Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1229: Yêu thú tên Côn


Triệu Thuận Thiên nhìn Mạc Hữu Thâm, thản nhiên nói:

– Ta hiểu ý của con, bất luận suy đoán của con có thật vậy hay không, nhưng
cũng đừng muốn thông qua Truyền Tống trận mà đến Bắc Vọng châu được. Không có
lý do chính đáng, cho dù là Thái Thượng thành chủ của Đan thành cũng không thể
nào thông qua Truyền Tống trận đến Bắc Vọng châu được.

Nói tới đây Triệu Thuận Thiên cảm thấy ngữ khí của mình có chút trầm trọng,
lại nói tiếp:

– Nhiệm vụ duy nhất của con bây giờ là tu luyện, tu luyện thêm nữa. Ông của
con Diệp Vô Tác không chừng cũng đã thăng lên Tiên giới rồi, cho dù con không
có cách nào giết được Diệp Mặc ở Tu Chân giới Lạc Nguyệt. Chỉ cần con có thể
phi thăng, thì ở Tiên giới cũng có thể giết được hắn. Huống chi bây giờ con
vẫn còn ở Đan thành, di sản của Đan thành chẳng lẽ con lại không biết, tố chất
tu luyện chỉ được tốt hơn Diệp Mặc, không được kém hơn hắn. Cho dù Diệp Mặc là
Đan vương thất phẩm, cũng không có cách nào đối địch với di sản của Đan thành.

– Vâng, sư phụ.

Mạc Hữu Thâm đáp lại một câu, dường như còn muốn nói thêm điều gì đó.

Không đợi Mạc Hữu Thâm nói ra, Triệu Thuận Thiên liền khua khua tay nói:

– Con không cần nói nữa, ta hiểu ý của con rồi. Lúc này con không cần nghĩ
tên Tiêu Thi Nhân kia nữa, đợi tu vi của con cao rồi, thì căn bản cũng không
phải là vấn đề.

Trên bầu trời Vô Tâm Hải, một đường ánh sáng màu xanh xoẹt qua với tốc độ rất
nhanh, đây rõ ràng là Thanh Nguyệt của Diệp Mặc. Bây giờ đã là tháng thứ năm
mà mấy người Diệp Mặc và Biên Phượng Tháp tụ họp rồi, còn thời gian này thì
Diệp Mặc vẫn còn đang bế quan. Ngoại trừ hai người Biên Phượng Tháp và Đằng
Dịch đang thảo luận về tu luyện ra, thì Kỷ Bẩm cũng đã bế quan củng cố lại tu
vi của mình. Còn Mông Hàn An, thì sau khi Diệp Mặc bế quan, cũng đã bế quan tu
luyện, nhưng thỉnh thoảng cũng ra ngoài nói chuyện vài câu cùng với Đằng Dịch
và Biên Phượng Tháp.

Diệp Mặc trong Thế giới trang vàng lúc này đã là tu vi Thừa Đỉnh tầng thứ tư
đỉnh phong rồi, lúc này hắn tạm thời dừng tu luyện, lại bắt đầu luyện khí và
luyện đan. Diệp Mặc biết thời gian của hắn không còn nhiều, cho dù có trận bàn
thời gian, nhưng trận bàn thời gian ăn linh mạch quả thực không thể tưởng
tượng được.

Hắn sở dĩ muốn luyện đan là muốn sớm thăng cấp lên Đan vương cấp chín, sau đó
luyện chế Chân Linh đan cho Kỷ Bẩm. Còn luyện khí, là vì hắn lấy được một
lượng lớn nguyên liệu trên Lăng đảo, nếu không gấp rút đốt cháy thời gian, thì
nói thật hắn cũng không còn thời gian nữa. Thời gian vội vã trôi đi, bên ngoài
trong nháy mắt hai tháng lại trôi qua. Còn Diệp Mặc thì không lười biếng chút
nào, một số linh thảo cấp bảy cấp tám và một số nguyên liệu luyện khí sau khi
bị hắn dùng hết, hắn cũng tâm đắc chút thời gian lúc trước hắn tiêu tốn để tu
luyện. Không luyện khí nữa, Diệp Mặc lại tiếp tục bắt đầu tu luyện, đồng thời
cũng bắt đầu tạo hình Huyễn Vân thất đao và lôi kiếm của mình.

Ở bên ngoài sau khi tháng thứ mười một trôi qua, Diệp Mặc đột phá lên Thừa
Đỉnh tầng thứ sáu, lúc này mới dừng tu luyện lại. Hắn không thể không dừng tu
luyện lại, vì linh mạch cực phẩm mà hắn lấy được ở La Khúc thập bát bàn, bị
hắn và trận bàn thời gian hấp thụ, cũng đã biến mất hoàn toàn rồi.

Trừ đoạn linh mạch này, Diệp Mặc cũng vẫn còn một đoạn linh mạch bán cực phẩm
lấy được từ Lạc Hồn Khư, một đoạn linh mạch Dược vương mới dùng một ít, và còn
cả một linh mạch cực phẩm lấy từ cấm địa Băng Thần nữa. Còn đoạn linh mạch hạ
phẩm thì đã bị Diệp Mặc vứt vào tận cùng thế giới trang vàng rồi, huống chi
linh mạch hạ phẩm đối với Diệp Mặc mà nói cũng không có tác dụng lớn lắm.

Nếu như chỉ là một mình hắn cần đến linh khí thì cũng dễ xử lí, linh mạch hạ
phẩm cũng đủ cho hắn dùng, nhưng trận bàn thời gian tiêu hao linh khí thật quá
kinh khủng, hơn nữa nếu thời gian càng kéo dài, linh khí tiêu hao cũng tăng
lên gấp mấy lần, nhưng hắn cũng không thể dừng lại trong quá trình tu luyện
được.

Hơn nữa Diệp Mặc cũng phát hiện ra, dùng linh mạch cực phẩm cung cấp linh khí
cho trận bàn thời gian, ít nhất cũng phải lãng phí hơn 90% linh khí. Cho dù
hắn bố trí Dẫn Linh trận tốt hơn nữa cũng không có tác dụng, cũng lãng phí như
vậy. Nói cách khác thứ tốt nhất cho trận bàn thời gian dùng chính là linh
thạch, hoặc linh nguyên cao cấp hơn linh thạch, nhưng điều kiện tiên quyết là
không được dùng trận pháp khác để chuyển dời linh khí, mà là trực tiếp khảm
vào trận bàn mới được. Một khi chuyển dời, thì lập tức lại lãng phí.

Diệp Mặc ra khỏi Thế giới trang vàng, trong lòng lại thầm than, nếu như hắn
không tìm được linh mạch cực phẩm mới, muốn nhanh chóng tiến vào Kiếp Biến kỳ
cũng có chút khó khăn. Đoạn linh mạch cực phẩm duy nhất, hắn không thể động
đến, dùng làm dự bị, và cả linh mạch Dược Vương cũng không thể động đến. Còn
linh mạch bán cực phẩm, Diệp Mặc cũng không định động đến nó. Đoạn linh mạch
bán cực phẩm đó nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp hắn thăng cấp lên Thừa Đỉnh
tầng thứ bảy, thà rằng hắn đem về chôn ở dưới Mặc Nguyệt Chi Thành còn hơn.

Hắn đồng thời cũng buồn bực, người khác tu luyện dùng linh thạch, tu sĩ cao
cấp dùng linh tinh, hắn thì ngược lại, dùng linh mạch, hơn nữa còn phải dùng
linh mạch cực phẩm. Cho dù toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt, thì có bao nhiêu linh
mạch cực phẩm cho hắn lấy chứ? Nói cách khác là bị hắn lãng phí?

Diệp Mặc vừa mới ra, Mông Hàn An liền bước ra ngoài, cô và Biên Phượng Tháp và
cả Đằng Dịch thấy Diệp Mặc đã là tu vi Thừa Đỉnh tầng thứ sáu rồi, đều có chút
ngỡ ngàng, mới có một năm, Diệp Mặc không ngờ từ Thừa Đỉnh tầng thứ hai thăng
cấp lên Thừa Đỉnh tầng thứ sáu, đây là tốc độ gì vậy?

– Diệp Mặc, cậu lại thăng cấp rồi, thế này thì tôi và Nhị Tháp qua làm sao
được?

Đằng Dịch nhìn Diệp Mặc bước ra, không ngờ cảm thấy lòng tin của mình bị đả
kích.

Biên Phượng Tháp cười ha hả nói:

– Nên qua thế nào thì cứ qua như vậy. Diệp Mặc cho chúng ta nhiều Đỉnh Nguyên
đan như vậy, anh sợ không lên Kiếp Biến được sao? Tôi cũng đã là Thừa Đỉnh
tầng thứ sáu đỉnh phong rồi, từ trước tới giờ tôi cũng chưa bao giờ tu luyện
nhanh như này.

Diệp Mặc chào hỏi ba người đó, cũng cười ha hả nói:

– Tốc độ tu luyện của tôi sau này chắc phải chậm lại rồi, haizz, không còn
cách nào.

Mấy người cũng không biết ý của Diệp Mặc chính là không còn linh mạch nữa rồi,
còn cho rằng Diệp Mặc khiêm tốn, cũng không có để ý.

Diệp Mặc đi ra ngoài, Mông Hàn An cũng không tu luyện nữa, cô muốn đi theo
Diệp Mặc, cần phải tiếp xúc với Diệp Mặc nhiều hơn nữa, để cho Diệp Mặc có cái
nhìn khác về cô.

Thanh Nguyệt bay nhanh như tên bắn, bốn người ngồi trước Thanh Nguyệt nghiên
cứu thảo luận về tu vi, cùng nhau tương trợ. Trước kia ba người vẫn chưa để ý
đến một số tâm đắc tu luyện của Diệp Mặc, nhưng theo những vấn đề được nói ra,
mấy người mới kinh ngạc phát hiện ra, bất luận bọn họ có vấn đề gì, Diệp Mặc
đều có thể đưa ra cách giải quyết một cách dễ dàng. Nhưng sự thật là, tu vi
của Diệp Mặc lại là thấp nhất trong bốn người.

May là mấy người này cũng quen Diệp Mặc nghịch thiên rồi, dần dần bắt đầu tiếp
nhận được sự thực này. Có vấn đề gì không hiểu về công pháp, cũng sẽ không
ngại ngùng mà không nói ra, tất cả đều được nói ra hết. Diệp Mặc là người
không sợ hãi gì, chỗ nghịch thiên của Tam Sinh quyết của hắn chính là, có thể
giải quyết được vấn đề công pháp mà người khác không giải quyết được.

Có người thầy như Diệp Mặc, những người còn lại đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ
hội như này, các loại vấn đề đều được đưa ra hết, Diệp Mặc cũng giải đáp từng
cái từng cái một. Đối với Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp, Diệp Mặc đã là bạn,
hắn đến đan dược cao cấp cũng không keo kiệt, thì làm sao keo kiệt chút vấn đề
về công pháp tu luyện này được.

Mấy người nghiên cứu thảo luận về tu luyện căn bản cũng không cảm thấy thời
gian trôi đi rất nhanh, trong nháy mắt ba ngày đã trôi qua.

Hôm nay mấy người đang thảo luận về tu luyện, Biên Phượng Tháp lại lấy ra một
chân khí phi hành trung phẩm Huyễn Diệu của gã, vì chân khí phi hành này có
thể đạt đến trung phẩm quả thực là một chuyện kì diệu đáng để đánh giá bình
luận. Chân khí phi hành chỉ kém một cấp thôi là đã khác xa nhau rồi, đừng nhìn
chân khí phi hành hạ phẩm và chân khí phi hành trung phẩm chỉ chênh lệch nhau
chút ít, nhưng giá cả của nó thì lại gấp trăm lần.

Đằng Dịch thấy Huyễn Diệu của Biên Phượng Tháp, liền có chút châm biếm nói:

– Chân khí phi hành cực phẩm của Diệp Mặc cũng hơn hẳn Huyễn Diệu của anh ta,
anh chỉ là một chân khí phi hành trung phẩm mà thôi, đúng chưa thấy sự đời.

Gã mặc dù là nói Biên Phượng Tháp, nhưng ai cũng nghe được trong lời nói của
gã có chút chua sót, vì gã chỉ có một chân khí phi hành hạ phẩm, không còn đồ
gì tốt hơn nữa.

Biên Phượng Tháp đắc ý cười nói:

– Ha ha, Diệp Mặc thì tôi không so sánh được với sự biến thái của cậu ta, tôi
nói này Đại Đằng, anh cũng đừng châm biếm, anh cũng biết chân khí phi hành
trung phẩm này của tôi cũng không dễ dàng mà có được mà? Tôi đi tìm nguyên
liệu thôi cũng tìm hơn trăm năm, sau đó dùng một nửa nguyên liệu xin một tông
sư luyện khí bát phẩm vô cùng nổi tiếng của Đông Huyền châu luyện chế. Anh cho
rằng dễ lắm sao? Ha ha, Đại Đằng, không phải tôi nói, trong yêu tu cao thủ có
thể luyện khí cũng không có nhiều, anh chắc là cũng chưa bao giờ gặp tông sư
luyện khí bát phẩm.

Đằng Dịch chán nản, nhưng cũng không có cách nào phản bác lại được, vì tông sư
luyện khí trong yêu tu đúng là vô cùng hiếm hoi. Gã quả thực cũng chưa bao giờ
gặp được tông sư luyện khí trên cấp tám.

Diệp Mặc lại biết Biên Phượng Tháp đắc ý cũng là có cái để đắc ý, chân khí phi
hành của gã đã là hàng cao nhất trong chân khí phi hành trung phẩm rồi, chỉ
cần lên một bậc nữa là lên đến chân khí phi hành thượng phẩm rồi.

Thấy Đằng Dịch bị mình nói cho không nói được câu nào, Biên Phượng Tháp lại
càng đắc ý.

Mông Hàn An nhìn Biên Phượng Tháp một cái, bỗng nhiên quay đầu nói với Diệp
Mặc:

– Diệp sư đệ, anh chắc là cũng sắp trở thành một tông sư luyện khí rồi nhỉ?

Mông Hàn An biết Diệp Mặc đã là đại sư luyện khí cửu phẩm rồi, nhưng giữa đại
sư luyện khí và tông sư luyện khí có khoảng cách cực lớn. Cho dù là đại sư
luyện khí cửu phẩm, cũng có sự khác biệt rất lớn với một tông sư luyện khí
nhất phẩm, thậm chí sự chênh lệch này cả đời cũng không có cách nào qua được.

Mông Hàn An sở dĩ muốn nói như này, thực tế là tức không chịu được Nhị Tháp
bắt nạt Đại Đằng, muốn dằn mặt Nhị Tháp. Cô cũng sẽ không cho rằng Diệp Mặc đã
có thể luyện chế chân khí rồi.

Diệp Mặc đương nhiên biết ý tứ của Mông Hàn An, hắn mỉm cười nói:

– Không sai, tôi vừa mới thăng lên Tông sư luyện khí, bây giờ mới chỉ có thể
luyện chế được chân khí hạ phẩm thô sơ thôi.

Diệp Mặc bế quan mười một tháng, ngoài việc tu luyện thì cũng đem những nguyên
liệu luyện khí lấy được ở Lăng Đảo và những nơi khác đem toàn bộ ra luyện chế,
bây giờ trong nhẫn trữ vật của hắn toàn là linh khí cực phẩm và một số chân
khí hạ phẩm.

Chân khí hạ phẩm đẳng cấp cao nhất thậm chí cũng đạt đến trình độ tam phẩm,
cho nên bây giớ hắn là đại sư chân khí sơ kì hàng thật giá thật.

Diệp Mặc cũng không ngờ, hắn vừa mới thừa nhận câu nói của Mông Hàn An, thì ba
người còn lại chằm chằm nhìn vào hắn, giống như nhìn một quái thai vậy.

Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp đã sớm quên mất chuyện đang tranh luận về chân
khí rồi, mà lại vẻ mặt bất ngờ nhìn Diệp Mặc nói:

– Cậu còn nói cậu không thể sao? Chắc là cậu chế phù cũng là một cấp bậc tông
sư đúng chứ?

Diệp Mặc cười ha hả nói:

– Tôi cũng chỉ có thể luyện chế phù lục cấp thấp mà thôi, hạng trung đẳng thì
tôi cũng không luyện chế ra được. Cho nên anh đoán nhầm rồi.

Còn lúc này thì lại có một giọng nói truyền đến, tu vi của Kỷ Bẩm đã hoàn toàn
vững chắc rồi, vừa mới xuất quan. Gã ra ngoài đúng lúc thấy Diệp Mặc nói hắn
là tông sư luyện khí, lập tức thở dài nói:

– Năm đó sư phụ tôi nói cho tôi biết, cho dù là tu sĩ thiên tài đi nữa thì
cũng không thể ngoài tu luyện ra, có thể tinh thông trên hai loại trong các
loại luyện đan, luyện khí, trận pháp, phù lục. Diệp Mặc lão đệ, cậu đúng là cá
biệt, tôi chưa bao giờ gặp được một tu sĩ nào lại thiên tài hơn cậu. Tôi chắc
rằng chỉ cần để cậu đi học luyện chế phù lục, chắc là cũng rất nhanh có thể
trở thành tông sư chế phù.

Diệp Mặc vội đứng dậy nói:

– Kỷ tiền bối, anh đã củng cố được tu vi rồi?

Kỷ Bẩm gật đầu, ngồi bên cạnh mấy người, gia nhập vào câu chuyện của mấy người
đang bàn tán.

Diệp Mặc thấy Kỷ Bẩm đã củng cố được thân thể và tu vi của mình, lập tức nói:

– Với tốc độ của Thanh Nguyệt, khoảng chừng một năm nữa thì có thể đến Bắc
Vọng châu rồi, thời gian này cũng không sai lệch lắm với những gì tôi dự liệu.

Kỷ Bẩm nghiêm nghị nói:

– Chúng ta trên đường không gặp trở ngại nào, thứ nhất là may mắn, không gặp
phải những yêu tu cường đại, còn có một cái nữa là chân khí phi hành cực phẩm
của cậu bay quá nhanh, rất nhiều yêu tu sợ phiền toái, nên cũng chẳng thèm
đuổi theo. Nếu như gặp phải một yêu tu Hóa Chân không sợ phiền toái, thì mấy
người chúng ta căn bản cũng không đủ sức.

Diệp Mặc lúc này cũng biết được sự lợi hại của yêu tu Hóa Chân, hắn gật đầu
nói:

– Kỷ tiền bối nói không sai, nếu như Thanh Nguyệt của tôi là bán tiên khí,
nói không chừng tôi sớm đã đến Bắc Vọng châu rồi.

Mông Hàn An cũng bừng tỉnh lại, đột nhiên nói:

– Diệp sư đệ, cậu nghe nói qua thần thú tên Côn chưa?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.