Song Tâm cốc, là một tông môn năm sao của Bắc Vọng châu, vị trí đương nhiên vô
cùng tuyệt vời. Ở Bắc Vọng châu, tông môn năm sao cũng đã là tông môn cấp cao
rồi.
Trên thực tế, Diệp Mặc vừa tới bên ngoài Song Tâm cốc, liền cảm giác thấy linh
khí nơi này nồng đậm hơn nhiều so với những nơi khác.
– Bọn họ đang làm gì vậy?
Đường Mộng Nhiêu nghi ngờ nhìn rất nhiều tu sĩ đang ở bên ngoài Song Tâm cốc.
Diệp Mặc cũng nhìn thấy, bên ngoài Song Tâm cốc, có hai bang tu sĩ đang giằng
co, không khí dường như rất căng thẳng, cứ như lúc nào cũng có thể đánh nhau
được vậy.
– Văn trưởng lão, chẳng lẽ anh cho rằng cả Bắc Vọng châu chỉ có một mình anh
là tu sĩ Ngưng Thể hay sao? Anh ỷ mình đã thăng cấp lên Ngưng Thể rồi thì có
thể không coi người khác ra gì hay sao, không ngờ lại dám dẫn người trong môn
đến hủy đại trận hộ sơn của Song Tâm cốc chúng tôi.
Một giọng nói có chút nghiến răng truyền đến, giọng nói này mặc dù có chút
trách móc Văn Phủ Kỳ kia, nhưng khí thế rõ ràng lại yếu thế hơn.
– Ha ha ha…
Một tiếng cười lớn mang theo chút âm trầm truyền đến:
– Nhạc Bồng, Văn Phủ Kỳ tôi dựa thế mình đã là tu sĩ Ngưng Thể rồi, anh có
thể làm gì? Tôi tấn công đại trận hộ sơn của Song Tâm cốc anh, thì anh làm
sao?
Giọng nói vô cùng bá đạo, còn ương ngạnh gấp mấy lần so với giọng nói lanh
lảnh lúc trước.
Diệp Mặc chú ý đến người đàn ông trung niên tên Nhạc Bồng mặt mày nhẵn nhụi
kia, tướng mạo bình thường, tu vi Hư Thần tầng thứ bảy. Bên cạnh gã còn có hai
tu sĩ Hư Thần nữa, một Hư Thần tầng thứ tư là một lão già thân người cực cao,
còn người khác là Hư Thần tầng thứ hai lại là một nữ tu trung niên, Diệp Mặc
vừa nhìn thấy bộ dạng của cô ta, liền biết được nữ tu này rất có khả năng là
mẹ của Hải Đồng, trên mặt cũng có loáng thoáng nét của Hải Đồng.
– Người này thật là bá đạo.
Đường Mộng Nhiêu đứng bên Diệp Mặc nói một câu, rõ ràng có chút không thích
tên tu sĩ tên Văn Phủ Kỳ này.
Diệp Mặc không nói gì, lúc này nữ tu Hư Thần tầng thứ hai đứng bên cạnh Nhạc
Bồng cũng lạnh lùng nói:
– Văn Phủ Kỳ, Song Tâm cốc của tôi không thể làm gì được anh, nhưng Song Tâm
cốc chúng tôi cũng là tông môn năm sao của Bắc Vọng châu, cho dù một trận tử
chiến, Song Tâm cốc có bị tiêu diệt, thì cũng chỉ như vậy. Quỷ Tiên Phái các
anh trước giờ vẫn vô cùng bá đạo, cũng không phải là lần đầu tiên đến tiêu
diệt môn phái của người khác. Tông môn bốn sao Ly Thủy tông năm đó, chẳng phải
là do phái Quỷ Tiên các anh tiêu diệt hay sao? Tông môn bốn sao Chính Nguyên
kiếm phái và Ẩn Kiếm môn chẳng phải cũng là do các anh tiêu diệt hay sao?
Đừng nói là tông môn bốn sao, các anh đến cả tông môn ba sao Đan Thảo môn cũng
không buông tha, từ đó cũng có thể nhìn thấy tác phong của Quỷ Tiên phái các
anh.
Nói tới đây nữ tu kia hừ lạnh một tiếng nói:
– Hôm nay Quỷ Tiên phái của anh thăng cấp lên sáu sao rồi, cho dù muốn mượn
cớ tiêu diệt Song Tâm cốc, thì Song Tâm cốc cũng sống mái với anh.
Nữ tu này nói cũng hợp lẽ, Diệp Mặc thầm nghĩ hóa ra biến cố ở Chính Nguyên
kiếm phái có liên quan đến Quỷ Tiên phái, hắn năm đó cũng có thù với Quỷ Tiên
phái, chỉ có điều sau này tu vi cao rồi, thì cũng không còn có hứng mà thôi.
Không ngờ lại gặp được tu sĩ của Quỷ Tiên phái đã thăng cấp lên tông môn sáu
sao ở nơi này, hành sự cũng rất bá đạo giống như ngày trước.
Nhưng lúc này một tên tu sĩ Hư Thần tầng thứ năm của Quỷ Tiên phái lại nói:
– Hải trưởng lão, chúng tôi cũng không phải là làm khó dễ Song Tâm cốc. Chỉ
cần Song Tâm cốc giao người ra, thì chúng tôi sẽ đi ngay lập tức.
Diệp Mặc lúc này sắc mặt lại đại biến, hắn nhớ đến môn phái Thảo Đan môn, đó
chẳng phải là môn phái của Mộc Dịch Thanh hay sao? Lúc đó hắn tham gia vào đại
hội luyện đan danh nhân đường cũng là lấy danh nghĩa của Thảo Đan môn để tham
gia, sau đó hắn nói đến Thảo Đan môn xem xét, cũng chưa đi được. Không ngờ hôm
nay lại nghe thấy Thảo Đan môn bị tiêu diệt rồi, lúc này hắn làm gì còn có thể
nhẫn nhịn được nữa.
Ngay sau đó, hắn liền một bước xông tới.
Nữ tu trung niên họ Hải kia đang muốn nói chuyện thấy một tu sĩ trẻ tuổi bỗng
nhiên xông đến, mà không ngờ lại không có ai nhìn thấy hắn vào như nào, lập
tức nuốt những lời định nói ra.
Diệp Mặc cũng không để ý đến tu sĩ khác nữa, mà lại lạnh lùng nhìn Văn Phủ Kỳ
nói:
– Thảo Đan môn bị Quỷ Tiên phái các anh tiêu diệt rồi sao?
Văn Phủ Kỳ nghe thấy tu sĩ trẻ tuổi này xông đến trước mặt gã rồi lại nói
những lời vô lễ đến vậy, lập tức tức giận. Nhưng khi gã phát hiện ra mình
không thể nhìn ra được tu vi của Diệp Mặc, thì lại nhịn những lời nói bộc
phát, không thèm để ý đến Diệp Mặc nữa, ngược lại lại nhìn Diệp Mặc từ trên
xuống dưới.
– Không sai, Thảo Đan môn chính là do Quỷ Tiên phái chúng tôi tiêu diệt, nói
chính xác là do đích thân Văn Phủ Kỳ tiêu diệt, vì chưởng môn Mộc Dịch Thanh
của Thảo Đan môn đắc tội với Quỷ Tiên phái, nghe nói đắc tội với một tu sĩ tên
Kế Trí Nguyên. Mà Văn Phủ Kỳ lại chính là sư phụ của Kế Trí Nguyên, cho nên
đích thân đến tiêu diệt Thảo Đan môn.
Nữ tu Song Tâm cốc kia lại rất biết thời cơ, cô dường như cũng hiểu được chút
ít Diệp Mặc là ai, không đợi Diệp Mặc hỏi tiếp, cô đã nói trước.
Văn Phủ Kỳ lúc này sắc mặt đại biến, gã dường như cũng nhận ra Diệp Mặc. Chỉ
có điều không đợi gã nói, thì ‘vực’ của Diệp Mặc cũng đã hoàn toàn trói buộc
gã rồi.
Diệp Mặc sắc mặt vô cùng lạnh lùng nhìn Văn Phủ Kỳ nói:
– Kế Trí Nguyên chính là do tôi giết, tôi không đi tiêu diệt Quỷ Tiên phái
của các anh, nhưng các anh lại dám đến tiêu diệt Thảo Đan môn.
Lúc trước Diệp Mặc cũng rất căm hận sự truy sát của Quỷ Tiên phái, thậm chí
còn định đợi tu vi cao rồi đi tiêu diệt Quỷ Tiên phái. Nhưng đợi đến khi tu vi
của hắn cao hẳn rồi, thì hắn lại không còn suy nghĩ này nữa, nói trắng ra, hắn
căn bản cũng chẳng thèm tính toán với môn phái cấp thấp như Quỷ Tiên phái.
Không ngờ, hôm nay hắn lại nhận được tin Thảo Đan môn bị Quỷ Tiên phái tiêu
diệt rồi.
Văn Phủ Kỳ mồ hôi toát lạnh cả người, gã nghe nói Diệp Mặc rất lợi hại, nhưng
bây giờ xem ra, sự lợi hại của Diệp Mặc bây giờ còn nhiều hơn những gì mà gã
nghe nói. Người ta căn bản không cần động tay, thì gã cũng không còn cơ hội
nhúc nhích nữa rồi. Đừng nói là gã, cho dù những tu sĩ còn lại của Quỷ Tiên
phái đi theo gã cũng không thể động đậy được, những tu sĩ này hoàn toàn bị
trói buộc trong ‘vực’ của Diệp Mặc.
Những tu sĩ của Song Tâm cốc nhìn thấy uy thế kinh người của Diệp Mặc cũng
thầm kinh hãi, bất luận là chưởng môn Nhạc Bồng, hay là trưởng lão trong môn
ai ai cũng làm lễ ra mắt Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng như không nhìn thấy gì, bây giờ hắn đang lạnh lùng nhìn chằm
chằm Văn Phủ Kỳ, sát cơ cho dù những tu sĩ đứng phía xa cũng cảm nhận được.
– Tiền, tiền bối…
Giọng nói của Văn Phủ Kỳ trở nên lắp bắp, gã không ngờ vừa mới thăng cấp lên
Ngưng Thể, lại gặp phải loại người như Diệp Mặc này.
Trước đó không lâu gã còn ỷ vào tu vi của mình à khiến cho Song Tâm cốc tức
giận cũng không nói nổi câu nào, còn bây giờ hiểu ra cái gì là bị tu sĩ cao
cấp ép cho tức giận mà không dám nói gì.
– Nói, người của Thảo Đan môn bây giờ ở đâu?
Diệp Mặc không ngờ Quỷ Tiên phái lại có thể giận cá chém thớt như vậy, chuyện
này hoàn toàn không liên quan gì dến Thảo Đan môn, Quỷ Tiên phái lại cũng có
thể tức lây sang được. Nếu Thảo Đan môn bị tiêu diệt hoàn toàn, thì chuyện này
hẳn hoàn toàn là trách nhiệm của hắn rồi.
– Tiền bối, tôi, vãn bối chỉ giết Mộc Dịch Thanh thôi, còn, còn những người
còn lại đều đi hết rồi…
Giọng nói của Văn Phủ Kỳ nơm nớp lo sợ.
Diệp Mặc nghe thấy Mộc Dịch Thanh vì mình mà chết, sát ý lại bốc lên ngùn
ngụt, thậm chí hối hận lúc đó không dẫn những người của Thảo Đan môn đến Phỉ
Hải thành.
Mấy tên tu sĩ của Quỷ Tiên phái trong ‘vực’ của Diệp Mặc lập tức cảm giác thấy
một sức ép cực lớn, sau khi sức ép này đè xuống, lại có một không gian đè mạnh
xuống. Còn chưa đợi những tu sĩ này phản ứng lại, ‘vực’ của Diệp Mặc lại bỗng
nhiên phát ra một sát cơ cực lớn.
Thịch thịch…
Mấy tia máu phun lên, những tu sĩ này hoàn toàn biến thành màn sương máu.
Văn Phủ Kỳ hai mắt đỏ ngầu nhìn trân trối, nhưng gã cũng không nhúc nhích
được, gã vừa định nói, thì lại nhìn thấy một tia sét cực lớn đánh xuống, đánh
đúng vào người của gã, một lát sau, gã cũng biến thành tro bụi.
Diệp Mặc thở ra, nếu như không phải còn muốn tìm Áo Thiên Điệp, thì hắn lập
tức sẽ đến Quỷ Tiên phái, tiêu diệt toàn bộ Quỷ Tiên phái. Chẳng qua là đến
Song Tâm cốc rồi, cho dù muốn tiêu diệt Quỷ Tiên phái, thì cũng cần phải đợi
hắn tìm được Áo Thiên Điệp rồi tính tiếp.
Lúc này tu sĩ của Song Tâm cốc cũng hoàn toàn ngây dại, đây là loại tu vi gì?
Một tu sĩ Ngưng Thể chỉ bị một tia sét đánh mà đã chết rồi? Những tu sĩ khác
thậm chí không cần động thủ, thì cũng bị đánh chết hết rồi?
Đúng vào lúc này Đường Mộng Nhiêu lại bước đến, còn tu sĩ của Song Tâm cốc
dường như cũng đã nhận ra Đường Mộng Nhiêu, ai ai cũng hành lễ chào hỏi Đường
Mộng Nhiêu.
Đường Mộng Nhiêu nhìn Diệp Mặc một cái, sau đó lại nói với tu sĩ tên Nhạc Bồng
nói:
– Tôi lần này cùng Diệp Mặc đến, muốn xem Song Tâm hồ của Song Tâm cốc của
anh, không biết Nhạc trưởng môn có tiện hay không?
Đối diện với câu hỏi của Đường Mộng Nhiêu, Nhạc Bồng làm gì còn dám nói không
tiện, gã vội nói:
– Đương nhiên là được rồi, vãn bối sẽ dẫn hai vị đến Song Tâm hồ.
Nữ tu trung niên Hư Thần tầng thứ hai lại nói tiếp:
– Hay là tôi dẫn hai vị tiền bối này qua đó.
Nhạc Bồng thấy nữ tu này nói vậy, vội vàng nói:
– Được, được, ở đó là nơi ở của Hải Đồng, Hải trưởng lão dẫn hai vị tiền bối
này qua đó cũng tốt.
…
Song Tâm hồ mặc dù không phải là nơi có linh khí nồng đậm trong Song Tâm cốc,
nhưng là nơi đẹp nhất Song Tâm cốc không nghi ngờ gì. Xung quanh còn có trận
pháp che chắn thần thức, mặc dù trận pháp che chắn thần thức nơi này không có
cách nào ngăn được thần thức của Diệp Mặc, nhưng hắn cũng không thể thi triển
thần thức đao.
Thi triển thần thức đao có lúc lại phá đi trận pháp của người ta, dù sao cũng
là không lễ phép. Diệp Mặc vì chuyện Mộc Dịch Thanh của Thảo Đan môn bị giết
chết, trong lòng cũng có chút không thoải mái rồi. Mặc dù trên đường đi cùng
nữ tu trung niên này và Đường Mộng Nhiêu, nhưng cũng không nói câu nào.
Ba người đến cạnh Song Tâm hồ, còn chưa bước vào trong cấm chế, thì Diệp Mặc
lại nhíu nhíu mày. Mặc dù hắn không cần dùng thần thức để quan sát, cũng không
tiến vào trong cấm chế, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được, Áo Thiên Điệp
không có bên trong Song Tâm hồ.
Đợi Diệp Mặc sau khi tiến vào phạm vi Song Tâm hồ, thần thức tùy ý quét một
chút, quả nhiên không nhìn thấy Áo Thiên Điệp, chỉ có một mình Hải Đồng đang
ngồi bên cạnh hồ hình như đang ngẩn người ra.
– Tiểu Đồng, con đang làm gì vậy?
Nữ tu dẫn Diệp Mặc và Đường Mộng Nhiêu vào trong nhìn thấy Hải Đồng đang ngồi
ngây ngẩn bên hồ, nhíu nhíu mày gọi một câu.
Hải Đồng lập tức nhìn thấy Diệp Mặc và Đường Mộng Nhiêu, sau đó lại vui mừng
vọt tới trước mặt Diệp Mặc nói:
– Diệp đại ca, anh đến tìm em sao?
Nữ tu kia nhìn thấy cảnh tượng này lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng nói:
– Tiểu Đồng không được vô lễ, hai vị này là Diệp Mặc tiền bối và Đường chưởng
môn của phái Ngọc Nữ.
Hải Đồng lúc này mới nhận ra Đường Mộng Nhiêu, vội vàng hành lễ.
Đường Mộng Nhiêu gật đầu cười, sau đó hỏi:
– Hải Đồng, người con gái ở cùng cô đâu rồi?
Hải Đồng vội vàng nói:
– Đường chưởng môn, ý cô hỏi là chị Tiêu Y sao? Chị ấy vừa mới đi rồi, tôi
muốn chị ấy ở lại vài ngày, nhưng chị ấy không nghe, nhất định phải đi, tôi
đang phải một mình khổ sở đây.
Diệp Mặc trong lòng có chút thất vọng, quả nhiên là như vậy, nhưng sau đó hắn
lại nghi ngờ hỏi, cái tên Tiêu Y này sao nghe quen quá? Cái cảm giác quen
thuộc này tuyệt đối không phải là vì Áo Thiên Điệp ở Vạn Dược sơn mạch đã giới
thiệu ình một lần, mà là vì nguyên nhân khác.