Diệp Mặc còn có ba linh mạch cực phẩm và một 'Linh mạch Dược Vương', còn linh
mạch bán cực phẩm kia thì hắn không tính tới.
Tuy rằng dùng linh mạch cực phẩm để khống chế trận bàn thời gian thì rất lãng
phí, nhưng lúc này Diệp Mặc cũng chẳng quan tâm cái gì nữa.
Ở bên ngoài trôi qua một tháng, thì bên trong trận bàn đã là một năm rồi. Diệp
Mặc lợi dụng thời gian một năm này, thông qua 'Tam sinh quyết' diễn sinh ra
một bộ công pháp Luyện thể mới.
Bộ công pháp này được Diệp Mặc đặt tên là 'Tam thần Luyện thể quyết', chứ
không đặt là ‘Tam sinh’, vì bộ công pháp Luyện thể này có một phân công lao
của 'Vu thần quyết'.
Diệp Mặc chưa từng được nhìn thấy công pháp Luyện thể, nhưng hắn cũng biết là
bộ công pháp luyện thể này của mình cũng chưa thực sự hoàn thiện. Muốn hoàn
thiện nó, thì chỉ có cách là vừa tu luyện, vừa tìm ra những chỗ sai sót mà
thôi.
Sau khi Diệp Mặc đi ra trận bàn thời gian, thì cái linh mạch kia đã bị hắn
tiêu hao hết một phần lớn rồi. Có thể thấy được sự lãng phí của việc sử dụng
linh mạch cực phẩm khống chế trận bàn thời gian nhiều như thế nào. Hơn nữa sử
dụng linh mạch cực phẩm cũng chỉ có thể gia tốc thời gian lên gấp mười hai
lần. Còn nếu như dùng linh thạch cực phẩm thì Diệp Mặc đoán chừng chắc là thời
gian gia tốc lên còn chưa được sáu lần.
Vẫn là dùng tiên tinh lợi hại nhất, chỉ đơn giản một chút đã có thể gia tốc
thời gian lên gấp trăm lần rồi.
Cảnh giới thứ hai của 'Tam thần luyện thể quyết' cũng là Cương Cảnh. Hình
thành cương khí bên ngoài cơ thể. Loại cương khí này sau khi bao bọc lấy bên
ngoài cơ thể, thì cho dù là một kiện pháp khí bình thường cũng không thể nào
dễ dàng mà công phá được, đây chính là Cương Cảnh.
Diệp Mặc cho rằng hắn chỉ mất thời gian một nén nhang thì đã tu luyện xong Cốt
Cảnh, thì Cương Cảnh cũng sẽ chỉ mất thời gian ngắn mà thôi. Nhưng khi Diệp
Mặc bắt đầu vận chuyển 'Tam thần luyện thể quyết', điều động chân nguyên lưu
động bắt đầu tu luyện, thì mới hiểu được cảnh giới thứ nhất và cảnh giới thứ
hai hoàn toàn khác biệt, hắn tốn mất ba ngày trong Thế giới trang vàng mà cũng
không có chút tiến triển nào.
Vốn là do không gian hư vô bên ngoài cho nên Diệp Mặc mới nghĩ tới việc Luyện
thể, cho nên lúc này khi tu luyện Luyện thể ở trong Thế giới trang vàng không
có tiến bộ, thì hắn liền đi ra khỏi Thế giới trang vàng.
Hắn vừa mới ra ngoài, thì không gian đao gió xen lẫn một ít không gian loạn
lưu đã bắt đầu xẹt qua người hắn, một ít không gian cát mịn cũng bắt đầu xé
rách áo giáp của hắn.
Chỉ là lần này khi áo giáp vừa mới bị xé ra một vết, không gian đao gió vẫn
còn chưa kịp đánh vào người Diệp Mặc, thì trên người Diệp Mặc đã hình thành
một luồng ánh sáng mầu vàng kim rồi.
Chân nguyên kim quang hộ thể này vừa hiện ra, thì không gian đao gió và không
gian cát mịn đều đánh lên trên đó.
Một loạt các tiếng động nhỏ vang lên. Sau đó cái tầng kim quang hộ thể kia bị
xé nứt, nhưng dưới sự lưu chuyển chân nguyên của Diệp Mặc, thì đảo mắt một cái
đã tự động được tu bổ lại.
Diệp Mặc thấy như vậy thì liền đại hỉ. Cái công pháp Luyện thể này cũng thật
không tệ, hắn mới chỉ tu luyện thành cảnh giới thứ nhất, mà đã có thể kiên trì
thời gian lâu như vậy rồi, nếu như là lúc trước, thì hắn đã sớm thương tích
đầy mình rồi.
Diệp Mặc vừa đại hỉ, thì đã nhìn thấy tầng kim quang hộ thể bên ngoài đã hoàn
toàn bị phá tan rồi. Diệp Mặc liền hiểu đây không phải là do công pháp Luyện
thể của hắn không được, mà là cảnh giới luyện thể của hắn còn quá thấp.
Hắn lập tức mạnh mẽ vận chuyển chân nguyên, đợi cho tầng kim quang hộ thể bên
ngoài lại lần nữa hình thành, thì hắn mới lập tức bắt đầu tu luyện tầng thứ
hai – Cương Cảnh.
Ở ngoài cái không gian nguy hiểm này tu luyện Cương Cảnh, thì Diệp Mặc rất
nhanh cảm giác được sự khác biệt. Một số chỗ trên tầng kim quang hộ thể bị yếu
đi, thì chân nguyên lại bắt đầu tu bổ lại. Tự động điều chỉnh lại những chỗ
sai sót.
Diệp Mặc thậm chí còn nhắm hai mắt lại, tập trung lĩnh ngộ 'Cảnh', thậm chí
thông qua 'Cảnh' để cảm nhận chân nguyên lưu chuyển của cảnh giới Cương Cảnh.
Máu thịt và xương cốt của hắn một lần nữa được tổ hợp lại.
Tới khi Diệp Mặc thanh tỉnh lại, thì hắn phát hiện bản thân đã ngây người ở
bên ngoài Thế giới trang vàng một ngày rồi. Mà cái tầng kim quang hộ thể kia
lúc này đã có thêm một tầng chân nguyên cương khí. Tầng cương khí này căn bản
cũng không cần hắn phải khống chế, đã tự động tu bổ và kiên cố lại tầng kim
quang hộ thể kia.
Hóa ra đây chính là Cương Cảnh. Diệp Mặc nhất thời hiểu ra. Lúc này hắn quyết
định tạm thời chưa quay lại Thế giới trang vàng vội, mà tiếp tục ở bên ngoài
này tu luyện cảnh giới thứ ba, Sư Cảnh.
Lần tu luyện cảnh giới Sư Cảnh này, thì hắn lại một lần nữa cảm thấy lực bất
tòng tâm. Hắn cảm giác được tốc độ tu luyện vẫn kém hơn so với lúc tu luyện
Cương Cảnh một chút.
Ba ngày sau, Diệp Mặc vẫn dậm chân tại chỗ, không có chút nào tiến triển với
Sư Cảnh cả. Bởi vì đã có kinh nghiệm, nên Diệp Mặc liền dứt khoát rời khỏi chỗ
này, tiến tới một chỗ khác trong không gian hư vô này. Hắn cảm giác không gian
đao gió và không gian loạn lưu ở đây vẫn còn hơi thiếu một chút.
Khi Diệp Mặc đi tới một chỗ dày đặc không gian đao gió và không gian loạn lưu,
thì hắn lập tức cảm thấy có chút áp lực. Đồng thời hắn cũng cảm thấy được ở
đây không chỉ có không gian đao gió và không gian loạn lưu, mà không gian cát
mịn và không gian của sợi chỉ màu đen cũng nhiều hơn.
Chỉ trong chốc lát thời gian, thì tầng cương khí và kim quang hộ thể bên ngoài
của hắn đã bị sứt mẻ rất nhiều. Một đường không gian đao gió xẹt qua thân thể
của hắn, mang theo một đường máu tươi. Diệp Mặc hoảng hốt, vừa định tiến nhập
vào trong Thế giới trang vàng, thì lại phát hiện chỗ 'Tam thần luyện thể
quyết' lúc trước không thể thông qua đang dần lưu chuyển trong kinh mạch. Chỉ
trong nháy mắt, thì tầng cương khí kim quang hộ thể bên ngoài đã lại được hình
thành.
Lại một đạo không gian đao gió và không gian chỉ đen xẹt qua, khiến cương khí
kim quang hộ thể bên ngoài của Diệp Mặc lại lần nữa vỡ tan. Mà khi Diệp Mặc
lại một lần nữa thương tích đầy mình, thì lại có một kinh mạch được đả thông,
không còn trở ngại nữa.
Diệp Mặc nhất thời hiểu ra rằng đây chính là phương pháp để tu luyện 'Tam thần
luyện thể quyết'. Trong lòng hắn lúc này cảm thấy thật hết chỗ nói rồi. Ở cái
chỗ này để tu luyện sao? Cái này căn bản là tự chịu khổ mà!
Tu luyện Sư Cảnh so với Cương Cảnh đã khó hơn mấy lần rồi, nhưng dù là vậy thì
đến ngày thứ tư, kinh mạch của Sư Cảnh đã hoàn toàn được đả thông. Mà cái
cương khí kim quang hộ thể kia càng lúc càng nhạt hơn, hiển nhiên là vì hiệu
quả của Sư Cảnh hoàn toàn khác với hai cảnh giới đầu.
Nếu như nói Cốt Cảnh và Cương Cảnh là từ ngoài mà vào trong, mà Sư cảnh lại từ
trong mà ra ngoài.
Dừng lại ở chỗ này một ngày, thì Diệp Mặc lại tiếp tục hướng đến nơi có càng
nhiều không gian loạn lưu hơn. Hắn phát hiện tại cái không gian hư vô này, quả
thực chính là nơi có điều kiện tốt nhất để tu luyện công pháp Luyện thể rồi.
Không có bất kỳ một nơi nào, có thể có hiệu quả Luyện thể tốt như ở đây.
Khi Diệp Mặc đi tới nơi có không gian đao gió và không gian cát mịn càng dầy
đặc hơn, thì Diệp Mặc lại phát hiện ra một quy luật. Ở trong mảnh không gian
hư vô này, thì linh khí cũng không đều đều như nhau. Có chỗ linh khí nồng đậm,
có chỗ thì linh khí rất loãng, thậm chí còn có chỗ căn bản là không hề có linh
khí. Phàm là nơi có linh khí loãng, thì số lượng không gian đao gió và không
gian loạn lưu cũng sẽ ít, còn nơi có linh khí nồng đậm hơn, thì không gian đao
gió và không gian loạn lưu cũng sẽ dầy đặc hơn.
Kinh qua những giờ phút tu luyện này, thì Diệp Mặc cũng tổng kết ra được ở
trong mảnh không gian này, lợi hại nhất cũng không phải là không gian đao gió
và không gian loạn lưu. Mà là không gian chỉ đen, vòng xoáy không gian loạn
lưu, và lợi hại nhất chính là cái không gian cát mịn mà lúc trước Diệp Mặc cho
rằng nó cũng không đặc biệt lắm.
Cái loại không gian cát mịn dày đặc kia, trong nháy mắt có thể đem một người
cắt thành từng mảnh nhỏ. Mà cái không gian chỉ đen kia thì lại trong nháy mắt
có thể cắt đôi một người. Nếu như không phải Diệp Mặc có Thế giới trang vàng,
thì cho dù là hắn có diễn sinh ra được 'Tam thần luyện thể quyết', thì cũng
không chỉ chết một lần ở chỗ này rồi.
Về phần các dòng không gian loạn lưu và vòng xoáy không gian, còn có một số
không gian lốc xoáy, thì Diệp Mặc căn bản là không dám tới gần.
Mặc dù như thế, thì ở cái mảnh không gian hư vô này vẫn là nơi có điều kiện
tốt nhất để Luyện thể. Diệp Mặc thập chí hoài nghi cái tiểu thế giới đơn giản
của Phiến Phất được Khổng Diệp tặng cho kia mà nằm ở trong mảnh không gian hư
vô này, thì hẳn là sẽ bị không gian cát mịn phá tan lập tức. Có thể nói, toàn
bộ số tu sĩ ở Tu Chân Giới này có thể tu luyện ở đây giống như hắn, thì số
lượng tuyệt đối sẽ không vượt qua hai bàn tay. Nhưng Diệp Mặc phỏng chừng là
toàn bộ Tu Chân Giới cũng chỉ có một mình hắn dám ở chỗ này mà luyện thể thôi.
Ngoại trừ hắn ra, thì tu sĩ khác nếu như muốn ở chỗ này luyện thể, thì cảnh
giới ít nhất cũng đã phải là Hư Cảnh trở lên, hơn nữa cũng không thể tu luyện
ở đúng chỗ này, bằng không thì chắc chắn sẽ bị không gian sát khí diệt sát. Ở
chỗ hắn đang đứng này, thì không gian sát khí nhiều đến nổi quả thực là khiến
cho người ta khó lòng phòng bị được.
Cho dù là Diệp Mặc đã có kinh nghiệm, cũng có cả 'Tam thần luyện thể quyết' và
Thế giới trang vàng, thì hắn cũng đã bị thương nặng tới vài chục lần rồi. Có
một lần hắn còn thiếu chút nữa mất cả một cánh tay. Còn có một lần một cái
không gian chỉ đen thiếu chút nữa đã chia hắn ra làm đôi. Cũng nay mắn rằng
những lúc đó hắn đều lập tức tiến vào trong Thế giới trang vàng để giữ được
một cái mạng rồi. Mà hắn sỡ dĩ có thể tiến vào Thế giới trang vàng giữ mạng,
cũng không phải dó hắn phản ứng nhanh, mà vì hắn có giác quan cảm ứng nguy
hiểm rất tốt.
Lần trước khi cái không gian chỉ đen kia tiến tới, thì hắn đã cảm giác được
nguy hiểm cho nên lập tức tiến vào Thế giới trang vàng, nhưng cũng đã thiếu
chút nữa thì toi rồi. Cho nên có thể thấy được cái không gian hư vô này kinh
khủng như thế nào.
Nếu như không phải là vì muốn mau chóng luyện thể đến cảnh giới cao cấp, thì
cách để đi ra ngoài, thì Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không dám liều mạng như vậy.
Bởi vì hắn biết, nếu hiện tại không liều mạng, thì chỉ cần một thời gian ngắn
nữa, cho dù hắn có muốn liều mạng, thì cũng vĩnh viễn không thể nào tiến bộ
được. Ở trong không gian hư vô này luyện thể, vốn chính là việc dùng mạng đổi
mạng mà.
Đã trải qua vô số lần nguy hiểm, cũng liên tục cố gắng luyện thể, nên tu vi
luyện thể của hắn cũng dần dần đề cao. Số lần mà hắn bị thương càng ngày càng
ít hơn. Đôi khi hắn chỉ cần cảm nhận có một chút nguy hiểm, thì căn bản là
cũng không quá lo lắng, vì lúc ấy hắn sẽ lập tức tiến vào Thế giới trang vàng.
Lại một tháng qua đi. Diệp Mặc đã đột phá Hư Cảnh ở một chỗ càng dầy đặc không
gian đao gió và không gian loạn lưu hơn. Bắt đầu tu luyện tới cảnh giới thứ
năm của 'Tam thần luyện thể quyết', Hồn Cảnh.
Sau khi tới Hồn Cảnh, thì Diệp Mặc mới chính thức cảm thấy có chút an toàn ở
mảnh không gian hư vô này. Cho dù là không cần phải cảm giác bằng trực giác
của mình, thì hắn cũng có thể thông qua Hồn Cảnh để cảm nhận nguy cơ trong
không gian này.
Huống chi sau khi hắn thăng cấp Hồn Cảnh, thì không gian loạn lưu bình thường
đối với hắn đã hoàn toàn không cần phải né tránh nữa rồi. Hiện giờ mỗi lần hắn
giơ tay nhấc chân đều sẽ hình thành một tầng cương khí phòng hộ vô hình, còn
cái tầng kim quang hộ thể mờ nhạt kia thì đã hoàn toàn dung nhập vào trong da
thịt của hắn rồi.
Công năng phòng hộ của Hồn Cảnh này mặc dù có chút giống với 'Vực', nhưng thực
chất thì hoàn toàn khác biệt. Vì tầng phòng hộ của Luyện thể chỉ có thể bảo vệ
bên ngoài cơ thể hắn, chứ không thể nhìn thấy và cũng không thể nào kéo dài
ra.
Hiện giờ không gian dao gió bình thường đối với tầng phòng hộ Hồn Cảnh của hắn
đã hoàn toàn không có hiệu quả nữa. Lúc này thì Luyện thể của Diệp Mặc đã dần
dần hướng tới Nguyên Thần, đồng thời Nguyên Thần cũng đã có được một tầng
phòng hộ nhất định.
Mà thỉnh thoảng, mốt số không gian cát mịn và không gian hắc tuyến mạnh mẽ phá
rách tầng phòng hộ của Hồn Cảnh, thì cũng sẽ bị da thịt đã ngưng hóa của Diệp
Mặc ngăn trở lại.
Cho dù là đỡ không được, thì trong thời gian này, Diệp Mặc cũng có đủ thời
gian để thoát đi rồi. Cho nên mới nói, sau khi luyện thể tới Hồn Cảnh, thì
Diệp Mặc đã có chút cảm giác an toàn khi ở trong cái không gian hư vô này.