Thấy uy thế từ Tử Đao của Diệp Mặc, thì Tác An Sơn cũng âm thầm kinh hãi, lão
không ngờ một tu sĩ Hóa Chân tầng hai như Diệp Mặc, lại có thể thi triển ra
được đao pháp lợi hại như thế. Bất quá lão lúc này lại hi vọng Diệp Mặc càng
lợi hại thì càng tốt, dù cho cuối cùng Diệp Mặc có giết lão, thì ít nhất lão
cũng có thể tận mắt nhìn thấy Thạch Đạp chết trước mặt mình, cũng có thể nhắm
mắt được rồi. Huống chi, lão còn có 'Hư không sinh cơ tủy' nữa, cho nên chỉ
cần Diệp Mặc và Thạch Đạp đấu đá nhau một lúc, thì cho dù lão không thể khôi
phục lại hoàn toàn, thì cũng phải khôi phục lại bẩy tám phần thực lực trở lên.
Lão không chút do dự nào mà đưa nhẫn trữ vật cho Diệp Mặc, là vì sợ Diệp Mặc
sẽ nhớ tới việc mình có 'Hư không sinh cơ tủy'. Không có ai biết, trong nháy
mắt mà trận pháp kia bạo tạc, lão đã lấy 'Hư không sinh cơ tủy' từ trong nhẫn
trữ vật ra rồi.
Nhưng sự lợi hại của Thạch Đạp lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của lão, y cũng
đã bị thương khi sát trận cấp chín kia tự nổ, nhưng vẫn có thể dùng một chiêu
đánh bay Diệp Mặc. Diệp Mặc bị đánh bay đi, thì trong mắt Tác An Sơn lộ ra vẻ
thất vọng. Sự thống hận của lão đối với Thạch Đạp đã không thể dùng lời nói mà
diễn tả rõ ràng nữa, vì y biết rõ Xuyên công chúa là con gái của lão, vậy mà
vẫn cố ý để cho Xuyên Công chúa và con trai Tác Chi Duyệt của lão ở cùng nhau.
Mối hận này thì cho dù có tát cạn ba dòng sông, thì cũng không thể nào xóa bỏ
được. So sánh với việc Diệp Mặc giết con trai lão, thì lão lại không hận sâu
sắc đến như vậy. Đáng tiếc chính là, mặc dù Diệp Mặc cũng có chút bản lĩnh,
nhưng tu vi vẫn quá thấp. Chỉ một chiêu đơn giản thì đã bị Thạch Đạp đánh bay
rồi, hơn nữa Thạch Đạp chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó.
Quả nhiên, khi Tác An Sơn vừa nghĩ tới đây, thì Thạch Đạp đã lại lần nữa hướng
về Diệp Mặc đánh tới, đồng thời hai tay liên tục ném ra ngoài vô số hạt giống
như đang thi triển chiêu ‘Thiên nữ tán hoa’ (Một thủ pháp phóng ám khí).
Những hạt giống này trong nháy mắt liền nẩy mầm ở giữa hư không, sinh trưởng
thành vô số cây non. Những cây non này trong nháy mắt đã hình thành vô số
những cây mây rậm rạp.
Một khi những cây mây kia kết nối lại, thì Diệp Mặc căn bản là sẽ không có cơ
hội để động thủ, thì đã bị những cây mây kia quấn lấy rồi. Lúc này thì Thạch
Đạp thậm chí chỉ muốn đứng bên cạnh nhìn Diệp Mặc bị những cây mây mình siết
chết là được, hoặc là y chỉ cần không ngừng bổ sung thêm những nhánh dây
mây khi chúng bị Thiên hỏa của Diệp Mặc thiêu đốt đi. Sau đó tiếp tục rải hạt
giống
Thấy Thạch Đạp không kiêng nể gì mà bỏ ra nhiều hạt giống cây mây như vậy, thì
Diệp Mặc liền giận dữ. Tên Thạch Đạp này quả thực là quá khinh thường hắn mà,
nghĩ rằng Thiên hỏa của mình là đồ trang trí sao?
– Diệp huynh, cậu cần gì phải như vậy chứ? Chúng ta vẫn đang hợp tác tốt mà,
vậy mà cậu lại muốn cướp đồ đạc của tôi, haizz…
Thạch Đạp không ngừng ném những hạt giống trong tay ra, miệng vẫn thản nhiên
nói, đồng thời Khư Linh Thương trong tay lại lần nữa biến ảo thành chín hư
ảnh.
Diệp Mặc nhìn thoáng qua, sau đó liền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phóng Tử
Đao ra đánh về phía Khư Linh Thương. Đồng thời hắn cũng xuất ra 'Vụ liên tâm
hỏa' của mình.
Thấy Diệp Mặc lại một lần nữa xuất ra Thiên hỏa, thì Thạch Đạp liền cười lạnh
liên tục. Thiên hỏa của Tác An Sơn tuy rằng có đẳng cấp thấp hơn so với Diệp
Mặc, nhưng cũng không kém nhiều. Mà Tác An Sơn lại là tu vi Hóa Chân viên mãn,
nhưng y còn không sợ Thiên hỏa của lão, thì Thiên hỏa của Diệp Mặc sao có thể
khiến y sợ được? Cho dù Thiên hỏa của Diệp Mặc thật sự có thể khắc chế được
những hạt giống cây mây kia, thì y cũng vẫn còn thủ đoạn khác để có thể dễ
dàng giết chết Diệp Mặc.
Nhưng lúc này thì Thạch Đạp lại hoàn toàn thấy kinh dị, vì lần này Thiên hỏa
của Diệp Mặc không giống như lần trước, trực tiếp dùng Thiên hỏa biến ảo thành
Hỏa Vân. Lần này sau khi hắn xuất ra Thiên hỏa, thì liền trực tiếp biến ảo
thành một vầng Thái Dương mầu xanh. Vầng Thái Dương kia to như một quả cầu,
treo lơ lửng trong hư không.
Vầng Thái Dương mầu xanh sau khi được Diệp Mặc treo lên, thì lập tức tản mát
ra vô số quang mang mầu xanh. Trong nháy mắt những quang mang rậm rạp kia liền
bao phủ toàn bộ phạm vi xung quanh. Chỉ lát sau, thì một mảnh hư không này đã
trở thành thế giới mầu xanh rồi.
Nếu như không phải bởi vì vầng Thái Dương mà Diệp Mặc biến ảo ra là mầu xanh,
thì Tác An Sơn và Thạch Đạp thậm chí còn cho rằng mình đã lại một lần nữa trở
về lục địa, trở về đại lục tu chân rồi, chứ không phải là ở cái 'Vết nứt hư
không' này nữa.
Tác An Sơn thấy vầng Thái Dương mầu xanh của Diệp Mặc, thì ánh mắt lập tức
ngưng tụ lại. Lão đã là tồn tại trên đỉnh ở Tu Chân Giới rồi, sao có thể không
đoán ra vầng Thái Dương kia của Diệp Mặc xuất ra chính là công pháp thi triển
Thiên hỏa chứ? Cái này khác hoàn toàn với Hỏa Vân mà lúc trước Diệp Mặc thi
triển ra, vì đây mới chân chính là một phương pháp vận dụng Thiên hỏa.
Trước kia lão đã từng tìm kiếm qua vô số năm, cũng chưa từng tìm được công
pháp Thiên hỏa, hôm nay lại không ngờ rằng có thể thấy được nó trên người tên
tu sĩ Hóa Chân tầng hai trẻ tuổi này. Điều này khiến cho Tác An Sơn phải cảm
thán không thôi. Lão không biết trên người tên tu sĩ Hóa Chân này rốt cuộc còn
bao nhiều đồ tốt nữa, vì sao trước đây mình lại không bắt được hắn nhỉ?
Nhưng vầng Thái Dương càng ngày càng dầy đặc những quang mang Thiên hỏa mầu
xanh kia đã khiến cho lão không cách nào thèm muốn được nữa. Lão miễn cưỡng
xuất ra 'Ly minh hỏa' của mình, để biến ảo ra một vòng bảo hộ, chặn lại những
quang mang mầu xanh kia.
Mà lúc này thì Thạch Đạp lại không được tốt như vậy, y phát hiện Diệp Mặc căn
bản là không dùng Hỏa Vân để thiêu đốt những cây mây rậm rạp của mình, mà chỉ
xuất ra một vầng Thái Dương kia. Mà hết lần này tới lần khác, cái vầng Thái
Dương kia lại khiến y hoàn toàn rơi xuống hạ phong.
Âm thanh ‘Xuy xuy’ liên tiếp vang lên, mùi cháy khét càng ngày càng đậm, những
cây mây vô biên vô hạn cùng với những hạt giống còn đang nẩy mầm đều bị Cửu
Dương thiên hỏa của Diệp Mặc thiêu rụi trong nháy mắt. Chỉ trong chốc lát, thì
một mảnh hư không này đều đã tràn ngập mùi khét rồi.
Thạch Đạp lộ ra vẻ mặt kinh hãi, y không ngờ rằng con kiến hôi mà mình mời đến
hổ trợ còn có khả năng sử dụng Thiên hỏa lợi hại hơn cả Tác An Sơn. Hơn nữa
sát trận cấp chín của y lúc này đã tự bạo để đả thương Tác An Sơn rồi.
Ầm…
Lúc này thì Tử Đao và Khư Linh Thương mới hoàn toàn va chạm vào nhau. Chín đạo
thương ảnh biến ảo ra lập tức đã bị phân liệt.
Diệp Mặc lại bị đánh bay ra xa hơn mười thước, rơi vào trung tâm không gian
bão cát. Diệp Mặc biết rằng chân nguyên và thần thức của hắn tuy rằng rất
cường đại, nhưng vẫn chưa thể sánh với Thạch Đạp và Tác An Sơn được. Tu vi của
hai tên này đã vượt qua phạm trù Hóa Chân đỉnh rồi, thậm chí có thể sánh ngang
với Hư Tiên cũng nên.
Lần này sau khi Thạch Đạp đem Diệp Mặc đánh bay ra, thì không hề có chút vui
mừng nào cả. Vì y biết, mặc dù là chân nguyên của y cường hãn hơn Diệp Mặc,
nhưng vì lúc trước đã bị thương, và vì Diệp Mặc sử dụng mánh khóe khiến cho
chân nguyên của y tiêu hao quá lớn. Nếu như không thể giết Diệp Mặc trong thời
gian ngắn, thì càng lúc y sẽ càng trở nên bất lợi hơn.
Thẳng đến hiện tại, thì y vẫn không thể hiểu được, vì sao khi sát trận cấp
chín của y tự bạo, Diệp Mặc lại vẫn có thể bình yên vô sự?
Thạch Đạp tuy rằng không nghĩ ra, nhưng cũng không có thời gian để suy nghĩ
những thứ này. Y lạnh lùng nhìn Diệp Mặc:
– Đây là mày bức tao, tao sẽ ày biết cái gì mới là sự tuyệt vọng.
Nói xong thì y liền vung tay lên, vô số cái bóng liền hiện ra trong hư không.
Y lại tiếp tục phun ra một ngụm máu. Sau khi tinh huyết phun lên những cái
bóng kia, đã bắt đầu cử động.
Sau khi Diệp Mặc có thể nhìn rõ ràng những cái bóng đen kia, thì liền kêu lên
một tiếng khiếp sợ:
– Thi khôi, là thi khôi Hóa Chân…
Thi khôi là một loại công pháp cực kỳ tàn nhẫn. Tu sĩ tu luyện loại công pháp
này sau khi bắt sống được tu sĩ khác, thì sẽ giam cầm Nguyên Thần của tu sĩ bị
bắt, sau đó đem thân thể của tù binh đặt vào một loại nước thuốc rồi ngâm
trong đó trăm năm. Mà tu sĩ tù binh này cả trăm năm sau cũng sẽ không bị chết,
chỉ là thân xác trở nên cứng rắn như thép mà thôi. Sau đó thân xác sẽ được đem
ra khỏi nước thuốc, rồi lại sử dụng chính chân nguyên chi hỏa thiêu đốt thêm
trăm năm nữa.
Thời gian hai trăm năm này, tu sĩ bị bào chế thành thi khôi đều luôn luôn
thanh tỉnh, không chỉ chịu đựng sự dằn vặt khủng khiếp, mà còn phải chịu đựng
sự sợ hãi vô tận. Sau hai trăm năm, thì thần trí của tu sĩ tù binh sẽ bị tu sĩ
khống chế họ cắn nuốt, còn Nguyên Thần thì lại được giữ lại.
Lúc này thì bọn họ sẽ chỉ còn là một con rối thi thể mà thôi, nhưng loại thi
khôi này so với bản thân lúc trước còn lợi hại hơn, bởi vì bọn chúng sẽ không
sợ bất cứ một thương tổn nào, vì có một thân thể cứng rắn không gì sánh được.
Hơn nữa kỹ năng cũng không hề ít, có thể nói, một khi có được số lượng thi
khôi nhất định, thì cho dù là tu sĩ tu vi cao hơn thi khôi tới mấy đẳng cấp,
thì cũng sẽ bị những thi khôi này vây công tiêu diệt.
Mà thực lực của loại thi khôi này thì căn cứ chính vào thực lực của thân xác
trước khi bị bào chế. Nếu như một tu sĩ Hư Thần bị bào chế thành thi khôi, thì
đó chính là thi khôi Hư Thần. Mà những thi khôi trước mắt này, đều là sử dụng
tu sĩ Hóa Chân để bào chế, hiển nhiên đều là thi khôi Hóa Chân rồi.
Tác An Sơn nhìn thấy những thi khôi kia, thì nhất thời vô cùng kinh hãi, chỉ
vào Thạch Đạp nói:
– Mày, hóa ra nhiều tu sĩ bị mất tích tại Hắc Thạch thành đều bị mày luyện
chế thành thi khôi rồi sao? Mày, mày…
Sắc mặt Thạch Đạp lúc này có chút tái nhợt đi, không còn bộ dạng thong dong
như trước nữa. Y lạnh lùng nhìn lướt qua Tác An Sơn rồi nói:
– Mày chính là kẻ sẽ trở thành thi khôi Hóa Chân thứ chín trăm ba mươi mốt
của tao.
Nói xong, thì y lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Mặc rồi nói:
– Bức tao thi triển ra thi khôi, thì mày sẽ là một trong những thi khôi có tu
vi kém cỏi nhất của tao.
Cửu Dương thiên hỏa của Diệp Mặc lúc này đã càn quét hết toàn bộ cây mây của
Thạch Đạp rồi. Lúc này không muốn tiếp tục tiêu hao thần trí nữa, nên lập tức
phất tay thu hồi lại 'Vụ liên tâm hỏa'. Đồng thời nuốt xuống mấy viên 'Phục
thần đan'. Sau đó hắn mới nhìn chằm chằm vào Thạch Đạp lạnh giọng nói:
– Họ Thạch kia, mày có thực lực như thế này, không ngờ lại tới tận ngày hôm
nay mới động thủ, còn muốn nhờ tao trợ giúp nữa. Sợ rằng không phải nguyên
nhân là do 'Ly minh hỏa' của Tác An Sơn đâu nhỉ? Còn nữa, mày diễn kịch cũng
thật giỏi, thiếu chút nữa thì tao đã tin là sự thật rồi.
Thạch Đạp cũng nuốt xuống mấy chục viên đan dược, sau đó nhìn Diệp Mặc một
cách dữ tợn:
– Tao không phải là diễn kịch, tao thực sự là phẫn nộ. Từ Thanh Phi là do
chính tao đưa ra ngoài, chẳng lẽ còn không cho phép tao phẫn nộ hay sao?
Nói xong thì y liền băng lãnh nói tiếp:
– Mày biết vì sao tao không biến Cảnh Học Minh thành thi khôi hay không? Bởi
vì Từ Thanh Phi là người mà tao yêu nhất, cho nên trước khi tao biến cô ta
thành thi khôi, thì ta muốn thỏa mãn một nguyện vọng của cô ta. Bởi vì Từ
Thanh Phi đối với Tác An Sơn cũng chỉ là hư tình giả ý, nhưng tao lại biết cô
ta thực sự đã động tâm với tên Cảnh Học Minh kia. Cho nên tao muốn cho cô ta
và Cảnh Học Minh cùng nhau biến thành thi khôi, đáng tiếc, hôm nay tao đã phải
sử dụng đến thi khôi của mình, thật sự là quá sớm…
Giọng điệu của Thạch Đạp lúc này đã trở nên bình tĩnh, giống như là đang nói
một chuyện đương nhiên vậy.
– Biến thái.
Diệp Mặc châm chọc một câu. Khi Diệp Mặc khôi phục lại chân nguyên và thần
thức của chính mình, thì Diệp Mặc cũng đã khôi phục. Cho nên hắn cũng không
chọn việc động thủ trước, vì hiện tại Thạch Đạp đã xuất ra thi khôi rồi, cho
nên lúc này động thủ hay lát nữa mới động thủ thì cũng chẳng khác gì nhau.
Lúc này hắn thật sự là không biết lão Hắc kia nên hài lòng hay phiền muộn đây.
Y không bị biến thành một thi khôi chỉ vì vợ của tên Thạch Đạp kia thích y mà
thôi…
– Tao biết mày tại sao phải đợi tới tận lúc này mới động thủ rồi. Mày chờ đợi
cũng không phải là một kẻ như tên họ Diệp kia tới để có thể ngăn cản Thiên hỏa
của tao. Vì cho dù là hôm nay tên họ Diệp kia không xuất hiện, thì mày cũng sẽ
động thủ, bởi vì thứ mày chờ chính là…
Tác An Sơn cười nhạt châm chọc, chỉ là lão căn bản chưa nói xong, thì đã bị
Thạch Đạp hét lớn một tiếng:
– Câm mồm!
Tiếp đó Thạch Đạp liền vung cánh tay cầm Khư Linh Thương lên, thì mấy trăm Thi
khôi kia lập tức điên cuồng lao về hướng Diệp Mặc.