Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1262: Phong ấn bị giải khai


Trận pháp ẩn nấp không còn, trận môn không gian cũng mất đi rồi, chỉ có một
thềm đá duy nhất, những tu sĩ tại hiện trường thậm chí nghĩ cũng không nghĩ ai
nấy liền bước vào thềm đá đó.

Diệp Mặc phát hiện ra tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín vừa nãy xuất hiện ở
nơi này, cũng chen lấn cùng với mấy tu sĩ Hư Thần kia tiến vào trong thềm đá.
Tên tu sĩ đó mặc dù là Thừa Đỉnh tầng thứ chín, nhưng Diệp Mặc cũng biết chỉ
có một mình hắn mới nhìn ra mà thôi, người khác nhìn gã cũng chỉ là một tu sĩ
Hư Thần hậu kỳ.

Diệp Mặc đang muốn dẫn Tô Tĩnh Văn cùng vào thềm đá, lại thấy Chu Ngữ Sương
truyền âm đến tu sĩ Thừa Đỉnh viên mãn cạnh cô nói:

– Sư phụ, chính là nơi này, lần trước khi con dẫn sư phụ đến không biết tại
sao trận pháp ẩn nấp không còn nữa, cho nên mới không tìm được trận môn không
gian. Không ngờ lần này trong này lại vô duyên vô cớ phát nổ, nên nơi này lại
lộ ra.

Chu Ngữ Sương chỉ là tu vi Nguyên Anh tầng thứ ba, truyền âm của cô bị Diệp
Mặc nghe thấy không sót một chữ nào, Diệp Mặc đoán nữ tu tên Tiêu Ý kia cũng
nghe thấy những câu nói của Chu Ngữ Sương. Diệp Mặc tu luyện Tam Sinh quyết,
cho dù tu vi của Chu Ngữ Sương là Thừa Đỉnh, muốn truyền âm trước mặt Diệp
Mặc, thì cũng không được.

Người đàn ông được Chu Ngữ Sương gọi là sư phụ ừ một tiếng, sau đó lại nói:

– Chúng ta cũng xuống đó đi.

Diệp Mặc lần này chợt hiểu ra, chẳng trách năm đó một tu sĩ Kim Đan như Chu
Ngữ Sương lại có Độn không phù cấp tám, hóa ra là vì có sư phụ tài giỏi như
này.

Thấy Chu Ngữ Sương và sư phụ của cô cùng với những tu sĩ còn lại cũng đi
xuống, Diệp Mặc dẫn Tô Tĩnh Văn cũng bước xuống thềm đá, lúc này Tiêu Y bước
đến rất hòa nhã nói với Diệp Mặc:

– Diệp đại ca, tôi có thể đi cùng anh được không?

Diệp Mặc liếc nhìn Tiêu Y nói, gật đầu nói:

– Đương nhiên là được, nơi này ai cũng có thể xuống được.

Tiêu Y dịu dàng gật đầu, cẩn thận đi theo sau Diệp Mặc. Diệp Mặc trong lòng
cười khẩy, bảo vệ lấy Tô Tĩnh Văn. Người con gái này tu vi Thừa Đỉnh tầng thứ
tám, nhưng lại cứ muốn giả làm Hư Thần viên mãn, còn dùng mặt nạ ẩn nấp. Bất
luận cô ta có phải là có mưu đồ gì hay không, Diệp Mặc cũng có ít nhiều cảnh
giác với cô ta.

Đi tới cuối thềm đá, quả nhiên vẫn là cửa lớn đại sảnh lục giác ngày trước,
lúc này cửa được mở rộng, tất cả tu sĩ cũng đã đi vào trong.

Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn bước đến trước cửa đại sảnh, lại phát hiện ra Chu Ngữ
Sương và sư phụ của cô ta cũng không bước vào, mà lại đứng một bên nhìn.

Diệp Mặc cũng không chút do dự dẫn Tô Tĩnh Văn đi vào đại sảnh lục giác này.
Chu Ngữ Sương không bước vào, ả không phải là sợ không ra ngoài được. Mà là
lúc trước khi Chu Ngữ Sương rời đi, chắc là vẫn chưa biết đại sảnh lục giác
này là một phong ấn, cho nên cũng không biết sau khi vào rồi thì không ra
được. Cô và sư phụ của cô ta cũng không đi vào, hẳn là có nguyên nhân khác.

Bất luận là nguyên nhân gì, Diệp Mặc lúc này cũng không để ý, bây giờ phong ấn
này đã được công khai rồi, trận pháp ẩn nấp và trận môn không gian bên ngoài
cũng bị phá rồi. Sau này sẽ có rất nhiều tu sĩ đi vào, tuyệt đối không thể nào
có chuyện vào được mà không ra được.

Thấy mấy người Diệp Mặc sau khi đi vào rồi, Chu Ngữ Sương và sư phụ của cô
dường như cũng cảm giác mình quá cẩn thận rồi, cũng theo mấy người đi vào đại
sảnh lục giác.

Diệp Mặc vừa tiến vào trong đại sảnh lục giác liền nhìn thấy bốn bộ thi thể,
đồng thời Diệp Mặc cũng nhận ra được bốn người này là ai, chính là bốn tu sĩ
Nguyên Anh lúc trước tiến vào đây tìm Phí Tứ Giang. Không ngờ bốn người này
lại không ra ngoài được, cuối cùng lại bị mất mạng trong này.

Nhẫn trữ vật và những thứ khác trên người bốn người này đều bị những tu sĩ
tiến vào lấy hết, chỉ còn bốn thi thể trống trơn.

Diệp Mặc chuyển ánh mắt ra chỗ khác, đang muốn tìm xem âm thanh nổ vang vừa
nãy có phải là có liên quan với chỗ này hay không, vì sao lại bắn ra ngoài
nhiều linh thảo và khoáng thạch như vậy, lại cảm thấy không đúng. Bốn người
này cho dù không ra ngoài thì cũng không chết được?

Cái linh hồn thể mà Diệp Mặc gặp được kia, mặc dù nghe nó nói là rất tài ba,
nhưng Diệp Mặc biết, chỉ cần trong đại sảnh này không cần để ý đến nó, thì cái
linh hồn thể đó căn bản cũng không có cách nào làm được gì những tu sĩ trong
đại sảnh này. Nếu cái linh hồn thể kia không có cách nào, thì bốn tu sĩ Nguyên
Anh này sao lại chết được?

Diệp Mặc lại cẩn thận quan sát bốn tu sĩ này, lại kinh ngạc phát hiện ra vị
trí bốn xác chết này lại rất quỷ dị, vừa vặn tạo thành một Tứ Minh Phệ Huyết
Trận.

Tứ Minh Phệ Huyết Trận dùng máu của tu sĩ làm mồi, linh thảo cực phẩm làm phụ
trợ ột trận pháp ma đạo. Tác dụng của trận pháp này chỉ có một, hút huyết tinh
của tu sĩ sau đó thêm vào các loại linh thảo đắp nặn lên cơ thể của mình. Nói
như vậy chỉ có Nguyên Thần thể hoặc là Linh Hồn thể, mới có thể dùng trận pháp
này. Nói một cách dễ hiểu, tác dụng của Tứ Minh Phệ Huyết Trận này có chút
giống với Tiên Khuyên Hoa, nhưng hiệu quả lại lớn hơn nhiều so với Tiên Khuyên
Hoa.

Hiệu quả cải tạo thân thể của Tiên Khuyên Hoa mạnh hơn nhiều so với Tứ Minh
Phệ Huyết Trận, vì Tiên Khuyên Hoa là Nguyên Thần tự thân thông qua linh thảo
diễn sinh ra tinh huyết rồi cải tạo thân thể. Còn Tứ Minh Phệ Huyết Trận thì
lại thông qua tinh huyết của người khác để tự diễn sinh thân thể của mình,
hiệu quả lớn hơn nhiều.

Diệp Mặc vừa nhìn thấy Tứ Minh Phệ Huyết Trận này, lập tức nhớ ra Linh Hồn thể
trong đại sảnh lục giác năm đó, ngay sau đó Diệp Mặc liền nghĩ đến Linh Hồn
thể đó dùng bốn tu sĩ Nguyên Anh này bố trí Tứ Minh Phệ Huyết Trận, sau đó cải
tạo thân thể rồi rời khỏi phong ấn này.

Nhưng Diệp Mặc lại lắc lắc đầu chuyển dòng suy nghĩ, phong ấn này căn bản
không bị động bắn ra, cho dù gã có thể bố trí Tứ Minh Phệ Huyết Trận, sau đó
hút tinh huyết của bốn tu sĩ Nguyên Anh này, cũng không có cách nào rời khỏi
nơi này.

Diệp Mặc lại lần nữa quan sát tứ phía, lại phát hiện ra chỗ khác thường, chứng
tỏ những linh thảo kia căn bản không phải là từ trong này bắn ra.

Bốn tu sĩ Nguyên Anh này thật ngu ngốc, một Linh Hồn thể bị phong ấn giam hãm
không ra ngoài được, không ngờ lại có thể lừa được bốn người bố trí một Tứ
Minh Phệ Huyết Trận, Diệp Mặc thật không còn gì để nói.

Người vào đại sảnh lục giác càng ngày càng nhiều, Diệp Mặc biết không có Cửu
Xoa Đao Thi của hắn, những người này căn bản cũng không có cách nào mở được
phong ấn, còn Cửu Xoa Đao Thi thì hắn lại không thể nào lấy ra được.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc theo bản năng nhìn chỗ lõm của Cửu Xoa Đao Thi kia, lúc
trước hắn chính là lấy Cửu Xoa Đao Thi đút vào chỗ đó, suýt chút nữa thì thả
Linh Hồn thể đó ra rồi.

Nhưng khi Diệp Mặc nhìn thấy chỗ lõm đó đã biến thành màu đỏ đậm, lại ngây
ngẩn cả người, thần thức của hắn có thể rõ ràng nhận thấy chỗ đỏ sẫm đó chính
là do vết máu tạo thành.

Lúc này người trong đại sảnh càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng huyên
náo, rõ ràng những người này không tìm thấy bất cứ đồ gì có thể lấy đi được,
đều thất vọng bắt đầu oán trách. Nhưng Diệp Mặc quay đầu nhìn lại vị trí của
mấy thi thể Nguyên Anh, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Hắn phát hiện ra vừa nãy hắn nhìn nhầm, vị trí của bốn người này không phải là
Tứ Minh Phệ Huyết Trận, mà là thông qua Tứ Minh Phệ Huyết Trận diễn sinh ra
trận pháp. Nhưng trận pháp này lại cực giống Tứ Minh Phệ Huyết Trận, nên mới
nhìn nhầm. Tứ Minh Phệ Huyết Trận là lúc trước La Do Bình tiến vào bố trí ra
trận pháp huyết tế, trận pháp này lại thông qua Tứ Minh Phệ Huyết Trận mà diễn
sinh ra, mục đích rõ ràng không phải là phục hồi lại thân thể, mà là muốn giải
khai phong ấn…

Diệp Mặc nghĩ đến việc tên khủng bố này lại có thể giải khai phong ấn rời khỏi
nơi này, hắn cũng cảm thấy cả người trở nên phát rét. Mình lừa được mấy thứ
tốt của gã, nếu như bị người này tìm thấy được, thì chẳng phải là chỉ có duy
nhất con đường chết hay sao?

Cái Linh Hồn thể này nếu như rời khỏi phong ấn này thật rồi, rất có khả năng
vẫn là mình giúp gã một tay, vì lúc trước mình dùng Cửu Xoa Đao Thi buông lỏng
phong ấn này, nên mới khiến cho Tứ Tượng Phá Vị Trận có tác dụng. Nếu như là
vì mình thật, để ột đại ma đầu chạy thoát, vậy thì hắn đã phạm tội rồi.

Tội này là chuyện nhỏ, vấn đề quan trọng chính là, tên đại ma đầu kia rời khỏi
chỗ này rồi, chuyện đầu tiên gã làm chính là muốn giết chết Diệp Mặc.

– Anh đang nghĩ gì vậy?

Tô Tĩnh Văn lắc lắc cánh tay Diệp Mặc hỏi.

Diệp Mặc vừa định trả lời, lại nghe thấy một tiếng ầm cực lớn. Một gã tu sĩ Hư
Thần đang phóng pháp bảo ra tấn công chỗ lõm Cửu Xoa Đao Thi kia, âm thanh lớn
này chính là do pháp bảo công kích của tên tu sĩ Hư Thần này phát ra.

Những tu sĩ bên cạnh nhìn thấy tên tu sĩ Hư Thần này tấn xông chỗ lõm Cửu Xoa
Đao Thi, ai ai cũng phóng ra pháp bảo công kích vào chỗ lõm đó.

Khi Diệp Mặc đang không biết phong ấn này sao khi bị phá giải rồi, thì chỗ lõm
Cửu Xoa Đao Thi kia có phải là có hiệu quả phòng ngự không, thì lại nghe thấy
một âm thanh chấn động cực lớn, chỗ lõm của phong ấn đã bị phá hoại kia không
ngờ dưới sự hợp lực tấn công của nhiều tu sĩ lại bị bể nát.

Một cánh cửa màu đen sâu kín xuất hiện trước mặt đám tu sĩ, những tu sĩ này
ngây người trong chốc lát, rồi lại lập tức hoan hô, rõ ràng đều cho rằng bộ
phận chủ chốt này đã bị bọn họ hợp lực phá vỡ.

Mấy tên tu sĩ Nguyên Anh xông thẳng vào, nhưng trong nháy mắt mấy tên tu sĩ
Nguyên Anh đó lại bị đánh bay ra ngoài, chỉ có điều bọn họ khi đi vào thì vẫn
còn tốt, nhưng khi đi ra, thì đã tan thành trăm mảnh, cho dù là Nguyên Anh
cũng không có cách nào may mắn thoát khỏi được.

Một số tu sĩ đang định xông vào thì cũng dừng chân lại, nhưng công kích bên
trong hắc động cũng không vì những tu sĩ dừng chân lại này mà dừng lại, vô số
đao gió và kiếm khí không nhìn thấy từ bên trong hắc động phóng ra, trong chốc
lát đã bao phủ toàn bộ đại sảnh lục giác.

Diệp Mặc trong nháy mắt liền phóng ra đại đỉnh tám cực, đại đỉnh tám cực đó
vây lấy hắn và Tô Tĩnh Văn, hình thành một khoảng không. Vô số tu sĩ trong màn
đao gió và kiếm khí vô hình này bị chém tan tành, nhất thời cả đại sảnh vang
lên những tiếng thét chói tai.

Một số tu sĩ tương đối may mắn, đã phóng ra ngoài đại sảnh lục giác, còn những
tu sĩ xui xẻo thì lại trực tiếp bị không gian đao gió này chém chết hết.

Cũng may những đao gió và kiếm khí này cũng không còn tiếp tục được bao lâu
nữa, chỉ trong nửa tuần hương mà thôi. Nửa tuần hương sau, không gian đao gió
và kiếm khí hoàn toàn biến mất.

Còn lúc này bên trong đại sảnh cũng không còn cảm giác chật kín người như lúc
trước nữa, chỉ còn khoảng ba bốn chục tu sĩ vẫn còn đang đứng trong các góc
của đại sảnh lục giác, cho dù những tu sĩ này vẫn còn đang đứng đó, nhưng phần
lớn cũng đã bị thương. Trong thời gian ngắn ngủi, tu sĩ bị giết chết cũng có
khoảng một hai trăm người, mùi máu tanh tràn ngập cả đại sảnh.

Một số tu sĩ tu vi thấp hơn Nguyên Anh thấy không gian đao gió và kiếm thế này
biến mất trong nháy mắt, lập tức liền phóng ra ngoài đại sảnh lục giác. Thậm
chí đến một số tu sĩ Hư Thần sơ kỳ cũng rút ra ngoài, di tích cũng kệ, nhưng
cần phải có mạng mới hưởng được

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.