Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1340: Yêu thú chặn đường ở Vô Tâm Hải


'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' đã là pháp bảo phi hành bán tiên khí, cho nên tốc
độ phi hành trên Vô Tâm Hải so với sao băng còn nhanh hơn nhiều. Một tháng
sau, 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' đã gần đi được một phần ba quãng đường rồi,
nếu như là sử dụng pháp bảo phi hành chân khí bình thường, thì một phần ba
quãng đường này chắc phải tốn mất bẩy đến tám tháng.

Mông Hàn An đứng ở phía trước 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' chợt cảm thán:

– Nếu có 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' này, thì có khi một tu sĩ Trúc Cơ nói
không chừng cũng dám vượt qua Vô Tâm Hải cũng nên. Tốc độ như thế này, thì
muốn chặn đầu cũng khó chứ đừng nói là đuổi theo…

Tuy rằng lời nói của Mông Hàn An có chút khoa trương, nhưng sự thực thì cũng
đúng như vậy. 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' dưới sự khống chế của Diệp Mặc, thì
xác thực là không một ai có thể đuổi theo được. Tu vi hiện tại của Diệp Mặc đã
là Hóa Chân, cho nên việc khống chế tốc độ của 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' so
với ngày trước cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng đương nhiên là một tu sĩ Trúc Cơ thì sẽ không thể nào sử dụng 'Ô vân
trùy – Thanh Nguyệt' để vượt qua Vô Tâm Hải được. Chưa nói tới việc tu sĩ Trúc
Cơ kia có thể khống chế được 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' hay không, coi như là
có thể khống chế được đi chăng nữa, thì cũng không thể nào đạt được tốc độ như
thế này.

Tốc độ nhanh như vậy, cho nên tất cả mọi người cũng không muốn đi tu luyện
nữa, mà lại đứng trên 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' quan sát biển cả mênh mông
của Vô Tâm Hải. Dù sao việc vượt qua Vô Tâm Hải, thì không phải là tu sĩ nào
cũng có thể làm được. Cho nên lần sau bọn họ muốn vượt qua Vô Tâm Hải, thì
không biết sẽ phải đợi tới khi nào.

Hôm nay, Mông Hàn An đang cùng mấy người Tô Tĩnh Văn và Diệp Lăng nói chuyện
phiếm, còn Diệp Mặc và Kỷ Bẩm thì đang thảo luận về trận pháp, thì 'Ô vân trùy
– Thanh Nguyệt' lại bất ngờ rung động một cách kịch liệt.

Nhất thời tất cả mọi người đều chú ý tới tình huống của 'Ô vân trùy – Thanh
Nguyệt'. Bọn họ đã phi hành trên Vô Tâm Hải hơn một tháng rồi, mà 'Ô vân trùy
– Thanh Nguyệt' vẫn luôn vững vàng như núi, nhưng đột nhiên lại có loại chấn
động này thì vẫn là lần đầu tiên.

Diệp Mặc quét thần thức ra ngoài, thì sắc mặt của hắn lập tức đại biến, vì hắn
đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

– Đúng là biển động…

Mông Hàn An phản ứng nhanh nhất, cô bật thốt lên một câu.

Biển động và động đất hoàn toàn khác nhau, một khi phát sinh ra biển động, thì
chỉ cần tu sĩ nào nằm trong phạm vi chấn động của biển thì sẽ rất khó có thể
tránh được. Bởi vì khi biển động, thì chẳng những là biển cả sẽ ‘rít gào’,
sóng biển cuồng loạn. Ngay cả phạm vi không gian mấy chục ngàn thước trên mặt
biển cũng rung động cực kỳ kịch liệt.

Trong quá trình khônggian rung động, thì thậm chí sẽ xuất hiện cả những vết
nứt không gian, và không gian bị xé rách. Một khi pháp bảo phi hành gặp phải
không gian bị xé rách thì cho dù là có pháp bảo không gian tốt nhất cũng sẽ bị
phá hủy, tu vi của tu sĩ có cao tới đâu thì cũng sẽ bị xé tan thành từng mảnh.

Mông Hàn An vừa kêu lên biển động, thì ở trên 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt'
ngoại trừ mấy người Tô Tĩnh Văn vẫn luôn ở Phỉ Hải thành, thì sắc mặt những
người còn lại đều đại biến, hiển nhiên họ đều biết tới sự kinh khủng của biển
động.

Kỷ Bẩm cũng đứng lên. Một khi bị vây hãm trong không gian của biển động, thì
tùy thời đều có thể bị cuốn đi bởi các vết nứt không gian, hoặc là bị không
gian sai lệch xé rách. Loại uy thế này, thì căn bản không phải là tu sĩ loài
người có thể chống lại được. Kỷ Bẩm từng trải đã nhiều, cho nên lão biết lúc
này cần nhất chính là phải yên tĩnh, sau đó lao ra khỏi phạm vi chấn động của
biển động. Với tốc độ của 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' thì hoàn toàn có thể làm
được điều đó.

Cho nên lão lập tức kêu lên:

– Mọi người không cần phải khẩn trương, với tốc độ của 'Ô vân trùy – Thanh
Nguyệt' thì hoàn toàn có thể lao ra khỏi phạm vi của biển động, cho nên chúng
ta chỉ cần gia tốc 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' lên tới cực hạn là được rồi.

Khi Kỷ Bẩm vừa nói ra, thì lúc này sóng biển ngoài khơi đã nổi lên cao tới mấy
trượng, thậm chí còn có cảm giác rằng nó có thể sẽ rách cả mặt biển.

'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' kịch liệt hạ xuống, tới khi chỉ còn cách mặt biển
Vô Tâm Hải một ngàn thước, rồi chuẩn bị đẩy nhanh tốc độ của 'Ô vân trùy –
Thanh Nguyệt', thì bỗng nhiên Diệp Mặc lại ngừng 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt'
lại rồi hừ lạnh một tiếng:

– Không phải là biển động, mà là do yêu tu gây ra để chặn chúng ta lại đấy.
Đây là một trận pháp, hơn nữa còn là một trận pháp quấy nhiễu không gian cực
kỳ lợi hại.

Diệp Mặc nói tới đây, thì lại dừng lại. Vì lúc này hắn đã nhìn thấy bẩy tám
tên yêu tu, trong đó có hai tên là Hóa Chân tầng bẩy hậu kỳ, còn có một tên là
Hóa Chân đỉnh, những tên khác thì tu vi không phải Kiếp Biến cũng là Thừa
Đỉnh.

Lúc này thì Kỷ Bẩm cũng đã nhìn ra rằng đây chính là một trận pháp. Nhưng lão
còn chưa kịp tiếp lời Diệp Mặc thì cũng đã nhìn thấy đám yêu tu kia.

– Ha ha…

Một tên yêu tu Hóa Chân tầng bẩy cười ha hả:

– Hiểu biết quả là rộng rãi, thậm chí ngay cả đại trận cấp mười 'Liệt hải
trận' của Thiển Hải Cung chúng ta cũng có thể nhận ra được, rất giỏi.

Mông Hàn An vừa nghe được cái thanh âm này, thì sắc mặt liền đại biến, thậm
chí còn có vẻ khẩn trương hơn cả lúc vừa rồi nghĩ rằng bản thân gặp phải biển
động. Cô lập tức run giọng nói:

– Không ngờ lại là người của Thiển Hải Cung.

Tô Tĩnh Văn thì biết sự lợi hại của Diệp Mặc, cho nên cũng không lo lắng giống
như Mông Hàn An, cho nên vẫn bình thản hỏi:

– An tỷ, chị biết Thiển Hải Cung sao?

Mông Hàn An bình tĩnh lại một chút, rồi gật đầu nói:

– Tên tuổi và thực tế của Thiển Hải Cung không giống như nhau, bọn họ là một
trong những thế lực mạnh nhất ở Vô Tâm Hải, địa bàn của họ cũng là nơi có linh
khí nồng hậu nhất Vô Tâm Hải.

– So sánh với Hải Tu Minh của chị thì sao?

Diệp Lăng đã nghe nói qua chuyện tình của Mông Hàn An, cho nên lập tức lên
tiếng hỏi.

Mông Hàn An cười khổ một tiếng rồi nói:

– Căn bản là không thể so sánh được, Hải Tu Minh của tôi vốn chỉ là một cái
thế lực nhỏ ở bờ biển Vô Tâm Hải, so với bá chủ một phương của Vô Tâm Hải như
Thiển Hải Cung thì kém xa tới vạn dặm.

– Trận pháp cấp mười?

Kỷ Bẩm thì lúc này lại biến sắc, thần thức bắt đầu điều tra tỉ mỉ. Một cái
trận pháp cấp mười thì cũng tương đương với một Tiên trận cấp thấp nhất rồi,
một Tông sư trận pháp cấp chín bình thường không thể nào bố trí ra được trận
pháp như vậy, nhất định phải đạt tới cấp bậc Tiên sư trận pháp thì mới có thể
bố trí được. Một khi bọn họ rơi vào trong trận pháp cấp mười, thì cho dù lão
và Diệp Mặc đều là Tông sư trận pháp cấp chín thì cũng không thể nào làm nên
chuyện gì cả.

Diệp Mặc khoát tay rồi nói với Kỷ Bẩm:

– Kỷ tiền bối không cần phải lo lắng, trận bàn này của họ xác thực là một cái
trận bàn cấp mười, cũng là trận bàn cao cấp thứ hai mà tôi đã gặp qua, thế
nhưng cái trận bàn này thì cũng không thể coi như là một trận pháp cấp mười
được.

– Thằng nhóc vô tri, ỷ vào việc bản thân là một tu sĩ Hóa Chân sơ kỳ, vậy mà
cũng dám khoác lác rằng 'Liệt hải trận' của Thiển Hải Cung chúng ta không được
coi là trận pháp cấp mười sao? Mày còn có thể thấy qua trận bàn còn cao cấp
hơn sao? Không sợ gió lớn làm đau lưỡi à?

Tên yêu tu Hóa Chân tầng bẩy kia nghe xong lời Diệp Mặc nói thì liền lớn tiếng
cười lên.

Nói xong thì tên yêu tu này lại tiếp tục cười nhạt:

– Ngày hôm nay mày đã chọc cho ông đây không vui vẻ rồi, vốn tao chỉ muốn lưu
lại cái pháp bảo phi hành của mày cùng với mấy cô gái kia thôi. Nhưng hiện
tại, thì tất cả đều lưu lại đi.

Lúc này thì một vài tên yêu tu khác đã chặn lấy lối đi của 'Ô vân trùy – Thanh
Nguyệt'. Còn một tên yêu tu Kiếp Biến hậu kỳ sau khi ném ra một miếng trận kỳ,
thì không gian và sóng biển lúc trước vốn đang không ngừng rung chuyển trong
nháy mắt đã yên tĩnh hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn đang liên tục rung động,
nhưng không có uy thế kinh tâm động phách lúc trước nữa.

Diệp Mặc cười nhạt:

– Chỉ là một trận bàn cấp mười, cũng đã khiến cho đẳng cấp trận pháp giảm
xuống nửa bậc rồi, hơn nữa với cái loại trận pháp sư bỏ đi kia, thì uy lực của
trận pháp lại giảm xuống thêm một lần nữa. Nếu như không phải là tao muốn lưu
lại, thì cái trận pháp nát kia của mày có thể ngăn cản được tao sao?

Lời Diệp Mặc nói cũng là sự thật. Cái trận bàn cấp mười này vốn đã kém hơn một
trận pháp cấp mười thực sự rồi, hơn nữa chỉ được một tên tông sư trận pháp cấp
bẩy khống chế, thì uy lực của cái trận bàn này càng kém hơn. Nếu như vụ biển
động kia chỉ có uy lực như thế thôi, thì cũng không có gì có thể khiến cho
người khác phải kinh sợ được.

Diệp Mặc nói hắn có thể đi cũng không phải là giả, vì hắn thật sự có thể tùy
thời mà lao ra, nhưng hắn quyết định lưu lại cũng là vì hai mục đích. Một
chính là vì đối phương đã nhìn trúng 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' của hắn, còn
bản thân hắn thì cũng nhìn trúng cái trận bàn cấp mười của đối phương. Thứ hai
chính là hắn còn nhìn trúng cả cái linh mạch cực phẩm cung cấp linh nguyên cho
cái trận bàn kia nữa. (Lời DG: Tham như mõ .!)

Hai thứ này, mới là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn quyết định lưu lại. Nếu như
tên yêu tu Hóa Chân trước mặt này biết được cách suy nghĩ của hắn, nói không
chừng có khi phải tức giận đến mũi cũng thở ra khói.

Tên yêu tu Hóa Chân tầng bẩy kia nghe xong lời Diệp Mặc nói, thì bỗng nhiên
lại cười ha hả, sau đó lập tức lấy ra một Hỏa Hồng Cự Phủ, muốn động thủ, thì
bỗng nhiên tên yêu tu Hóa Chân viên mãn lại đưa tay ra ngăn cản lại. Sau đó
tên yêu tu Hóa Chân viên mãn lại đưa mắt nhìn Diệp Mặc.

Tu sĩ ở trên pháp bảo phi hành của Diệp Mặc khá nhiều, nhưng cũng chỉ có hai
tên tu sĩ Hóa Chân tầng một, còn có thêm một tu sĩ Kiếp Biến, nhưng những tu
sĩ còn lại thì chỉ có tu vi Ngưng Thể, thậm chí còn là Nguyên Anh và Kim Đan.
Y thực sự không lo lắng việc Diệp Mặc từ đâu mà tới, nhưng y lại không hề thấy
được chút kinh sợ nào từ biểu hiện trên mặt của Diệp Mặc cả.

Tên yêu tu Hóa Chân tầng bẩy kia nghi hoặc nhìn tên yêu tu Hóa Chân viên mãn,
mặc dù không nói gì, nhưng sự nghi hoặc đã biểu lộ rõ ràng trên khuôn mặt, y
không hiểu vì sao tên yêu tu Hóa Chân viên mãn kia lại không để ình đi.

Tên yêu tu Hóa Chân viên mãn tỉ mỉ nhìn kĩ Diệp Mặc một chút, phát hiện phía
bên Diệp Mặc cũng không có nhân vật nào đặc biệt lợi hại, hay là âm mưu xảo
trá nào, thầm nghĩ rằng hẳn là đối phương đang cố gắng trấn định. Cho nên lúc
này mới gật đầu:

– Hộ Thương, ngươi đi đi, nhớ cẩn thận một chút.

Diệp Mặc không muốn đánh nhau ngay trên 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt', cho nên
quay sang nói với Kỷ Bẩm:

– Kỷ lão ca, giúp tôi khống chế 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt', bảo vệ trận pháp
của 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt'.

Kỷ Bẩm mặc dù biết sức chiến đấu của Diệp Mặc rất nghịch thiên, nhưng đối
phương là một yêu tu Hóa Chân tầng bẩy, cho nên lão vẫn có chút lo lắng. Nhưng
lão khẳng định bản thân không thể nào giúp được gì cho Diệp Mặc cả, cho nên
hiện tại lão chỉ có thể khống chế 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' để Diệp Mặc ra
ngoài đối phó với tên yêu tu kia thôi.

– Có khí khái!

Tên yêu tu Hóa Chân tầng bẩy kia thấy Diệp Mặc dám bước ra khiêu chiến với
mình, thì cũng không tiến về phía 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' nữa, mà lại nói
một câu với vẻ bội phục.

Diệp Mặc càng không nói một lời nào, Tử Đao đã được phóng ra, 'Vực' của bản
thân cũng lập tức được mở rộng ra.

Hỏa Hồng Cự Phủ trong tay tên yêu tu kia cũng lập tức đánh về phía Diệp Mặc,
một quang mang mầu hồng như một tấm lụa xoắn về phía Diệp Mặc, trăm mét xung
quanh đều bị quang mang mầu hồng kia bao phủ.

Quang mang mầu hồng chỉ lao đi nửa đường, thì ở giữa luồng quang mang đã phát
tán ra vô số mồi lửa, những mồi lửa kia mang theo nhiệt độ cực kỳ kinh khủng,
dĩ nhiên đó cũng là một loại mồi lửa kỳ dị.

Sắc mặt Diệp Mặc lộ ra vẻ kinh sợ, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy có người
có được công pháp ồi lửa kỳ dị giống như hắn. Khác nhau duy nhất chính là tên
yêu tu kia thi triển công pháp với mồi lửa kỳ dị thông qua hình dạng một cái
búa lớn (Cự Phủ), còn bản thân hắn là một vầng thái dương.

Một chiêu này của tên yêu tu kia có chút giống với 'Huyễn vân trận sát đao'
của hắn. Đao pháp của hắn thì trên đường có thể phân liệt ra vô số đao quang,
còn tên yêu tu này thì lại phân liệt ra vô số đóa hoa lửa.

Tên yêu tu Hóa Chân này miệng nói rằng không để Diệp Mặc vào trong mắt, nhưng
khi động thủ thì lại xuất ra độc chiêu ngay, hiển nhiên là y cũng không thực
sự khinh thường Diệp Mặc.

Ken két…

Một trận thanh âm rất nhỏ vang lên, tên yêu tu kia lập tức biến sắc, mạnh mẽ
vận chuyển chân nguyên. Y không ngờ lại cảm giác được 'Vực' của mình khi đối
kháng với 'Vực' của đối phương thì lại có xu thế bị tan vỡ. Sao lại có thể như
vậy được? Đối phương chỉ là một tu sĩ loài người tu vi Hóa Chân tầng một thôi
mà?

Theo luồng chân nguyên mạnh mẽ vận chuyển lên, 'Vực' của y lại lập tức được tu
bổ, nhưng 'Vực' của Diệp Mặc lại vẫn luôn luôn mạnh hơn so với 'Vực' của y một
chút, cho nên 'Vực' của y vẫn tiếp tục tan vỡ. Chỉ là không hoàn toàn bị ép
phải tan vỡ như trước, Cự Phủ của y cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Ầm…

Tử Đao mang theo đao quang màu tím đụng mạnh vào Cự Phủ của đối phương, quang
mang hỏa hồng và màu tím bắn ra tứ phía, không gian xung quanh cũng rung động
kịch liệt.

Còn vô số mồi lửa của đối phương thì đều bị ánh sáng tím của Diệp Mặc quấn
lấy, không có một mồi lửa nào có thể trốn thoát khỏi ánh sáng tím cả.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.