Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1226: Vượt cấp kinh hoàng.


Tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ tư kia thấy mình khinh thường địch nhưng cũng chỉ
là thương nhẹ, còn con kiến hôi Thừa Đỉnh tầng thứ hai này, không ngờ lại dám
thừa cơ đánh mình, lập tức trở nên tức giận.

Gã khua tay, một vòng ánh sáng màu đen hiện lên trong lòng bàn tay, trong nháy
mắt Tử Đao của Diệp Mặc bổ đến, vòng ánh sáng màu đen của gã cũng đã được
phóng ra.

Trong nháy mắt vòng ánh sáng đó được phóng ra, liền biến thành vòng tròn màu
đen lớn, bên trong vòng tròn màu đen đó mông mông lung lung, cứ như là có một
địa ngục trong đó vậy.

Mông Hàn An lúc này từ trong mơ hồ tu vi Diệp Mặc tăng nhanh đến chóng mặt
cũng bừng tỉnh lại, vội vàng gọi:

– Đó là Minh Ngục Quyển, cố gắng đừng để nó vây lấy, trong đó cứ như có một
nhà ngục u minh vậy, vào được những không ra được…

Mông Hàn An cũng biết rất rõ sự khủng bố của vòng tròn đen này, cô vài lần đã
bị vòng tròn này bao lấy, nếu như không phải còn có mấy bí thuật, thì sớm đã
bị đối phương bắt lại rồi.

Tu sĩ Biến Kiếp tầng thứ tư cười một cái rồi nói:

– Cô nói muộn rồi, chỉ là một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ hai, cũng dám lớn lối
trước mặt ông đây à.

Trong nháy mắt, Diệp Mặc và tên tu sĩ Kiếp Biến kia hoàn toàn biến mất, chỉ
còn một vòng tròn màu đen mông lung trên Vô Tâm Hải.

Mông Hàn An thấy vậy lập tức muốn bước lên phía trước giúp đỡ, nhưng không đợi
cô tiến lên, liền nhìn thấy một đường đao màu tím phóng ra từ màn sương màu
đen đó, bắt đầu chỉ có một đường đao, nhưng trong nháy mắt, đường đao màu tím
đó nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, rồi lại giống như một quầng thái dương màu
tím, dâng lên bên trong vòng tròn màu đen kia.

Thình thịch thình thịch…

Những âm thanh liên tiếp không ngừng vang lên trong vòng tròn màu đen kia, sự
mông lung trong vòng tròn màu đen đó dần dần tiêu tan, còn hình dáng của Diệp
Mặc thì lại xuất hiện trong đường ánh sáng màu tím, theo sự khuếch tán của
đường ánh sáng màu tím, bóng dáng của hắn cũng càng ngày càng rõ hơn.

Mông Hàn An nhất thời ngây ngẩn cả người, cho dù cô là Kiếp Biến tầng thứ hai
một khi bị Minh Ngục Quyển vây lấy, cũng khó mà thoát thân được. Diệp Mặc chỉ
là tu vi Thừa Đỉnh, sao lại có thể thoát thân được?

Không đợi cô lên tiếng, lại nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của tên tu sĩ Kiếp
Biến của Thông Hải giáo:

– Vực của anh không ngờ đã hình thành rồi, còn hợp với đao pháp nữa…

Một tu sĩ Thừa Đỉnh sơ kỳ cho dù có thể hiểu được một chút ‘vực’, cũng không
có cách nào nắm được là bao. Nhưng gã lại phát hiện đao pháp của Diệp Mặc
chẳng những nắm ‘vực’ rất rõ ràng, mà còn dung hợp được. Minh Ngục Quyển của
gã nói trắng ra, cũng là không chế ‘vực’, nhưng ‘vực’ của gã so với ‘vực’ của
Diệp Mặc không ngờ không chiếm chút thượng phong nào.

Diệp Mặc phá vỡ được ‘vực’ của đối phương, đồng thời cũng hiểu được mình mặc
dù phá vỡ được ‘vực’ của đối phương, cũng chỉ là thoát thân mà thôi, cũng
không thể nào giết được đối phương. Sự chênh lệch về tu vi căn bản cũng không
có một lĩnh vực nào có thể bù đắp lại được.

Nhưng Diệp Mặc cũng đã hạ quyết tâm giết tên tu sĩ Kiếp Biến này rồi, người mà
hắn bây giờ muốn giết chết nhất chính là tu sĩ của Thông Hải giáo, không thể
giết được Ung Lam Y, giết mấy con chó của gã trước cũng được.

Nên Diệp Mặc khi thoát thân khỏi Minh Ngục Quyển của đối phương, đồng thời
cũng gọi Vô Ảnh ra. Ngay sau đó Tử Đao của hắn lại lần nữa biến chiêu Huyễn
Vân Trận Sát đao.

Để tạo điều kiện cho Vô Ảnh, cần vây khốn đối phương lại, cho dù là nửa nhịp
thở, cũng có thể làm được.

Sau khi Huyễn Vân Trận Sát đao của Diệp Mặc được phóng ra, lập tức lại có mấy
đường thần thức hóa hình xoẹt qua. Nhưng khiến Diệp Mặc thất vọng chính là,
Huyễn Vân Trận Sát đao và thần thức đao của hắn liên tiếp phóng ra, cũng không
vây khốn được đối phương. Vì Minh Ngục Quyển của đối phương quá lợi hại, chẳng
những không ngừng phá nát đường đao màu tím của Diệp Mặc, khiến Trận Sát đao
của Diệp Mặc không thể nào thành hình được, mà còn ngăn lại thần thức đao của
Diệp Mặc nữa.

Tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ tư quá chênh lệch với hắn, không có sự trợ giúp
nào từ bên ngoài, hắn giết chết đối phương cũng có chút khó khăn.

Diệp Mặc trong lòng buồn bã không có cách nào vây khốn được đối phương, nhưng
tu sĩ Kiếp Biến kia thì trong lòng lại trở nên kinh hãi. Gã cảm thấy thủ đoạn
cuả Diệp Mặc liên tiếp mang ra, hơn nữa vừa nãy gã còn cảm thấy thần thức của
mình có chút đau đớn, gã cũng không chút nghĩ ngợi gì ra lệnh cho Minh Ngục
Quyển bảo vệ mình.

Một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ hai, không ngờ lại cầm cự được đòn của mình, tu
sĩ Kiếp Biến đó căn bản cũng không dám tưởng tượng. Ngón tay của gã bị gãy vẫn
chưa liền lại, nhưng bây giờ gã căn bản không có thời gian chữa trị nó. Lúc
này gã không có khinh Diệp Mặc chút nào nữa, gã biết nếu như mình tiếp tục coi
thường Diệp Mặc, gã thậm chí khẳng định, tiếp theo gã sẽ mất mạng ở chính nơi
này. Hơn nữa còn là bị một tu sĩ Thừa Đỉnh mặt đối mặt giết chết.

Tên tu sĩ Kiếp Biến kìm nén sự nôn nóng lại, lại lần nữa phóng ra pháp bảo đao
khí hình chữ thập. Pháp bảo đao khí hình chữ thập này có bốn lưỡi đao, đã là
chân khí trung phẩm rồi. Rõ ràng gã đã coi Diệp Mặc như một đối thủ ngang tầm.

Diệp Mặc cảm nhận được áp lực của chân khí hình chữ thập này, trong lòng có
chút lo lắng, hắn sợ Mông Hàn An lợi dụng cơ hội tiến vào Thanh Nguyệt của
hắn. Lão Kỷ vẫn còn đang hồi phục lại cơ thể, một khi bị gián đoạn, kết quả
khó mà lường được.

Cũng may cái mà Diệp Mặc lo lắng cũng không xảy ra, Mông Hàn An nhìn thấy Diệp
Mặc cầm cự được đòn của tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ tư của Thông Hải giáo
kia, trong lòng cũng vô cùng kinh động.

Cô chắc rằng mình mặc dù là Kiếp Biến tầng thứ hai, nhưng nếu đánh nhau với
Diệp Mặc tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc. Thủ đoạn của hắn
hình như rất nhiều, hơn nữa mình cũng không nhìn thấy, huống chi cô vừa nãy
còn nghe thấy tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ tư kia nói ‘vực’ của Diệp Mặc đã
thành hình, dù sao ‘vực’ của mình cũng chưa thành.

Mông Hàn An chỉ kinh hãi trong chốc lát, sau đó phóng ra một phi kiếm tấn công
lên phía trước, cô muốn giúp Diệp Mặc.

Điều này khiến cho Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, có sự giúp đỡ của Mông Hàn An,
hắn chắc chắn có thể giết chết đối phương được, vốn dĩ chuẩn bị phóng ra đại
đỉnh tám cực, Diệp Mặc cũng không tiếp tục phóng ra nữa.

Quả nhiên Mông Hàn An vừa lên, tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ tư kia sắc mặt đại
biến, Diệp Mặc đã nhìn thấy sự sợ hãi từ mắt của gã, người này muốn chạy trốn
rồi.

Lúc này Diệp Mặc sao có thể để cho gã chạy thoáy được, Tử Đao lại lần nữa
phóng ra Huyễn Vân Hoa Sơn đao.

Một đường đao hồng tím dài phóng ra, cho dù Mông Hàn An đứng bên cạnh cũng cảm
nhận được đao này rất đẹp. Nhưng cô trong nháy mắt lại bừng tỉnh, đây đúng là
cơ hội tốt. Dường như trong chính thời khắc đó phi kiếm của Mông Hàn An dẫn
theo một đường kiếm quang dày đặc, cuốn về phía tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ tư
của Thông Hải giáo kia.

Tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ tư của Thông Hải giáo kia thấy một đao của Diệp
Mặc tiến đến, trong lòng run sợ, gã có một dự cảm không tốt, nhưng gã căn bản
không cần nghĩ ngợi nữa, lại lần nữa điều khiến Minh Ngục Quyển muốn ngăn lại
đường đao màu hồng tím tuyệt đẹp này lại.

Két.

Một âm thanh khô khốc vang lên, đường đao màu tím hồng va đập vào với Minh
Ngục Quyển, lại phát ra càng nhiều đường đao tím, còn những đường đao này lại
không khếch ra ngoài, mà lại hình thành một trận pháp, muốn vây khốn tên tu sĩ
Kiếp Biến kia cùng với Minh Ngục Quyển của gã lại.

Tên tu sĩ Kiếp Biến hừ lạnh một tiếng muốn rút lui, nhưng không đợi gã thoát
ra khỏi khốn trận đao mang của Diệp Mặc, đường kiếm của Mông Hàn An lại cuốn
tới.

Tên tu sĩ Kiếp Biến hoảng hốt, sau khi phun ra một ngụm máu, lập tức muốn bỏ
chạy, nhưng cơ hội tốt như này Diệp Mặc sao lại có thể để gã chạy thoát được
chứ?

Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát lại lần nữa phóng ra vô số đường thần thức đao, Vô
Ảnh đồng thời cũng xông tới.

Đao khí hình chữ thập của tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ tư của Thông Hải giáo
này vẫn còn đang chặn lại đường kiếm của Mông Hàn An, Minh Ngục Quyển vẫn còn
đang bị vây khốn lại, lúc này gã cũng không có cách nào ngăn lại đường thần
thức đao của Diệp Mặc lại được.

Mặc dù thần thức đao của Diệp Mặc không thể khiến gã chết được, nhưng lại có
thể khiến thức hải của gã chậm lại. Khi gã cảm thấy thức hải của mình đau
nhói, Vô Ảnh đồng thời cũng xông vào kinh mạch của gã.

Tên tu sĩ Kiếp Biến trong lòng lập tức biết không ổn rồi, không đợi gã bắt
được Vô Ảnh, đường đao màu tím của Diệp Mặc lại lần nữa bổ ra.

Răng rắc một tiếng, chân khí hình chữ thập của tên tu sĩ Biến Kiếp tầng thứ tư
kia bị Mông Hàn An vây lấy, đồng thời cũng dừng không công kích nữa, cô ngây
ra nhìn đường đao màu hồng tím tuyệt đẹp trước giờ chưa từng thấy của Diệp Mặc
kia, còn cả tu sĩ Kiếp Biến trong vòng ánh sáng đó đang từ từ tuyệt vọng, cảm
giác rùng mình.

Cô mặc dù giúp Diệp Mặc một chút, nhưng cô tự mình biết được mình giúp được
bao nhiêu, đó chỉ là một chút công sức vây bắt được đối phương mà thôi.

Còn Diệp Mặc thì chỉ là tận dụng được chút giúp sức của mình, trong nháy mắt
vây khốn được tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ tư kia lại, đây quả thực quá yêu
nghiệt.

Tên tu sĩ Kiếp Biến kia biết rõ đường đao màu tím hồng của Diệp Mặc đang đến
gần, nhưng cũng không có cách nào gọi Minh Ngục Quyển trở về được, cũng không
có cách nào tránh né được.

Trong lòng gã đang hô gọi, cho tôi thở một chút, cho dù là thở nửa nhịp thôi
cũng được. Nhưng đáng tiếc đến thở nửa nhịp cũng không có, đợi khi nào gã
triệu hồi được Minh Ngục Quyển, thì đường đao màu hồng tím kia cũng đã đánh
xuống từ đỉnh đầu gã rồi.

Một luồng khí lạnh như băng trong nháy mắt bao lấy toàn thân thể, tên tu sĩ
Kiếp Biến này hai mắt căm hận chằm chằm nhìn Diệp Mặc, nguyên thần tràn ra.

Diệp Mặc cũng nhìn thấy nguyên thần của gã cũng không động đậy nữa, hắn biết
Vô Ảnh sẽ không thể nào bỏ qua nguyên thần của đối phương.

Quả nhiên, Vô Ảnh trong nháy mắt liền xông ra mang theo một đường đen không
nhìn thấy, nuốt sạch sẽ nguyên thần.

Phốc…

Đến lúc này, một màn máu nổ tung trên bầu trời Vô Tâm Hải, Diệp Mặc giơ tay
lên tóm lấy Minh Ngục Quyển và một chiếc nhẫn rồi nhảy xuống mũi thuyền Thanh
Nguyệt.

Vô Ảnh lượn một vòng, rồi lại biến mất trên thân thể Diệp Mặc.

Mông Hàn An ngơ ngác nhìn Diệp Mặc một hồi lâu mới lẩm bẩm nói:

– Anh mới là Thừa Đỉnh sơ kì, không ngờ lại có thể giết được Kiếp Biến trung
kỳ như Ung Ngạn.

– Ồ, gã tên là Ung Ngạn à?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi một câu.

Mông Hàn An bừng tỉnh lại, gật đầu nói:

– Đúng vậy, gã là cháu của Ung Lam Y, nếu như không phải gã không muốn giết
tôi, muốn bắt sống tôi, thì tôi sớm đã mất mạng rồi. Tôi cho dù có chết đi,
cũng sẽ không sống cùng với tên này.

Diệp Mặc cười khẩy một tiếng nói:

– Đúng vậy, địa vị của Mông đại các chủ cao quý như cô, không thể sống cùng
với người khác được. Đệ tử của Mông đại các chủ, đó chính là một cái mạng hèn,
gả cho ai cũng như nhau mà thôi.

Mông Hàn An xấu hổ cúi đầu nói:

– Tôi có lỗi với Kỳ Kỳ, bất luận anh có tin tôi hay không. Tôi lợi dụng anh
là chuyện có thật, nhưng đối với Kỳ Kỳ thì tôi thật không lợi dụng nó. Đánh
dấu thần thức trên người nó, là sợ có xảy ra chuyện mà thôi.

Diệp Mặc khinh thường hất tay một cái nói:

– Tôi cũng không cần nói với cô nữa, tôi cũng không giết cô, chúng ta không
liên quan gì đến nhau cả. Cô đi đường cô, tôi đi đường tôi.

Mông Hàn An cũng không cảm thấy buồn cười khi thấy một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng
thứ hai nói không giết một tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ hai, cô biết Diệp Mặc cũng
không khoác lác chút nào, người ta muốn giết cô đúng là có thể làm được.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.