Diệp Mặc vừa nghĩ đến chuyện này, lại bị một đường độn quang chặn lại, một
pháp bảo phi thuyền màu xám đen chặn lại trước mặt Thanh Nguyệt của Diệp Mặc,
phẩm cấp không ngờ lại vượt khỏi phạm vi chân khí cực phẩm, cũng chỉ có một
đường ngăn cách với Thanh Nguyệt bán tiên khí của Diệp Mặc.
Nói cách khác pháp bảo phi thuyền chặn lại mấy người Diệp Mặc mặc dù không
phải là bán tiên khí, nhưng cũng đã thuộc vào giữa bán tiên khí và chân khí
cực phẩm rồi.
Lúc này Diệp Mặc trong lòng cũng khó hiểu, chẳng trách Âm Tự lại nắm chắc có
thể ngăn cản được bọn họ, pháp bảo phi hành này mặc dù không bằng Thanh
Nguyệt, nhưng cũng không kém nhiều. Với tu vi Hóa Chân đỉnh phong của gã điều
hành pháp bảo phi hành này, tốc độ cũng không nhanh bằng Thanh Nguyệt của Diệp
Mặc được.
Chỉ có điều gã không ngờ Diệp Mặc cũng đã là tu vi Hóa Chân rồi, nếu lúc này
Diệp Mặc muốn chạy trốn, thì Âm Tự cũng không có cách nào đuổi kịp được hắn.
Nhưng Diệp Mặc bây giờ cũng không muốn chạy trốn chút nào, hắn ước gì Âm Tự
đuổi theo hắn.
Lúc trước nhẫn trữ vật của Phương Ức Tông, Diệp Mặc cũng đã thu được một
khoản, hắn sao không biết Âm Tự còn giàu có hơn so với Phương Ức Tông. Những
chuyện tốt như này, muốn hắn bỏ qua, trừ phi hắn là thằng ngu.
Trên phi thuyền xuất hiện hai gã tu sĩ, một người trong đó đúng là Âm Tự mà
Diệp Mặc đã từng gặp qua, còn người còn lại chính là bóng người bên cạnh Âm
Tự.
Âm Tự vẫn giống như lúc trước, mái tóc đen nhánh bay phía sau lưng, đứng bay
bay trên phi thuyền trên không trung, rõ ràng giống như một thần tiên vậy. Còn
bóng người phía sau lưng gã vẫn với bộ dạng tái nhợt, giống như vừa mới từ
dưới đất bò lên vậy.
Diệp Mặc không đợi Âm Tự nói chuyện, liền đứng phía trước Thanh Nguyệt cười
nhạt nói:
– Tốc độ của Âm thành chủ nhanh thật, tôi vừa đi một vòng từ Tây Tích châu
về, không ngờ lại gặp được Âm thành chủ, không biết là may mắn hay duyên phận
đây.
Âm Tự cũng giống như không nghe thấy lời châm chọc của Diệp Mặc vậy, đồng thời
cũng bình thản nói:
– Tôi nghĩ chắc là may mắn thôi, vận khí của tôi không tốt, không ngờ còn có
thể gặp được Diệp đan vương, vận khí của Diệp đan vương cũng không tốt, lại
gặp phải tôi ở nơi này.
Diệp Mặc khẽ gật đầu nói:
– Vận khí đúng là không tốt, nhưng tôi lại thấy kỳ lạ, Âm thành chủ sao lại
có thể đến được Tây Tích châu?
Ý tứ những lời này của Diệp Mặc chính là, anh sao lại biết tôi đang ở Tây Tích
châu.
Vẻ mặt Âm Tự cũng bình thản nói:
– Anh cũng không tệ, không ngờ cũng đã là tu vi Hóa Chân rồi, lúc trước tôi
còn cho rằng anh cũng chỉ là tu vi Thừa Đỉnh thôi, thủ đoạn che giấu tu vi của
anh quả thực vô cùng inh. Tôi nói làm sao anh có thể dễ dàng đánh bại được Ưng
Sát chứ? Hóa ra có chuyện như này.
Giọng nói của Diệp Mặc cũng trở nên lãnh đạm:
– Âm thành chủ, anh hình như còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Âm Tự cũng không thấy tức giận chút nào, ngược lại lại gật đầu nói:
– Quả thực vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của anh, bây giờ tôi có thể trả lời
anh. Thứ nhất là tôi có nhiều thời gian, cho nên ở nơi này nói chuyện vài
tháng tôi cũng không quan trọng, cho nên anh không cần gấp rút. Thứ hai việc
tại sao tôi lại có thể xuất hiện ở Tây Tích châu được, là vì trên đường tôi
đến Bắc Vọng châu có gặp một tu sĩ tên Phiến Phất. Anh ta nói với tôi, anh ở
Tây Tích châu, nhưng tên Phiến Phất này lại có nghề, không ngờ lại chạy trốn
khỏi tay tôi.
Hóa ra là Phiến Phất, Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu được đây là chuyện gì.
Phiến Phất chẳng những không bỏ mạng ở Thần Thú sơn mạch, không ngờ lại có thể
thăng cấp lên Hóa Chân rồi, điều này quả thực vượt khỏi dự liệu của Diệp Mặc
rồi. Gã thăng cấp lên Hóa Chân rõ ràng là phát hiện ra thiên tài địa bảo gì đó
trong phong thủy bảo địa, cuối cùng vận khí bạo bằng, ngược lại lại có thể
thăng cấp được nữa.
Âm Tự nói xong ngó chừng Diệp Mặc hỏi:
– Sa Quả trên người anh chắc hẳn vẫn còn chứ? Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy đó tôi
tin rằng anh cũng không chỉ có mười giọt.
Diệp Mặc lần này lại gật đầu:
– Đúng vậy, tôi vẫn còn năm mươi viên Sa quả, Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy tôi vẫn
còn nửa bình.
Sau đó hắn ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung thêm:
– Tôi vẫn còn vài đoạn linh mạch cực phẩm, đúng rồi, còn có Băng La và Chân
Linh đan, anh bảo tôi phải nói thế nào đây, đồ tốt của tôi có nhiều quá rồi.
Lần trước côn lân trao đổi với anh ở nơi này cũng có tác dụng rất lớn, tôi
cũng đã dùng cho pháp bảo phi hành của tôi rồi, anh xem, pháp bảo phi hành của
tôi bây giờ cũng đã tương đương với bán tiên khí rồi.
Diệp Mặc càng nói, mắt Âm Tự càng sáng lên, cuối cùng ngay cả gã là người cũng
đã được gặp nhiều thứ tốt cũng không kiềm chế được.
Nhưng ngay sau đó khí thế của gã bỗng nhiên lại tăng vọt, vực cũng đã hoàn
toàn khuếch tán ra, cho dù đứng cách xa Diệp Mặc vài chục mét, nhưng Diệp Mặc
vẫn có thể cảm nhận được có một sự trói buộc mơ hồ nào đó.
– Côn lân anh dùng rồi tôi biết, tôi cũng không làm khó anh, sau khi anh đưa
nhẫn trữ vật của anh cho tôi, tôi sẽ cân nhắc để cho anh đi.
Ngữ khí của Âm Tự có chút kích động, rõ ràng cũng có chút hài lòng với chuyến
này của mình.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
– Côn lân là của tôi, tôi muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, nhẫn trữ vật của
tôi tại sao lại phải giao cho anh? Đúng rồi, cái pháp bảo phi hành kia cũng
anh cũng không tệ, hay là anh cho tôi đi.
– Anh muốn chết hay sao? Người con gái đứng sau lưng anh kia sẽ rất thê thảm,
Song Tu lâu của Âm Hải thành cũng sẽ rất thích.
Giọng nói của Âm Tự bỗng nhiên trở nên sẳng giọng.
Diệp Mặc giơ tay ra, Tử Đao cũng đã xuất hiện trên tay của hắn, sau đó hắn lại
càng châm chọc nói:
– Âm Tự, nếu như tôi nói cái thế giới của Âm Hải thành kia anh cũng không còn
cơ hội để tu luyện nữa rồi, thì anh sẽ thế nào?
Âm Tự nghe thấy những lời này của Diệp Mặc, mắt bỗng nhiên trợn tròn lên,
khuôn mặt kinh hãi, gã cũng không muốn nói chuyện với Diệp Mặc, vừa sải bước
ra, thì mười hai cái bóng trắng xóa cũng đã mang theo âm thanh xé rách không
gian lao về phía Diệp Mặc. Cái bóng đó vừa mới xuất hiện và cả mười hai cái
bóng trắng nữa, đợi đến khi mười hai cái bóng kia hoàn toàn phóng ra hết, thì
cũng đã tạo thành màn trắng phạm vi mười trượng. Toàn bộ không gian bị cái màn
trắng đó chà sát kêu những âm thanh ‘sa sa’ nhỏ bé.
Màn trắng bóng kiếm khủng bố như này, đừng nói người có thể bị cuốn vào, bất
kỳ sinh vật nào tiếp cận đến màn trắng bóng kiếm này cũng sẽ bị quấy tan.
Lại là kiếm trận, Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, sử dụng kiếm trận hắn cũng
không phải là mới gặp có một hai lần, nhưng những tên đó đều đã hóa thành bụi
bay, hôm nay hắn lại gặp phải một người nữa.
Âm Tự vốn dĩ thấy Diệp Mặc cũng đã rất hứng thú rồi, gã biết trên người Diệp
Mặc có không ít đồ tốt, mặc dù côn lân bị Thanh Nguyệt của Diệp Mặc dùng rồi,
nhưng cuối cùng Thanh Nguyệt chẳng phải là của gã sao? Gã sợ Diệp Mặc khi điên
cuồng lại hủy đi nhẫn trữ vật, lúc này mới nói lời thừa với Diệp Mặc một lúc
lâu.
Nhưng Diệp Mặc bây giờ đến việc tiểu thế giới mà gã muốn luyện hóa cũng
biết, gã làm sao có thể để cho Diệp Mặc sống được? Tiểu thế giới là bí mật lớn
nhất của gã, ngoại trừ bản thân gã, thì không có ai biết được, đến cả cái bóng
kia của gã cũng không biết. Còn chuyện cơ mật như này, Diệp Mặc lại biết.
Cho nên gã thà rằng không cần bất kể thứ gì, cũng phải giết chết được Diệp
Mặc.
Chính vì như vậy, gã vừa giơ tay ra liền là kiếm trận tất sát, xuất mười hai
kiếm trận này ra ngoài rồi cũng không tính, một cây thương dài màu đỏ lại lần
nữa xuất hiện trên tay gã. Gã căn bản cũng không phòng ngự, trực tiếp muốn
giết Diệp Mặc trước rồi nói tiếp.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, khí thế Âm Tự động thủ mặc dù kinh khủng, kiếm
trận của gã cũng cực kỳ kinh khủng, nhưng trong mắt Diệp Mặc so với Phương Ức
Tông lúc trước, thì gã còn kém xa, thậm chí ‘vực’ của gã căn bản cũng không
đáng nhắc tới.
Diệp Mặc đồng thời vừa sải bước ra, thì Tử Đao cũng phóng ra, Huyễn Vân Trận
Sát Đao, dùng đường đao sát trận của trận sát đao, đến ngăn lại mười hai phi
kiếm trận của Âm Tự.
Mà đối mặt với cây thương dài màu đỏ, Diệp Mặc cũng không sợ chút nào, khí thế
trên người cũng bộc phát, ‘vực’ cũng được mở rộng ra.
Một trận âm thanh ken két nho nhỏ chỉ có Âm Tự mới có thể nghe thấy lan tràn
ra xung quanh, Âm Tự lập tức sắc mặt đại biến, gã không ngờ ‘vực’ của mình lại
không còn tác dụng trong ‘vực’ của Diệp Mặc, chỉ trong chốc lát, không ngờ lại
bị vỡ tan.
Thịch thịch…
Lại là một màn âm thanh dày đặc, vừa nãy màn kiếm vẫn còn hình thành một màn
trắng xóa bị Tử Đao của Diệp Mặc cuốn đi, lập tức trở nên cực kỳ náo loạn, hơn
nữa lại nằm trong ‘vực’ của Diệp Mặc, tốc độ chuyển hóa kiếm trận đó cũng trở
nên vô cùng chậm lại.
Còn lúc này Diệp Mặc cũng không có chút khoan dung nào, Tử Đao cũng đã bổ tới.
Một đường chớp màu hồng tím, mang theo những đường màu hồng đập vào với cây
thương dài màu đỏ của Âm Tự, ầm một tiếng, chân nguyên tóe ra tứ phía, ánh
tím và ánh đỏ văng ra khắp nơi, không gian va đập lập tức xuất hiện một vài
cái khe.
Dưới một chiêu này không ngờ lại đánh cho không gian rung chuyển, Âm Tự cũng
không kiềm chế nổi trong lòng kinh hoảng, lúc này gã hoàn toàn hiểu ra, Diệp
Mặc căn bản cũng không sợ gã chút nào.
Âm Tự cũng không nghĩ ngợi gì phun ra một ngụm máu, không gian xung quanh gã
lại lần nữa lưu động, trong nháy mắt gã lại khôi phục được sự tự do của mình.
Đồng thời mười hai đường phi kiếm phát ra những âm thanh rất nhỏ, không ngờ
lại có thể thoát ra được Huyễn Vân Trận Sát Đao của Diệp Mặc. Sau đó mười hai
phi kiếm này lại đánh trên không trung, lại lần nữa những thanh kiếm sắc nhọn
này chĩa thẳng về phía Diệp Mặc.
Cái bóng dáng tu sĩ sắc mặt tái nhợt kia, lúc này mới hiểu ra Diệp Mặc không
ngờ lại cùng đẳng cấp với chủ nhân của nó. Đối diện với bọn họ, Diệp Mặc căn
bản cũng không có chút sợ hãi nào. Gã biết mình nhất định phải ra tay, sau đó
thân hình gã lóe lên, muốn xông vào Thanh Nguyệt của Diệp Mặc.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, đại đỉnh tám cực được phóng ra.
Đại đỉnh tám cực vừa được phóng ra, thì lập tức vô số bóng đỉnh hướng về phía
mười hai kiếm trận trên không trung kia. Lại là một âm thanh kịch liệt nổ
vang, đại đỉnh tám cực đó không ngờ lại có thể lần nữa ngăn được mười hai kiếm
trận kia.
Còn Diệp Mặc lúc này thì lại giơ một tay ra phóng hơn mười tia sét về phía Âm
Tự, người của hắn thì lại mang theo một đường hồng tím phóng về phía bóng tu
sĩ sắc mặt tái nhợt kia.
Âm Tự đang định cản Diệp Mặc lại để cứu người, thì lại mấy tia sét giáng trúng
người. Ngay cả khi gã không định phóng ra pháp bảo phòng ngự, đối diện với hơn
chục tia sét to bằng cánh tay này, gã cũng không thể nào khinh thường được.
Căn bản cũng không có chút do dự nào, một tấm lá chắn phòng ngự hình bán
nguyệt được gã phóng ra, đồng thời mang theo một tường chân nguyên, muốn ngăn
lại tia sét kia của Diệp Mặc.
Còn Diệp Mặc lúc này lại hoàn toàn không còn để ý đến Âm Tự, Tử Đao mang theo
một âm thanh xé rách không gian phóng về phía bóng tu sĩ kia.
Huyễn Vân Hoa Sơn Đao, khứ thế thảm liệt, giống như phá tan không gian cách
biệt của đường đao màu hồng tím kia vậy, mang theo một sát cơ sắc bén.
Người này chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ sáu, không ngờ lại dám ra tay đối
phó với pháp bảo phi hành của mình. Diệp Mặc cũng đã tức giận, chiêu này của
hắn được phóng ra, đồng thời ‘vực’ cũng hoàn toàn được mở rộng.