Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1209: Lôi kiếp Thừa Đỉnh cổ quái.


Sau khi Diệp Mặc bố trí xong Tụ Linh trận, linh khí xung quanh lập tức trở nên
điên cuồng, trong nháy mắt trên hoang đảo đã tràn đầy linh khí.

Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp mặc dù không nhìn ra Tụ Linh trận của Diệp Mặc
là trận pháp cấp mấy, nhưng Tụ Linh trận tụ kết được linh khí khủng bố như này
rõ ràng là không tầm thường. Hai người đứng ngây ra nhìn bầu trời đã tràn đầy
sương mù linh khí, căn bản cũng không dám tin, Diệp Mặc không ngờ lại là một
đại sư trận pháp.

Mặc dù hai người biết Tụ Linh trận của Diệp Mặc bố trí không đơn giản, nhưng
cũng không dám nghĩ Diệp Mặc bố trí ra Tụ Linh trận cấp bảy, bọn họ cho rằng
Diệp Mặc là một trận pháp đại sư cấp sáu đã là quá tài giỏi rồi.

Diệp Mặc lên Thừa Đỉnh, hắn dùng bao nhiêu linh tinh và linh thạch, cũng không
cần bố trí ra một Tụ Linh trận cấp chín, Tụ Linh trận cấp bảy đối với hắn mà
nói cũng đủ rồi. Trận pháp cấp chín lãng phí nguyên liệu, nguyên liệu trận
pháp cấp chín của hắn cũng không nhiều, cũng là lấy từ chỗ của Nguyệt Kỳ Siêu.

Thấy trên đỉnh đầu Diệp Mặc hình thành một lốc xoáy linh khí cực lớn, Đằng
Dịch lẩm bẩm nói:

– Nhị Tháp, chú vừa nãy có nói Diệp Mặc huynh đệ nói trong vòng bốn tháng có
thể thăng cấp từ Ngưng Thể tầng thứ bảy lên Ngưng Thể viên mãn tầng thứ chín,
anh bây giờ cũng tin một chút rồi. Anh từ trước tới giờ chưa bao giờ gặp người
nào lại hấp thụ linh khí lợi hại đến vậy, cho dù là yêu tu thiên tài nhất,
cũng không thể so sánh được với Diệp Mặc.

Biên Phượng Tháp vốn dĩ muốn đáp lại câu nói của Đằng Dịch, nhưng nhìn bầu
trời trong nháy mắt trở nên âm u, nhất thời không nói tiếp. Y không ngờ lôi
kiếp của Diệp Mặc lại đến nhanh như vậy, theo cách nghĩ của y, lôi kiếp cho dù
sắp đến, ít nhất cũng phải mất ba ngày.

Rầm rầm rầm…

Khi hơn ba mươi tia sét to bằng cánh tay người lớn đánh xuống, không cần nói
Biên Phượng Tháp sợ ngây người, đến Đằng Dịch cũng đơ hết cả người ra.

Dưới tình huống này, lôi kiếp của yêu tu còn mạnh hơn rất nhiều so với lôi
kiếp của tu sĩ cùng bậc, nhưng cho dù là mạnh hơn nữa, Đằng Dịch cũng chưa bao
giờ nhìn thấy một lôi kiếp kinh khủng như này.

Một lần đánh xuống bốn tia không nói, sự kinh khủng của lôi kiếp này có thể so
sánh với lôi kiếp mà tu sĩ Kiếp Biến thăng cấp lên Hóa Chân, hơn nữa cho dù tu
sĩ Kiếp Biến thăng cấp lên Hóa Chân, số lượng sấm sét cũng không thể nào một
lần mà lại đánh xuống ba mươi sáu tia được. Đây đâu phải là lôi kiếp? Đây rõ
ràng là muốn đánh chết Diệp Mặc trong lần kiếp lôi thứ nhất.

Xong rồi, bọn họ còn biết được Diệp Mặc đến pháp bảo phòng ngự cũng không có.

Nhưng chuyện khiến hai người càng không thể tưởng tượng được lại xảy ra, Diệp
Mặc căn bản không để ý đến những tia sét to lớn đánh vào người mình, thậm chí
còn đánh ra tia sét công kích tia sét của lôi kiếp.

Nhưng tia sét mà hắn phóng ra lại là màu đen, còn tia sét trên trời rơi xuống
lại là màu xanh.

– Ầm ầm ầm…

Một tia sét màu xanh thô to đánh trúng vào người Diệp Mặc, nhưng chỉ đánh vỡ
hộ giáp linh khí cực phẩm của hắn mà thôi, nhưng trong chốc lát những tia sét
lại biến mất, dường như bị Diệp Mặc hấp thụ hết vậy.

Không đợi Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp hiểu được Diệp Mặc hấp thụ tia sét như
nào, tia sét màu đen trong tay Diệp Mặc lại va đập vào tia sét lôi kiếp màu
xanh từ trên trời rơi xuống.

Những tiếng “Răng rắc, răng rắc…” vang lên liên hồi, Đằng Dịch và Biên Phượng
Tháp kinh hãi phát hiện ra, tia sét của Diệp Mặc không ngờ lại đánh tan tia
sét màu xanh trên bầu trời.

Ầm, ầm…

Sau khi ba mươi sáu tia sét này bị Diệp Mặc đánh tan, lại một lần nữa đánh
xuống hơn mười tia sét, nhưng những tia sét lần này lại không giống lần trước,
chẳng những càng ngày càng to mà càng ngày lại càng dày đặc.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp chỉ có thể nhìn tia
sét lôi kiếp màu xanh trên trời và lôi kiếm màu đen của Diệp Mặc va đập vào
nhau trên không trung, không ngừng phát ra những âm thanh răng rắc, còn chuyện
rốt cục giáng xuống bao nhiêu tia sét lôi kiếp thì hai người họ cũng hoàn toàn
không biết được.

Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp khiếp sợ nhìn nhau, người bạn mà bọn họ mới kết
giao rốt cục biến thái như nào?

Loại tia sét này cho dù là tu sĩ Kiếp Biến cũng không chắc đã có thể qua được,
mặc dù hai người chưa gặp lôi kiếp thăng cấp của tu sĩ Hóa Chân , nhưng nghĩ
đến cũng không kinh khủng như này?

Làm gì có lôi kiếp như này? Lôi kiếp bình thường đều là từng đợt từng đợt
giáng xuống, còn có chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng trong lôi kiếp của Diệp
Mặc thì lại không dừng lại chút nào, giống như lôi kiếp này không đánh tan xác
Diệp Mặc thì không yên vậy, còn Diệp Mặc thì như không chọc tức lôi kiếp thề
không buông tha vậy.

Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp cũng đã từng trải qua lôi kiếp Thừa Đỉnh, nhưng
lôi kiếp này của Diệp Mặc khiến bọn họ bây giờ tiến lên thì chết không nghi
ngờ gì. Lúc này hai người cũng hiểu tại sao Diệp Mặc lại hiểu trận pháp, chỉ
bố trí Tụ Linh trận, nhưng lại không bố trí trận pháp phòng ngự. Vì trận pháp
phòng ngự cấp sáu bình thường, dưới trận lôi kiếp này, căn bản cũng không có
tác dụng gì.

Lôi kiếp vừa mới bắt đầu, Diệp Mặc còn đếm xem có bao nhiêu tia sét, nhưng tia
sét lôi kiếp càng ngày càng dày đặc, Diệp Mặc dường như không còn sức lực để
luyện hóa lôi nguyên trên đó. Hắn cũng không còn hứng đi đếm có bao nhiêu tia
sét, hắn chỉ hi vọng tia sét lôi kiếp lần này càng ngày càng nhiều, như vậy
cảnh giới của hắn mới tăng lên càng lúc càng nhanh được.

Hộ giáp linh khí cực phẩm bị đánh tan, đồng thời Diệp Mặc cũng đổi một bộ linh
khí cực phẩm khác. Hộ giáp linh khí cực phẩm của hắn có rất nhiều, căn bản
không để ý chỉ là một hộ giáp linh khí. Nếu không phải có Đằng Dịch và Biên
Phượng Tháp đứng một bên xem hắn độ kiếp, thì hắn thậm chí đến hộ giáp cũng
lười chẳng thèm đổi.

Một tiếng “Răng rắc” rất nhỏ vang lên, mặc dù trong tiếng ầm ầm của lôi kiếp,
nhung Diệp Mặc lại có thể nghe thấy rất rõ. Hắn biết mình đã thăng cấp lên
Thừa Đỉnh rồi, trong lúc này, cảnh giới và sức mạnh của hắn cũng tăng vọt.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Mặc liền luyện hóa được linh khí giống như thực chất
xung quanh mình, từ Thừa Đỉnh tầng thứ nhất thăng cấp lên Thừa Đỉnh tầng một
đỉnh. Sau khi lại có chín đường lôi kiếp to giáng xuống, trong lòng Diệp Mặc
lại càng sảng khoái. Đang lúc hắn hi vọng có càng nhiều tia sét kiếp lôi giáng
xuống, thì mây mù lôi kiếp xung quanh không ngờ lại tiêu tán không còn, lôi
kiếp cũng qua đi.

Lôi kiếp qua đi không còn chút dấu vết nào, cứ như trong lúc mãnh liệt lại đột
nhiên biến mất không còn gì, khiến người ta không quen lắm.

Diệp Mặc lẳng lặng nhìn mây mù lôi kiếp trong nháy mắt biến mất trong không
gian, nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy số lượng tia sét lôi kiếp lần này không bằng
lần trước khi hắn độ kiếp Ngưng Thể, mặc dù hẳn rất nghi ngờ, nhưng cũng không
có cách nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Lôi kiếp đó dường như biết được hắn muốn mượn tia sét giúp đột phá vậy, trong
lúc quan trọng nhất thì lại rút lui, điều này cũng tương đương với việc không
giúp hắn.

Diệp Mặc tức giận phóng ra vài tia sét màu đen lên không trung, nhưng mặc cho
hắn khiêu khích thế nào, lần độ kiếp Thừa Đỉnh này của hắn cũng đã kết thúc
rồi.

Đang lúc Diệp Mặc vô cùng buồn bực, một đám mây linh khí màu xanh rơi xuống
đỉnh đầu hắn, Diệp Mặc cảm thấy linh khí trong Tụ Linh trận của hắn lại càng
nồng đậm và tinh khiết hơn, cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hắn dường như không
muốn buông tha một chút nào, hấp thụ hoàn toàn đám mây linh khí. Sau khi Diệp
Mặc hấp thụ hoàn toàn đám mây linh khí màu xanh, tu vi của hắn từ Thừa
Đỉnhtầng một đỉnh tăng lên Thừa Đỉnh tầng thứ hai.

Diệp Mặc sau khi cảm nhận được sức mạnh của mình đã là Thừa Đỉnh tầng thứ hai
rồi, thoải mái thở phào, dùng Thanh thủy quyết rửa sạch bụi đen thui trên
người. Đồng thời đổi một bộ quần áo khác sạch sẽ hơn, lúc này mới bắt đầu thu
lại những linh thạch và linh tinh mình chưa dùng hết.

Biên Phượng Tháp và Đằng Dịch lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đây là độ
kiếp sao? Nếu như không phải bọn họ tận mắt chứng kiến Diệp Mặc độ kiếp, bọn
họ cũng cho rằng mình hoa mắt rồi. Đây đâu phải là lôi kiếp? Đây căn bản chính
là lôi kiếp giết người.

Nhưng hai người lập tức lại thấy Diệp Mặc đã là tu vi Thừa Đỉnh tầng thứ hai
rồi, lại càng không có gì để nói. Thời gian một ngày, hai người đứng bên cạnh
Diệp Mặc cũng đã biết được quá nhiều cái gọi là không thể nào.

Diệp Mặc vừa mới thu lại nguyên liệu trận pháp và linh thạch xong, lại có hai
bóng người xà xuống hoang đảo này.

– Tu sĩ con người?

Đứng phía trước là một người đàn bà xinh đẹp, bên cạnh người đàn bà đó là một
người đàn ông trung niên anh tuấn. Người đàn bà đó sau khi nói một câu tu sĩ
con người, liền ngó chừng Diệp Mặc nói:

– Vừa nãy động tĩnh nơi này là có chuyện gì xảy ra vậy?

Người đàn ông kia bước lên phía trước lạnh nhạt nói:

– Y muội, có gì phải nói với những tu sĩ con người này chứ, cứ giết đi là
xong việc.

Khi hai người này vừa đến, Diệp Mặc liền nhìn ra hai người này chính là yêu
tu, hơn nữa đều là yêu tu Thừa Đỉnh đỉnh phong. Vốn dĩ Diệp Mặc muốn trả lời
một chút, là mình vừa mới độ kiếp, nhưng hai yêu tu này không ngờ lại muốn
giết chết hắn, ánh mắt hắn nhất thời trở nên lạnh lùng.

Nhưng Diệp Mặc cũng không nói chuyện, Đằng Dịch liền bước đến ngăn Diệp Mặc
lại sau lưng mình rồi lạnh lùng nói với hai tên yêu tu:

– Diệp Mặc là bạn của Đằng Dịch ta, còn chưa tới lượt hai người quơ tay múa
chân.

– Đằng Dịch, anh không ngờ lại kết giao với loại tu sĩ này?

Người đàn ông anh tuấn bị nhìn chằm chằm Đằng Dịch lạnh lùng nói.

Đằng Dịch cười ha hả nói:

– Tôi kết giao với tu sĩ con người? Tôi cứ như vậy đấy, anh làm gì được tôi?
Có bản lĩnh thì đến trước mặt phụ vương mà nói. Phụ vương cũng có bạn là tu sĩ
con người, huống chi là tôi. Cút đi, ở đây không hoan nghênh hai người.

– Anh…

Người đàn ông anh tuấn kia tức giận chỉ Đằng Dịch, nhưng cũng không làm gì
được Đằng Dịch.

Người phụ nữ xinh đẹp kia dùng mắt liếc nhìn Đằng Dịch, bỗng nhiên nũng nịu
nói:

– Đằng Dịch, gì thì tôi cũng là chị dâu của anh, anh sao lại có thể đối đãi
với chúng tôi như vậy? Tôi chỉ là hỏi thăm nơi này có chuyện gì xảy ra một
chút thôi mà, nơi này cũng nằm trong phạm vi của Giao Đằng cung chúng ta,
chẳng lẽ tôi không thể đến hỏi sao?

– Ha ha…

Đằng Dịch bỗng nhiên cười ha hả, chỉ vào người đàn bà xinh đẹp nói:

– Hỗ Y, đừng để mình mất mặt như vậy chứ. Cô là chị dâu của tôi? Cô là chị
dâu gì của tôi? Trước đây rất lâu rồi, cô hình như là chị hai của tôi, sao bây
giờ lại ở cùng với anh sáu của tôi thế? Tôi nhổ vào!

– Hừ!

Người đàn bà xinh đẹp sau khi nghe thấy Đằng Dịch nói vậy, nhất thời hừ lạnh
một tiếng, quay người bỏ đi. Người đàn ông anh tuấn đứng bên cạnh cô ta cũng
hung hăng trợn mắt nhìn Đằng Dịch một cái, cũng rời đi theo.

Đằng Dịch cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, bước tới trước mặt Diệp Mặc
giơ ngón tay cái lên nói:

– Diệp Mặc huynh đệ, Đại Đằng tôi thật có phúc, không ngờ lại có thể kết giao
với nhân vật anh hùng như cậu. Nói thật lòng, đây lần đầu tiên tôi gặp một
người độ kiếp như cậu, lợi hại, thật lợi hại!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.