận trong lòng. Diệp Mặc kia thật là
không có mắt, cái con nhỏ Ninh Tư Sương kia thì có gì tốt chứ? Ngực còn chưa
lớn, so với mình còn kém xa. Mặt thì vẫn còn rõ là một cô bé con, nào có nữa
phần mùi vị nữ nhân chứ? Cái người tu đạo kia thật sự là mắt bị mù mà, sao lại
thích một cô bé con như vậy chứ
Sở Đan càng nghĩ thì trong lòng càng khó chịu, cô nghĩ tới lời lúc trước mình
nói rằng Ninh Tư Sương không quản được cả chuyện đồ lót của chính mình, thì
hiện tại cảm thấy rằng đó quả thực là tự vả vào miệng mình mà. Nếu như là có
thể tu tiên, thì cô cởi đồ lót còn nhanh hơn so với Ninh Tư Sương kia. Biết rõ
là không nên ti tiện như vậy, nhưng cô thực sự là không thể ngăn được cái suy
nghĩ này.
Sở Hàng nếu như biết sau khi mình nói cái lời uy hiếp kia, con gái lại càng
muốn tu tiên hơn, thì ông nhất định sẽ không nói.
…
An Ngưng hiện đang buồn chán nghịch một khối cổ ngọc, nhưng ánh mắt của cô thì
lại không hề nhìn tới khối cổ ngọc kia, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
-Đã lâu không gặp An Ngưng.
Khi Diệp Mặc đi vào trong quán đồ cổ, thì An Ngưng thậm chí còn không biết gì.
Nghe được lời nói của Diệp Mặc, thì An Ngưng mới ngẩng đầu lên, sau đó cô lập
tức nhận ra Diệp Mặc, nhất thời kinh ngạc thốt lên:
– Anh là Diệp Mặc? Anh đã trở về rồi sao?
Diệp Mặc thấy An Ngưng vẫn đeo vòng cổ và hoa tai ngày trước mình dùng để đổi
cho cô. Chỉ là sau nhiều năm như vậy, thì An Ngưng đã sớm không còn khí tức
thanh xuân nữa rồi, hoàn toàn là một cô gái trưởng thành rồi.
Diệp Mặc gật đầu:
– Ừ, tôi cũng vừa mới trở về, ông nội của cô đâu?
-Anh đến tìm ông nội của tôi?
An Ngưng vô thức đáp lại một câu, nói xong thì lại cảm thấy lời nói của mình
là vô ích, nên vội vã nói thêm:
– Tôi còn tưởng rằng anh tới tìm Chỉ Kỳ chứ?
An Ngưng lại nói xong, thì Diệp Mặc mới nghĩ đến mà hỏi:
– Chỉ Kỳ có khỏe không?
Ánh mắt của An Ngưng có chút buồn bã:
– Chỉ kỳ đã mất tích mười mấy năm rồi. Năm đó chị Vân mang theo Đình Đình
tới Lạc Nguyệt thành tìm anh, lại gặp được Chỉ Kỳ vừa trở về. Chỉ Kỳ nói anh
đã rời khỏi Lạc Nguyệt thành rồi, cho nên chị Vân rất thất vọng, liền đưa Đình
Đình rời đi. Chỉ Kỳ nói sẽ hộ tống chị Vân trở về, rồi cứ như vậy mà mất
tích. Không chỉ nói không có tin tức của Chỉ Kỳ, ngay cả chị Vân và Đình Đình
cũng không có tin tức.
-Cô nói chị Vân chính là Vân Băng sao? Cô ấy đến Lạc Nguyệt thành tìm tôi sao?
Diệp Mặc lập tức ngạc nhiên hỏi.
-Ừ.
An Ngưng gật đầu, không nói gì thêm.
Diệp Mặc lại trầm mặc, mười mấy năm trước đã mất tích, liệu có phải cũng đã đi
tới truyền tống trận ở Hoành Đoạn sơn mạch hay không? Trước đây những người từ
Lạc Nguyệt thành đi đến đó cũng rất nhiều, có cả vợ chống Nhị Hổ, Tàng Gia
Nghiêm, Hư Nguyệt Hoa, Phương Nam vân vân, đều đã đi truyền tống trận. Mà khi
Vân Băng đến tìm hắn cũng là đúng vào lúc đó, thì sao có thể chắc chắn rằng
Vân Băng nhất định sẽ không đi vào truyền tống trận chứ?
thế nhưng Diệp Mặc cũng chỉ có chút hoài nghi, dù sao Vân Băng cũng mang
theo Đình Đình, nên theo lý thuyết thì cô sẽ không thể nào mang theo con gái
mà đi vào truyền tống trận được. Nếu An Chỉ Kỳ cũng mất tích cùng cô ấy, thì
cũng có nghĩa là Vân Băng khẳng đinh chưa trở về Vân gia ở Bắc Kinh, nên mình
cũng không cần phải đi hỏi nữa.
Thấy Diệp Mặc không nói gì, thì An Ngưng liền mở miệng:
– Ông nội của tôi đã qua đời ba năm trước rồi, anh có chuyện gì không?
Nghe được tin tức An Tái Thiện đã qua đời, thì trong lòng Diệp Mặc lại thở
dài. An Tái Thiện ba năm trước mới qua đời, thì cũng là người sống thọ rồi. Ở
Địa Cầu này, nếu không thể tu luyện, thì cho dù là sống quá trăm tuổi đã sao
chứ? Cuối cũng vẫn chỉ còn một nắm đất mà thôi.
Suy nghĩ này cũng chỉ luẩn quẩn trong đầu Diệp Mặc một thoáng rồi biến mất,
sau đó hắn liền ôm hi vọng mà hỏi:
– Trước đây ông nội cô tặng cho cô cái mắt cá kia, sau đó tôi lại đổi lấy.
Sau nữa thì ông nội của cô còn tặng cho tôi một cái ngọc phiến. Lúc đó ông
nội cô có nói là do Trương Chi Hối đưa cho ông ấy, vậy cô có biết Trương Chi
Hối kia từ đâu mà lấy được cái ngọc phiến đó không?
An Ngưng lắc đầu:
– Tôi không biết, cho tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng hỏi qua ông nội về
những thứ này.
Diệp Mặc không còn tâm tư gì để lưu lại nữa, sau khi nói một câu cảm tạ với An
Ngưng, thì liền xoay người rời khỏi. Vân Băng và Đình Đình mất tích, khiến
cho trong lòng Diệp Mặc có chút khó chịu, nhưng hắn lại không có biện pháp nào
cả.
An Ngưng ở phía sau lúc này lại gọi Diệp Mặc lại nói:
– Diệp thành chủ, trước khi chị Vân ra đi, có nói rằng nếu như anh trở về,
thì có thể đến chỗ ở của chị ấy ở Ninh Hải. Chị ấy nói có thứ gì đó muốn giao
lại cho anh. Tuy rằng chị Vân đã mất tích, nhưng tôi cảm thấy vẫn phải nói lại
với anh những lời này.
Diệp Mặc gật đầu, tâm tình có chút chán nản rời khỏi cửa hàng của An Ngưng.
Khi trở lại Địa Cầu, thì đã không còn gặp lại được rất nhiều người quen nữa
rồi. Vân Băng không tìm được, dì Nhan hắn cũng không tìm được.
Sau khi trở lại Lạc Nguyệt hồ, thì Diệp Mặc nói chuyện cùng cha mẹ Ninh Khinh
Tuyết, nói rằng mình muốn rời khỏi Lạc Nguyệt. Cha mẹ của Ninh Khinh Tuyết
cũng yên lặng không nói gì, bọn họ biết, Diệp Mặc không thể nào ở lại đây
được, mà bọn họ cũng không thể nào cùng đi theo Diệp Mặc được. Có lẽ tới khi
nào bọn họ tu luyện tới trình độ như Diệp Mặc, thì sẽ có thể giống như Diệp
Mặc, rời khỏi nơi này, đi Mặc Nguyệt Chi Thành đoàn tụ với con gái.
Sở dĩ Diệp Mặc nói như vậy, là vì hắn đã quyết định rồi, sau khi đi xem qua
chỗ ở của Vân Băng ở Ninh Hải, thì hắn sẽ tìm một nơi không người, bố trí mấy
cái đại trận công kích cấp chín, dùng trận pháp đánh cho hư không yếu đi, sau
đó lại thử xé rách nó một lần nữa. Nếu thực sự không được, thì hắn sẽ đi đến
Hoành Đoạn sơn mạch tìm cái Thất Tinh trận pháp đã bị phá hư kia, xem xem liệu
có thể tu bổ lại không.
Rời khỏi Lạc Nguyệt hồ, rời khỏi Lạc Nguyệt, trong lòng Diệp Mặc bỗng nhiên
lại có chút thương cảm, hắn không ngờ lại cảm thấy không biết nhà mình ở đâu,
không biết nên đi đâu.
Diệp Mặc bay cũng không cao, tạo thành một đường sáng màu lam nhạt trên Ấn Độ
Dương. Một loạt hải âu bay qua dưới chân Diệp Mặc, mang theo tiếng kêu ‘Cạc
cạc’, không biết là chúng đang vui hay có tâm tình gì khác.
Bỗng nhiên trong lòng Diệp Mặc chấn động, hắn có do dự gì chứ? Phá vỡ hư
không đi về Mặc Nguyệt Chi Thành, nơi ấy có vợ của mình, có thân nhân của
mình, còn có bằng hữu và thành thị của mình nữa.
Sau khi đã làm rõ, thì tâm tư của Diệp Mặc liền trở nên sáng suốt hơn, hắn
cảm giác được có điều gì đó bất thường. Lập tức Diệp Mặc cũng biết, lý giải về
'Cảnh' của hắn lại tiếp tục thăng lên một tầng mới, đồng thời 'Vực' cũng lại
lần nữa hoàn thiện hơn một chút.
Diệp Mặc thét dài một tiếng, cố ý phóng Tử Đao ra mang theo một ánh hồng tím
biến mất trên bầu trời Ấn Độ Dương. Tu đạo tối kỵ nhất là bồi hồi do dự không
quyết, cũng may là hắn quanh năm tu luyện bên cạnh 'Khổ trúc', bằng không
thiếu chút nữa là hắn đã bị tâm ma xâm lấn.
Chính là loại tâm ma xuất hiện lúc bất tri bất giác mới là loại tâm ma đáng
sợ nhất. Hẳn là sau khi mình trở về, đã mất đi quá nhiều bằng hữu, lại không
tìm lại được rất nhiều người quen, cho nên tâm tình mới bị ảnh hưởng.
Còn có một điều, chính là sau khi trở về, hắn làm việc luôn có chút do dự
không quyết, cái này cũng thực sự có ảnh hưởng đến hắn. Nếu như là tại đại lục
Lạc Nguyệt, thì hắn sẽ ngay tại chỗ mà giết chết hai tên Tác Đam và Loan Minh
kia.
…
Ninh Hải! Diệp Mặc sau khi trở về thì tới đây là nhiều nhất. Hắn vốn cho
rằng sau khi đưa mẹ của Tô Tĩnh Văn và Ninh Tư Sương về, thì sau đó sẽ không
cần trở lại Ninh Hải nữa. Thật không ngờ mới chỉ qua mấy ngày, thì hắn đã lại
tới Ninh Hải rồi.
Sau khi Diệp Mặc đi tới Ninh Hải, thì dự định qua nhà của Vân Băng để xem cô
để lại ình thứ gì, sau đó thì sẽ lập tức rời đi, sẵn sáng xé rách không gian.
Chỉ là thần trí của hắn bỗng nhiên lại nhìn thấy Ninh Nhứ Nhạn, mà Ninh Nhứ
Nhạn hiện lại đang ở đại học Ninh Hải.
Suy nghĩ một chút, Diệp Mặc liền hiểu rằng Ninh Nhứ Nhạn đến đây hẳn là tìm
Ninh Tư Sương. Ninh Tư Sương sau khi rời khỏi đại học Ninh Hải thì liền trực
tiếp theo mình tới Lạc Nguyệt, không hề có bất kỳ tin tức gì. Hiển nhiên là
Ninh Nhứ Nhạn sẽ không biết. Nhưng Ninh Nhứ Nhạn lúc này dường như cũng không
quá tốt, hẳn là do không tìm được Ninh Tư Sương nên mới ngơ ngác ngồi ở đó,
cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Đoán được Ninh Nhứ Nhạn đang tìm Ninh Tư Sương, thì Diệp Mặc quyết định đi nói
với Ninh Nhứ Nhạn một tiếng. Nhưng Diệp Mặc vừa mới tiến vào thì liền bị một
cái thanh âm vô cùng kích động ngăn cản lại.
-Anh rể, tôi không ngờ lại tìm được anh rồi, anh ngàn vạn lần không nên bay đi. Cái gì Tư Sương có thì tôi đều có, tôi so với cô ấy còn hoàn hảo hơn.
Thanh âm kia run rẩy, giọng nói tràn ngập vẻ kích động, thậm chí ngay cả một
câu cũng không nói được hoàn chỉnh.
Diệp Mặc lại biết cái cô gái đang ngăn cản mình này, chính là Sở Đan mà lúc
trước bất ngờ đến châm chọc Ninh Tư Sương. Mục đích mà Sở Đan ngăn cản hắn,
thì hắn không đoán cũng biết. Nhưng hắn hoàn toàn không hiểu, vì sao Sở Đan
lại gọi hắn là anh rể? Nếu như Sở Đan có chị gái, thì đây không phải là đổ oan
ình sao?