Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1247: Áo Thiên Điệp báo thù


– Thiên Điệp một mực ở trong môn phái tu luyện, sau khi Áo Kỳ Long bị giết
hai năm thì nó mới biết được chuyện này. Lúc đó nó vô cùng phẫn nộ, lập tức
rời khỏi Ngọc Nữ Phái chạy về thương hội Ngạo Thành. Nó thề là phải vì ca ca
mà báo thù. Tin tức về cậu cũng là do nó dùng thủ đoạn để điều tra ra được
đấy, lúc ấy nó vừa mới tấn cấp lên Hư Thần tầng bốn.

Đường Mộng Nhiêu nói đến đây, thì ánh mắt của Diệp Mặc trở nên lạnh lẽo. Nếu
như Áo Thiên Điệp ra tay với Mặc Nguyệt của Phỉ Hải thành, thì cô ta căn bản
là không cần phải mời cao thủ của môn phái hỗ trợ. Vì đối với một người tu vi
Hư Thần hậu kỳ viên mãn như cô ta thì Mặc Nguyệt không có ai có khả năng chống
lại cả.

Đường Mộng Nhiêu nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mặc, thì cho dù tu vi của cô là
Kiếp Biến hậu kỳ trong lòng cũng phải rùng mình một cái, cô lập tức lại nói
với Diệp Mặc:

– Diệp Mặc, cậu cứ ngồi xuống, chờ tôi nói xong đã.

Ánh mắt của Diệp Mặc hòa hoãn một chút, hắn biết hiện tại dù có sốt ruột thì
cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Đường Mộng Nhiêu có chút xấu hổ:

– Đây cũng là do sai lầm của tôi, sau khi Thiên Điệp tra ra cái chết của anh
trai nó có quan hệ với cậu, thì muốn đi tìm Mặc Nguyệt gây phiền phức. Tôi
biết đến nhưng lại lựa chọn im lặng, cũng không ngăn cản nó.

Ánh mắt của Diệp Mặc có chút lạnh lẽo, tuy rằng hắn biết là ở Tu Chân Giới thì
cường giả vi tôn, nhưng Đường Mộng Nhiêu là một trong những cao nhân của Bắc
Vọng Châu, lại dung túng cho hành vi của đệ tử mình như vậy, khiến hắn vô cùng
khó chịu. Nếu như hắn giết Áo Kỳ Long là do ý muốn của hắn, thì trong lòng hắn
còn có một điểm thăng bằng. Nhưng Áo Kỳ Long lại là một tên nhị thế tổ, Đường
Mộng Nhiêu dung túng cho em gái nhị thế tổ đi tìm Mặc Nguyệt báo thù, khiến
cho Diệp Mặc cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đường Mộng Nhiêu dường như biết được sự khó chịu của Diệp Mặc, cho nên cũng
không dám nhìn thẳng vào Diệp Mặc mà tiếp tục nói:

– Tất cả mọi người đều biết Mặc Nguyệt của Phỉ Hải thành là do Vọng Nguyệt
Tông bảo vệ, thậm chí còn phái cả một tu sĩ Hư Thần là Tô Kiến Hồ ở lại Phỉ
Hải thành chỉ để bảo vệ cho Mặc Nguyệt. Bởi vì Thiên Điệp là người của Ngọc Nữ
Phái chúng tôi, hơn nữa nó còn liên hợp với Vọng Nguyệt Tông đối phó với Mặc
Nguyệt. Cho nên Mặc Nguyệt có bản lĩnh lớn hơn nữa thì cũng không thể nào đối
kháng với hai tông môn tám sao của Bắc Vọng Châu.

Sắc mặt của Diệp Mặc càng ngày càng băng lãnh, hắn lạnh lùng nói:

– Vọng Nguyệt Tông có giao ước với tôi rằng sẽ cho người ở Phỉ Hải thành giúp
đỡ Mặc Nguyệt của tôi. Nhưng mà dựa theo lời cô nói thì bọn họ không chỉ không
giúp Mặc Nguyệt, trái lại còn cùng với Áo Thiên Điệp đối phó với Mặc Nguyệt.
Thế gian lại có đạo lý này sao?

Đường Mộng Nhiêu cúi thấp đầu nói tiếp:

– Bởi vì vị hôn phu của Thiên Điệp chính là đệ tử thiên tài Dịch Dật của Vọng
Nguyệt Tông. Chuyện của Thiên Điệp thì y đương nhiên không thể mặc kệ. Sau khi
Thiên Điệp nói chuyện này với y, y lập tức liền cùng Vọng Nguyệt Tông chạy tới
Phỉ Hải thành muốn giúp Thiên Điệp tiêu diệt Mặc Nguyệt. Còn đệ tử Tô Kiến Hồ
của Vọng Nguyệt Tông ở Mặc Nguyệt thì đương nhiên sẽ không đối phó với đệ tử
đệ nhất thiên tài của môn phái y rồi, nhưng y cũng không tiếp tục ở lại Phỉ
Hải thành nữa, mà rời khỏi đó trước khi Thiên Điệp cùng với Dịch Dật ra tay

Diệp Mặc nghe thấy thế, sắc mặc lạnh đi, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ rồi. Đem hi
vọng ký thác vào trên người khác thì luôn hư vô mờ mịt. Bất luận là thời đại
nào, thì không có thực lực cũng chỉ là uổng công mà thôi.

Cho dù là hắn đã cấp ôn phái như Vọng Nguyệt Tông hai viên 'Phục thần đan' thì
vẫn không thể nào cải biến sự thật mình là con kiến hôi trước mặt người khác.
Khi lợi ích đã xung đột, thì người ta muốn tiêu diệt ngươi chỉ là chuyện một
câu nói mà thôi, căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện tốt mà ngày trước đã nhận
được từ Mặc Nguyệt.

Nói đơn giản một câu thì chính là hai viên 'Phục thần đan' kia còn không bằng
một đệ tử của Ngọc Nữ Phái.

Ánh mắt của Diệp Mặc không còn ôn hòa nữa, ngay cả Minh Tâm và Mông Hàn An ở
bên cạnh cũng kinh hãi không ngớt. Lúc này Diệp Mặc đã quyết định, nếu như Mặc
Nguyệt mà bị Ngọc Nữ Phái và Vọng Nguyệt Tông tiêu diệt, thì hắn nhất định
phải đại sát cả hai tông môn này, cho dù là Đường Mộng Nhiêu trước mặt hắn
cũng sẽ không bỏ qua. Nếu đã làm, thì sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Đối với môn phái giám giết người thân bên cạnh mình. Thì Diệp Mặc cũng không
bao giờ rộng lượng buông tha. Nguyên tắc của hắn là không chủ động hiếp người,
nhưng một khi có bất cứ kẻ nào chủ động xâm phạm hắn, hắn cũng sẽ không chút
lưu tình mà diệt tận gốc.

Nhìn ánh mắt băng lãnh đầy sát ý của Diệp Mặc, Minh Tâm vô thức rùng mình một
cái. Cho tới nay cô vẫn chỉ thấy một mặt ôn hòa của Diệp Mặc, chưa từng thấy
Diệp Mặc có sát khí nồng hậu như vậy. Có thể thấy được người trong Mặc Nguyệt
ở Phỉ Hải thành quan trọng như thế nào đối với Diệp Mặc.

Đường Mộng Nhiêu là tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ, hơn nữa thương thế đang hồi phục
rất nhanh, sao có thể không cảm thụ được sát khí của Diệp Mặc. Nếu như là
trước khi cô thấy được trận chiến giữa Diệp Mặc và tên yêu tu Kiếp Biến tầng
ba kia, thì cô sẽ không lưu ý đến. Nhưng hiện tại cô lại biết, Diệp Mặc có
thực lực để tiêu diệt toàn bộ Ngọc Nữ Phái. Huống chi Diệp Mặc hiện giờ mới tu
luyện được bao nhiêu năm? Mà đã là tu vi Thừa Đỉnh tầng sáu rồi. Nếu như hắn
tu luyện thêm vô số năm nữa thì cho dù là ba vị cao thủ Bắc Vọng Châu bọn họ
liên thủ cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc.

Cái này còn chưa tính. Cô hiện tại đã hoàn toàn cảm nhận được ở trên cái pháp
bảo phi hành này, dường như tất cả đều lấy Diệp Mặc là trung tâm. Cho dù là
cái cô tu vi Kiếp Biến tầng ba cũng lấy Diệp Mặc làm chủ, phía sau hắn còn có
hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng tám và tầng chín giống như là hộ vệ vậy. Về phần
Kỷ Bẩm thì không cần hỏi cũng biết là sẽ đứng về phía Diệp Mặc rồi.

Đường Mộng Nhiêu đem những suy nghĩ này vứt sang một bên, rồi tiếp tục nói:

– Mặc Nguyệt của Phỉ Hải thành có trận pháp bảo hộ, nhưng cũng không thể
trường kỳ chống đỡ được khi Thiên Điệp và Dịch Dật, một người là Hư Thần viên
mãn còn một là Hư Thần sơ kỳ, hơn nữa còn có vài tu sĩ Nguyên Anh của thương
hội Ngạo Thành tương trợ nữa.

– Vậy thì Kỳ Tử Ngư của Phỉ Hải thành đâu?

Diệp Mặc lạnh giọng.

Đường Mộng Nhiêu lập tức trả lời:

– Nghe nói Kỳ Tử Ngư cũng đi khuyên bảo Thiên Điệp một phen, nhưng Thiên Điệp
thiếu chút nữa đã muốn tiêu diệt cả y rồi. Sau khi Kỳ Tử Ngư rút lui, lại
không dám xuất đầu ra nữa…

Diệp Mặc nghe thấy thế thì lại có chút giật mình, không ngờ Kỳ Tử Ngư của Phỉ
Hải thành lại có chút nghĩa khí? Còn dám nói giúp cho Mặc Nguyệt? Nhưng hắn
lại lập tức hiểu được, Kỳ Tử Ngư chỉ là giúp Diệp Mặc nói một câu mà thôi,
cũng không thực sự mất đi miếng thịt nào. Y nói giúp Mặc Nguyệt cũng chính là
nói rằng mình đã đi Nam An Châu rồi, y không dám khẳng định là lúc nào mình
mới trở về Phỉ Hải thành. Thực chất là Kỳ Tử Ngư cũng chỉ là tạo một đường lùi
cho bản thân mà thôi.

Bất luận là Kỳ Tử Ngư nghĩ như thế nào, thì chỉ cần y không động thủ với Mặc
Nguyệt, thì Diệp Mặc hắn căn bản cũng sẽ không động tới y. Chứ đừng nói đến là
y còn nói giúp Mặc Nguyệt một câu, mặc dù câu nói này có chút mưu lợi, nhưng
cũng phải cực kỳ mạo hiểm.

Diệp Mặc căn bản là không cần hỏi cũng biết loại phụ nữ như Áo Thiên Điệp chắc
chắn là cực kỳ kiêu ngạo. Cô ta khiến hắn nhớ tới Văn Thái Y của Vô Cực Tông ở
Nam An Châu, cũng là một mỹ nữ nhưng kiêu ngạo và ngang ngược giống như nhau.

Nhưng đồng thời thâm tâm của Diệp Mặc ngày càng âm trầm hơn. Hai đệ tử thiên
tài của hai tông môn tám sao cùng vây công Mặc Nguyệt, thì Mặc Nguyệt có
chuyện tốt thì mới là lạ.

Đường Mộng Nhiêu thở phào nhẹ nhõm:

– Vừa lúc đó thì đệ nhất tán tu Lăng Trung Thiên của Bắc Vọng Châu mang theo
một tu sĩ thiên tài Kim Đan tầng chín tới Mặc Nguyệt. Khi Lăng Trung Thiên
thấy được vài tên tu sĩ Nguyên Anh của thương hội Ngạo Thành thì căn bản là
không thèm nói gì, đã hủy đi toàn bộ đan điền của chúng rồi.

Trong lòng Diệp Mặc liền vui vẻ, hắn không ngờ Lăng Trung Thiên lại trợ giúp
hắn nhiều như vậy, hơn nữa hạ thủ cũng rất tàn nhẫn. Mặc Nguyệt ở trong tình
huống đó, thì ngoài Lăng Trung Thiên ra, không ai có thể giúp đỡ cả.

Đường Mộng Nhiêu lại thở dài:

– Thiên Điệp cùng Dịch Dật đều biết Lăng Trung Thiên, cho nên đều bị hành
động của Lăng Trung Thiên làm cho kinh hãi. Nhưng Thiên Điệp rất nhanh phát
hiện năm tên tu sĩ Nguyên Anh của thương hội Ngạo Thành do cha nó phái tới thì
có cả nhị thúc của nó trong đó. Thiên Điệp nhất thời kinh hoàng rồi chỉ vào
Lăng Trung Thiên mà mắng to, chấn vấn Lăng Trung Thiên làm sao lại dám ra tay
với người của nó. Lăng Trung Thiên thì lại cười lạnh nói, y không chỉ ra tay
với người khác, mà cho dù Áo Thiên Điệp nó thì y cũng dám động tới.

Nói đến đây, ngữ khí của Đường Mộng Nhiêu liền có chút thất vọng:

– Sau khi nghe Lăng Trung Thiên nói như thế, thì Thiên Điệp vừa khóc vừa mắng
to, lại thóa mạ Dịch Dật là kẻ vô dụng, nhìn nó bị người khác ức hiếp, không
muốn làm vị hôn thê của Dịch Dật nữa. Nhiệt huyết của Dịch Dật liền xung động
lên, không ngờ lại giết chết cái tên tu sĩ Kim Đan tầng chín mà Lăng Trung
Thiên đưa tới. Lăng Trung Thiên thấy tên tu sĩ mình đưa tới bị giết thì liền
giận tím mặt, lập tức quát lên “Thằng nhãi ranh, dám giết Lý Khởi Thiện*? Lão
phu nuốt sống mày…”

Sau khi Diệp Mặc nghe được ba chữ Lý Khởi Thiện, thì nhất thời có một loại cảm
giác rất quen thuộc. Rất nhanh hắn đã nhớ ra Lý Khởi Thiện là ai rồi. Chính là
ngày trước sau khi hắn đại chiến với Xích Hồng yêu thú, lấy được một cái nhẫn
trữ vật của tu sĩ Nguyên Anh, rồi luyện chế thành công 'Thiên hoa đan' có thể
giết chết người thường kia. Sau khi hắn dùng 'Thiên hoa đan' đó tu luyện được
hai tháng, thì trên đường đến Phỉ Hải thành gặp phải hai tu sĩ đang tranh đấu,
một người trong đó chính là Lý Khởi Thiện, lúc đó là tu vi Kim Đan tầng tám.

Hắn còn trợ giúp Lý Khởi Thiện giết tên tu sĩ Kim Đan tầng chín kia, sau đó Lý
Khởi Thiện còn để ình trở lại báo tin rằng thương hội Ngạo Thành cấu kết với
yêu thú, lừa cho tu sĩ rời bến. Sau đó giết chết toàn bộ để lấy Kim Đan cung
cấp cho yêu thú. Về phần chúng nhận được chỗ tốt nào từ yêu thù thì hắn cũng
không biết.

Thái độ làm người của Lý Khởi Thiện không tệ, lúc đó còn tặng cho y một linh
khí trung phẩm. Không ngờ một người nhiệt tình với chính nghĩa và lợi ích
chung của các tu sĩ như vậy, lại dễ dàng bị Dịch Dật giết chết. Diệp Mặc đối
với tên Dịch Dật này đã chán ghét tới cực điểm.

*(Chuyện của Lý Khởi Thiện mời độc giả xem lại chương 985)

Lý Khởi Thiện cũng thực có bản lĩnh, không ngờ lại tìm được Lăng Trung Thiên.
Nếu như Lăng Trung Thiên xuất đầu, thì chuyện thương hội Ngạo Thành cấu kết
với yêu thú khẳng định là khắp thiên hạ đều sẽ biết rõ.

Đường Mộng Nhiêu thở dài một tiếng:

– Lăng Trung Thiên dễ dàng bắt được Dịch Dật sao đó muốn giết y tại chỗ. Dịch
Dật lại nói nếu như Lăng Trung Thiên dám giết hắn, thì Phiến Phất tông chủ của
Vọng Nguyệt Tông nhất định sẽ tìm y báo thù. Lăng Trung Thiên vốn muốn giết
Dịch Dật, nhưng nghe Dịch Dật nói thế thì y liền cười ha hả, không ngờ lại ra
tay phá hủy hoàn toàn đan điền của Dịch Dật, rồi hờ hững nói “Ta biết ngươi là
đệ nhất thiên tài của Vọng Nguyệt Tông, hôm nay ta đem tên thiên tài như ngươi
hủy đi, chứ không giết, để xem Phiến Phất làm gì được ta. Lăng Trung Thiên ta
đỉnh thiên lập địa, sao có thể sợ ai đến hỏi tội.

– Hay…

Diệp Mặc vỗ tay:

– Phế rất hay, còn con ả ti tiện kia nhất định cũng phải giết.

Đường Mộng Nhiêu nghe thấy Diệp Mặc nói Áo Thiên Điệp là ả ti tiện, thì sắc
mặt liền có chút xấu hổ, nhưng cũng không phản bác, mà tiếp tục nói:

– Thiên Điệp sau khi thấy vị hôn phu của mình bị Lăng Trung Thiên phế bỏ, sắc
mặt lập tức đại biến, cô bỗng nhiên chỉ vào Lăng Trung Thiên nói mấy câu.
Nhưng vì Thiên Điệp lúc đó sử dụng truyền âm, cho nên tôi cũng không biết được
Thiên Điệp nói cái gì, nhưng sau khi Lăng Trung Thiên nghe xong, thì sắc mặt
cũng đại biến. Y không ngờ lại bắt lấy Thiên Điệp, rồi rời khỏi Phỉ Hải thành,
thậm chí còn quên luôn cả mục đích mà y tới Phỉ Hải thành nữa.

– Lăng Trung Thiên mang Áo Thiên Điệp đi đâu?

Diệp Mặc hoàn toàn không hiểu gì cả, Lăng Trung Thiên chẳng lẽ lại bỏ qua cho
Áo Thiên Điệp hay sao?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.