Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1289: Ác bá ở quảng trường Thiên Cương Vực


Sau khi Ngôn Trịnh Tân nghe được, thì vừa định nói lại đã bị Ngôn Nghiên kéo
về. Ngôn Trịnh Tân liền hiểu được ý của Ngôn Nghiên, cho nên cũng không nói
thêm gì cả, hiển nhiên là không muốn đối nghịch với tên tu sĩ này.

Diệp Mặc thì lại có chút kỳ quái nhìn tên tu sĩ vừa nói, y là tu vi Ngưng Thể
viên mãn, thực lực bình thường nhưng lại rất to mồm, tướng mạo cũng chẳng có
gì đặc biệt.

Tên tu sĩ Ngưng Thể to mồm thấy Ngôn Trịnh Tân không nói gì nữa, thì trong mắt
liền hiện lên một tia trào phúng. Nhưng y cũng không tiếp tục để ý tới Ngôn
Trịnh Tân, mà lại cười hì hì đi tới trước mặt Diệp Mặc đưa tay ra nói:

– Mấy vị bằng hữu này muốn đi tới Thiên Cương ba mươi sáu Vực để thử thách
phải không?

Diệp Mặc liền thuận miệng trả lời:

– Không sai, chúng ta muốn đi Thiên Cương ba mươi sáu Vực

Tên tu sĩ mồm to sau khi nghe được Diệp Mặc khẳng định, thì nụ cười trên mặt
của y càng đậm hơn, lập tức nói tiếp:

– Mấy người muốn tham gia thí luyện Thiên Cương ba mươi sáu vực thì cứ đi
theo chúng tôi là được rồi, tôi xin đảm bảo là mấy người sẽ cực kỳ thỏa mãn.
Các tu sĩ từ thông đạo Khê Trung của chúng tôi tiến vào Thiên Cương ba mươi
sáu vực là có tỷ lệ tổn thưởng thấp nhất đấy. Hơn nữa mấy người là bạn của
Ngôn Trịnh Tân, thì tôi nhất định sẽ chiếu cố ấy người.

Câu nói cuối cùng thì lại tỏ ra giống như là y cùng Ngôn Trịnh Tân là lão bằng
hữu vậy, cứ như là lời uy hiếp vừa rồi đối với Ngôn Trịnh Tân không phải là từ
miệng y nói ra.

Diệp Mặc nghi hoặc quay đầu lại nhìn Ngôn Trịnh Tân một chút, vì những lời của
tên mồm to này hắn một chút cũng không hiểu được.

– Diệp đại ca, anh không biết tình hình của Thiên Cương vực?

Ngôn Trịnh Tân thấy vẻ nghi hoặc của Diệp Mặc, thì mới biết được Diệp Mặc đối
với nơi này căn bản là một điểm cũng không hề hiểu rõ.

Diệp Mặc gật đầu:

– Đúng thế, tôi nghĩ nếu đã là một nơi dùng để thí luyện, vậy thì cứ tới rồi
đi vào thôi, chẳng lẽ còn cần cái gì khác sao? Cái thông đạo kia là lần đầu
tiên tôi nghe thấy.

Tên tu sĩ mồm to nghe thấy lời nói của Diệp Mặc, lập tức biết được là đám
người Diệp Mặc lần đầu tiên tới nơi này, cho nên liền vội vã tiến lên phất tay
ngăn không cho Ngôn Trịnh Tân nói tiếp, sau đó mới tự mình nói cùng Diệp Mặc:

– Mấy vị là lần đầu tiên tới đây, vậy thì cứ đi chỗ chúng tôi là tốt nhất, có
chỗ nào không biết thì chúng tôi sẽ giải đáp tường tận, sau đó lại có chuyên
gia hộ tống mấy vị tiến nhập vào Thiên Cương ba mươi sáu vực.

Mấy thứ này Ngôn Trịnh Tân cũng biết, cho nên Diệp Mặc đương nhiên sẽ không
còn phải đi hỏi người khác làm gì. Huống chí cái tên tu sĩ mồm to này Diệp Mặc
cũng không cảm thấy có chút thiện cảm nào cả. Vừa rồi Ngôn Trịnh Tân muốn giải
thích cho hắn thì tên mồm to kia lại trực tiếp xen ngang vào, thực là quá mức
vô lễ.

Đối với Ngôn Trịnh Tân mà nói, thì Diệp Mặc là ân nhân cứu mạng của ba chị em
y, cho nên y đương nhiên sẽ không để cho Diệp Mặc bị mắc lừa được. Vì thế y
đợi cho tên mồm to kia vừa nói xong, thì y cũng lập tức nói với Diệp Mặc:

– Diệp đại ca, hay chúng ta đi tìm một cái linh tức lâu, sau đó em sẽ kể lại
cho anh nghe, lúc đầu em còn tưởng anh đã hỏi qua tiểu nhị vấn đề này rồi.

Diệp Mặc vừa định gật đầu, thì đã thấy tên tu sĩ mồm to lại lần nữa chen ngang
vào:

– Ngôn Trịnh Tân, anh không cần phải giải thích, bằng hữu của anh chúng tôi
khẳng định sẽ chiếu cố tốt.

Tên này căn bản là không để cho Ngôn Trịnh Tân nói, cực kỳ bá đạo.

Sắc mặt của Diệp Mặc nhất thời lạnh xuống, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào tên
tu sĩ mồm to kia nói một chữ:

– Cút.

Tên tu sĩ mồm to nghe Diệp Mặc bảo y phải ‘Cút’ thì dường như là có chút kinh
ngạc, một lát sau mới có thể phản ứng lại được, y gào lên với Diệp Mặc:

– Mày bảo tao cút? Mày dám bảo tao cút? Có phải là có một tu sĩ Kiếp Biến bên
cạnh, thì đã tự ình là rất giỏi rồi phải không? Có gan đấy, mày rất có gan
đấy.

Tên tu sĩ mồm to sau khi nói xong liền phát ra một đạo tin tức, sau đó lạnh
lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc nói:

– Mày nhất định phải chết, ở quảng trường Thiên Cương vực này mà cũng dám bảo
ông mày cút sao?

Khóe mắt của y liền liếc sang Đường Mộng Nhiêu một chút, nhưng cũng không dám
động thủ với Diệp Mặc. Diệp Mặc biết nếu như không phải y kiêng kỵ Đường Mộng
Nhiêu, thì hẳn là đã sớm tự mình ra tay rồi.

Diệp Mặc tuy rằng nghi hoặc không hiểu vì sao tên tu sĩ mồm to này lại có thể
thấy được tu vi của Đường Mộng Nhiêu, nhưng hắn cũng không hề sợ sự uy hiếp
của tên này. Lúc này hắn nhìn thấy thần sắc lo lắng trên mặt Ngôn Trịnh Tân,
thì liền hướng đến Ngôn Nghiên hỏi một câu:

– Ngôn đại tỷ, ở đây giết người thì có sao không?

Ngôn Nghiên cũng có chút lo lắng, hiện tại Diệp Mặc đã hỏi, thì cô cũng lập
tức nhớ tới Diệp Mặc là người có thể kết giao cả với Tam thần chủ của Thần Thú
sơn mạch. Một người như vậy, thì sao có thể e ngại một tên ác bá ở quảng
trường Thiên Cương vực được.

Nghĩ tới điều này, cô liền trả lời Diệp Mặc:

– Tây Tu thành có quy định, tu sĩ cấp thấp chủ động phạm thượng, thì có thể
giết không tha. Nhưng ở đây thì lại không ai làm như vậy, bởi vì có thể chiếm
lấy thông đạo đi vào Thiên Cương ba mươi sáu vực thì đều là người có hậu
trường cả.

Nói xong thì cô liền nhìn thoáng qua tên tu sĩ mồm to Kim Kỳ Long kia, sau đó
cẩn thận truyền âm cho Diệp Mặc:

– Tên Kim Kỳ Long này có hội chủ của Khê Trung thương hội là cao thủ Hóa Chân
tầng ba làm hậu thuẫn, cho nên người bình thường không dám đắc tội với y.

Diệp Mặc thấy ở phía xa có thêm hai tên tu sĩ Kiếp Biến tầng chín đang tới,
thì đã biết nước ở Thiên Cương vực này cũng khá sâu

Kim Kỳ Long thấy hai tên tu sĩ Kiếp Biến này đã tới, thì lập tức kiêu ngạo hẳn
lên sau đó chỉ vào Diệp Mặc mà nói:

– Ở trên quảng trường Thiên Cương vực mà tên khốn này dám bảo đại diện của
Khê Trung thương hội ta đây phải cút, chỉ vì hắn ỷ vào có một tu sĩ Kiếp Biến
làm hậu thuẫn đấy.

Nói xong thì tên tu sĩ mồm to liếc nhìn qua Đường Mộng Nhiêu, ý tứ đã vô cùng
rõ ràng.

Một trong hai tên tu sĩ Kiếp Biến mới tới này bỗng nhiên ngăn trước mặt của
Đường Mộng Nhiêu, sau đó một người còn lại mới nói với Kim Kỳ Long:

– Làm nhục người của Khê Trung thương hội, giết…

– Vâng.

Kim Kỳ Long đáp lại một tiếng, sau đó lấy ra một cái roi mầu đen đánh về phía
Diệp Mặc. Bộ dạng đúng là muốn lập tức đánh cho Diệp Mặc tan xác.

Trong lòng Diệp Mặc liền cười nhạt, không thể ngờ hai tên tu sĩ Kiếp Biến này
lại muốn ngăn không cho Đường Mộng Nhiêu cứu mình, sau đó để cho Kim Kỳ Long
đi lên động thủ.

Kim Kỳ Long mặc dù là tu vi Ngưng Thể viên mãn, nhưng trong mắt Diệp Mặc thì
cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi, Diệp Mặc cũng không thèm lấy pháp bảo
ra, mà trực tiếp đá ra một cước.

Trong mắt Kim Kỳ Long lộ ra màu đỏ của sự khát máu, y thích nhất chính là
khiêu khích cho đối phương tức giận, sau đó lại dẫm nát đối phương, rồi nhìn
ngắm Nguyên Anh hoặc Nguyên Thần của đối phương vô lực rên rỉ. Rồi cuối cùng
mới đưa tay ra bóp chết, đây chính là thú vui của y. Ỷ vào thế lực Khê Trung
thương hội ở quảng trường Thiên Cương vực này, cho nên không có ai dám làm gì
y cả.

Đáng tiếc là ngày hôm nay y gặp phải Diệp Mặc, cây roi của y vừa được đánh ra
ngoài, thì đã bị trì trệ lại. Dường như là phía trước cây roi có một vạn bức
tường đang ngăn cản nó vậy, khiến nó di chuyển có vẻ vô cùng chậm chạp, thậm
chí là bất động.

Kim Kỳ Long lăn lộn taị Thiên Cương Vực này không chỉ trăm năm, đương nhiên sẽ
không phải là một kẻ không có chút kiến thức nào, y vừa lâm vào tình cảnh này,
thì đã biết rằng mình rơi vào 'Vực' của đối phương rồi, cho nên nhất thời kinh
hãi hét lên:

– Ngài là Hóa Chân tiền…

Nhưng y cũng không kịp nói hết lời, thì đã nhìn thấy một cái chân to đùng đạp
tới lồng ngực của mình. Y rất muốn tránh né, nhưng lại không thể nào tránh
được, cho dù là hiện tại muốn ngã xuống đất cũng không thể làm được.

Răng rắc…

Một âm thanh tan vỡ vang lên.

Thân thể Kim Kỳ Long bay lên không trung, rồi nổ tan thành một đống máu, ngay
cả Nguyên Thần cũng không còn. Nếu như không phải là nơi y rơi xuống còn một
vũng máu, thì không ai biết rằng vừa rồi ở đây còn một kẻ tên là Kim Kỳ Long.

Những tu sĩ đứng xem xung quanh đều hít vào một hơi lạnh. Thật là một cước bá
đạo, uy thế quá mức cường đại.

Hai tên tu sĩ Kiếp Biến kia đã không còn tâm tình ngăn cản Đường Mộng Nhiêu
nữa, bọn chúng đều chấn động mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, một hồi lâu sau
mới có một tên chậm chạp mở miệng:

– Ngài thật sự là Hóa Chân tiền bối…

Diệp Mặc lạnh giọng:

– Cút, nếu như dám ở đây cản trở ta nữa, thì cũng đừng trách ta đập tan Khê
Trung thương hội của các ngươi.

Diệp Mặc lúc này đã hiểu rõ, ở Tây Tu thành này mà ẩn nhẫn là không được. Lúc
này nhất định phải bầy ra thực lực của mình, chỉ có thực lực mới có thể được
tôn trọng.

Vừa rồi hắn một cước giết chết tên Kim Kỳ Long kia, thì hai tên tu sĩ Kiếp
Biến kia đã không dám tìm hắn mà hỏi tội nữa rồi, trái lại còn đổi cách xưng
hô thành ‘tiền bối’ với hắn nữa. Từ đó có thể thấy, làm như vậy vừa bớt được
việc, lại vừa không có sự tình gì cả.

Những người xung quanh nghe được Diệp Mặc nói muốn phá tan Khê Trung thương
hội thì đều biến sắc. Khê Trung thương hội cũng là một thương hội không nhỏ ở
Tây Tu thành này, vậy mà người này cũng dám nói rằng sẽ phá tan Khê Trung
thương hội mà không lo lắng gì cả. So ra hắn còn bá đạo hơn cả tên Kim Kỳ Long
kia.

Hai tên tu sĩ Kiếp Biến tầng chín nghe được Diệp Mặc nói lời này, thì sắc mặt
lại càng biến đổi, nhưng cũng không dám làm gì cả. Khê Trung thương hội mặc dù
là một thương hội không nhỏ, nhưng cũng chỉ có một tu sĩ Hóa Chân mà thôi. Tên
tu sĩ trước mặt này nếu như thực sự là một cao thủ Hóa Chân, vậy thì đúng là
hắn sẽ không phải sợ Khê Trung thương hội.

Hơn nữa bọn họ không cần nghĩ cũng biết Kim Kỳ Long là hạng người như thế nào,
hiển nhiên chính là y đã mạo phạm đến vị tiền bối này. Tu sĩ cấp thấp mạo phạm
tới tu sĩ cao cấp, thì cho dù là bị giết cũng đáng đời.

Trừ phi Khê Trung có thực lực muốn tìm tới để báo thù, thì Tây Tu thành cũng
sẽ không quản đến. Nhưng trên thực tế thì nếu như đối phương là tu sĩ Hóa
Chân, thì Khê Trung thương hội bọn họ cũng không dám tìm đến mà báo thù.

Diệp Mặc thấy hai tên tu sĩ Kiếp Biến này sửng sốt cả nửa ngày, không hề có cử
động nào, thì hắn liền cười lạnh một tiếng:

– Thế nào, chẳng lẽ thực sự phải chờ ta đi đập phá Khê Trung thương hội của
các ngươi, thì các ngươi mới có thể cút sao?

– Ha ha, được, được, Khê Trung thương hội của tôi cũng cần một loại người trẻ
tuổi hào kiệt như vậy tới để đạp phá đây. Mạnh Sát tôi muốn thưởng thức một
chút loại người hào sảng không sợ cường thế như vậy.

Một giọng nói khàn khàn tục tằng vang lên trước khi hai tên tu sĩ Kiếp Biến
kịp trả lời. Sau đó có một tên trung niên vóc dáng to lớn, tóc dài phiêu dật,
trông giống như là một kẻ lang bạt tiêu sái đang đi tới.

Những người xem xung quanh thấy người này đi tới, thì càng trở nên lặng ngắt
như tờ, khung cảnh vô cùng yên ắng.

Diệp Mặc tuy rằng không nhận ra tên tu sĩ này, nhưng nhìn vào tu vi Hóa Chân
tầng ba của y, thì cũng lập tức đoán ra được đây chính là cái tên hội trưởng
của Khê Trung thương hội rồi.

– Hội trưởng…

Hai tên tu sĩ Kiếp Biến thấy tên to con này đi tới, thì liền vội vã khom người
thi lễ.

Diệp Mặc sau khi biết tên này thực sự là hội trưởng của Khê Trung thương hội,
thì cũng vẫn không hiểu được câu nói châm chọc lúc trước của y là có ý gì.
Nhưng bất luận là ý gì, thì đối phương cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng ba,
hiện tại thì hắn đúng thực là không hề sợ hãi.

– Tôi là Mạnh Sát, bằng hữu có phải là vừa mới tới Tây Tu thành hay không?
Mạnh Sát tôi thực sự rất xem trọng tu sĩ hào kiệt như bằng hữu đây, nếu như
bằng hữu không chê, thì xin mời tới linh tức lâu của Khê Trung thương hội
chúng tôi nghỉ ngơi một chút, Mạnh Sát tôi nguyện ý chào đón.

Giọng nói của Mạnh Sát rất chân thành, hơn nữa tư thế cũng vô cùng tiêu sái.

Nhưng Diệp Mặc thì lại có chút nghi ngờ, bản thân vừa giết người của Khê Trung
thương hội, hơn nữa còn nói là muốn đập nát Khê Trung thương hội của y, vậy mà
sao y còn có thể khách khí với mình như thế chứ? Điều này cần phải có sự độ
lượng như thế nào?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.