Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1204: Mông Kỳ rời đi


Mông Hàn An trong lòng kinh ngạc, cô biết mặc dù mình có chỗ dựa, nhưng chỗ
dựa này trước mặt Ung Lam Y căn bản cũng không là cái gì. Đồng thời trong lòng
cô cũng dâng lên một nỗi đau xót, từ sau khi Nhâm minh chủ mất tích, phó minh
chủ Vượng Thương tiếp nhận Hải Tu Minh, Hải Tu Minh không thể nào bằng được
trước kia. Mặc dù thế lực Tam Hải vẫn còn, nhưng Hải Tu Minh cũng là vị trí
cuối cùng không thể nghi ngờ gì.

Cô lấy ra một ngọc bài ném cho Ung Lam Y nói:

– Trên người Mông Kỳ có dao động thần thức, thông qua ngọc bài này có thể cảm
nhận được.

Ung Lam Y nhận lấy ngọc bài dùng thần thức quét vào xong nhíu mày nói:

– Dấu tích thần thức này vẫn còn trong La Khúc thập bát bàn, nói cách khác đệ
tử Mông Kỳ của cô chắc là vẫn đang còn trong đó?

Mông Hàn An hành lễ đáp lại với Ung Lam Y:

– Trên lý thuyết là như vậy, nhưng dấu tích thần thức này trong thời gian vài
ngày chỉ dao động trong một phạm vi nhỏ mà thôi, tôi bây giờ cũng không chắc
chắn.

Ung Lam Y vẻ mặt âm trầm bất định, gã thậm chí có chút dự cảm không tốt, đó
chính là Diệp Mặc đã đi rồi. Nhưng gã lại không tin vào phán đoán của chính
mình, vì muốn rời khỏi La Khúc thập bát bàn, cần phải đến được đỉnh Bàn thứ
mười tám, mà muốn đến được Bàn thứ mười tám, cần phải là một tông sư trận pháp
cấp chín. Diệp Mặc cho dù là thiên tài, cũng không thể nào chưa đến một trăm
tuổi mà đã là tông sư trận pháp cấp chín được, vì điều này tuyệt đối không thể
nào.

Mặc dù đại hội đã kết thúc, nhưng những tu sĩ đứng bên đảo La Khúc thập bát
bàn quan sát, cũng chưa có một ai rời đi. Tất cả mọi người đều muốn biết một
khi Diệp Mặc và Mông Kỳ bị truyền tống ra ngoài, chờ kết quả của bọn họ sẽ ra
sao.

Kinh Học Thành cũng đã hạ quyết tâm, bất luận thế nào, gã cũng phải giúp được
Diệp Mặc một lần. Đối với tu sĩ mà nói, thời gian vài ngày cũng không là cái
gì, thời hạn mười tám ngày cũng nhanh chóng trôi qua, La Khúc thập bát bàn
cũng đã bị màn sương mù bao phủ lại, trong nháy mắt biến mất trong tầm nhìn
của mọi người.

Tất cả mọi người đều biết, Diệp Mặc không thể nào có thể ra ngoài được, vì La
Khúc thập bát bàn đã đóng cửa lại rồi, muốn xuất hiện một lần nữa, cũng là
chuyện của năm mươi năm sau.

Ung Lam Y sắc mặt xanh mét, đại hội lần này Thông Hải giáo rối tinh rối mù
không nói, bản thân y cũng bị bôi tro trát trấu vào mặt. Những chuyện này cũng
không là cái gì, quan trọng nhất chính là con trai của gã Ung Ô Tử không ngờ
đã bị Diệp Mặc giết chết trong La Khúc thập bát bàn. Mà gã thề phải giết chết
Diệp Mặc, bây giờ đến bóng dáng của đối phương cũng không có.

Lúc này đại đa số mọi người đều biết, Diệp Mặc hẳn là đã chạy trốn khỏi La
Khúc thập bát bàn rồi. Mặc dù không có ai biết Diệp Mặc chạy thoát như nào,
nhưng chuyện này hẳn là sự thật.

Còn Mông Hàn An bây giờ lại rất thương cảm, Mông Kỳ nếu như có thể chạy trốn
cùng Diệp Mặc rồi, thì có nghĩa là dấu tích thần thức trên người Mông Kỳ đã bị
phát hiện rồi. Cô không biết sau khi Mông Kỳ phát hiện ra dấu tích thần thức
trên người mình xong, có thất vọng về mình như nào, nhưng cô biết cô và đệ tử
cho dù có gặp lại nhau, tình cảm cũng không có cách nào trở lại được như ngày
trước.

Lúc này Thanh Nguyệt của Diệp Mặc đã rời khỏi Tam Hải cũng được mười mấy ngày
rồi, hơn nữa tốc độ cũng không giảm xuống, càng ngày lại càng nhanh hơn.

Mông Kỳ cũng cảm nhận được tốc độ của Thanh Nguyệt, trong lòng thầm nhủ mình
may mắn, may là cô nhớ ra Diệp Mặc có một pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm,
chủ động xin sự trợ giúp của Diệp Mặc. Nếu không cho dù Ung Ô Tử có chết rồi,
cô cũng không sống ổn được. Nếu sư phụ không có chút nghi ngờ gì với cô thật,
thì sẽ không đánh dấu thần thức trên người cô.

Diệp Mặc từ sau khi rời khỏi La Khúc thập bát bàn, ngoài việc tu luyện, thì
cũng chỉ nghiên cứu hòn đá màu xanh trong tay mình, nhưng với kiến thức của
hắn, cũng không có cách nào hiểu được hòn đá màu xanh to bằng mấy nắm đấm
người này rốt cục là loại khoáng thạch gì.

– Diệp sư huynh, tôi muốn xin anh một chuyện.

Nửa tháng sau, Mông Kỳ nhìn Diệp Mặc đang nghiên cứu viên khoáng thạch trong
tay, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói.

Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn Mông Kỳ khẽ mỉm cười nói:

– Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng cô không phải gấp gáp, dạo này chúng ta đi
đường cũng không ít, nhưng cũng không phải là rất an toàn. Đợi chúng ta đi
khoảng được nửa tháng, tôi sẽ tìm một nơi giúp cô bố trí một Tụ Linh trận.
Chúng ta cũng coi là chung hoạn nạn, là bạn bè rồi, chút việc này tôi nhất
định sẽ giúp cô.

Tâm tư trong lòng Mông Kỳ Diệp Mặc cũng biết, Mông Kỳ biết mình có linh mạch
cực phẩm, lại là tông sư trận pháp cấp chín, muốn dùng linh mạch của mình bố
trí một Tụ Linh trận, sau đó dùng phá không phù rời khỏi đại lục Lạc Nguyệt.

Cho dù Mông Kỳ không nói, Diệp Mặc cũng sẽ giúp cô, nếu không hắn phải đi Bắc
Vọng châu dẫn theo gánh nặng như Mông Kỳ cũng không ổn, vì trên đường hắn vẫn
còn phải tìm Tiên Khuyên Hoa.

Mông Kỳ nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức vui mừng đứng dậy phúc lễ lại Diệp
Mặc nói:

– Cám ơn Diệp sư huynh, có thể làm bạn với Diệp sư huynh, Mông Kỳ quá may mắn
rồi.

Lại nửa tháng nữa trôi đi, trên một hoang đảo của Vô Tâm Hải, Diệp Mặc lấy
linh mạch cực phẩm ra, sau khi bố trí một Ẩn Linh trận dùng linh khí của linh
mạch bao phủ toàn bộ xong, lúc này mới bố trí một Tụ Linh trận trên linh mạch
cực phẩm này.

Mông Kỳ đứng trong Tụ Linh trận mà Diệp Mặc bố trí, lập tức cảm giác được linh
khí nồng đậm, luồng linh khí nồng đậm này thậm chí giống như thật vậy. Cô thậm
chí cảm thấy mình không cần tu luyện, cảnh giới cũng có thể thăng cấp được.

Cô thoải mái hít vào một hơi, rồi khom người với Diệp Mặc nói:

– Hôm nay từ biệt, có thể tôi sẽ mãi mãi không gặp lại Diệp sư huynh được
nữa, nhưng Diệp sư huynh vĩnh viễn vẫn là đại ca của Mông Kỳ, xin nhận một lạy
của Mông Kỳ. Nếu như không phải Diệp sư huynh, Mông Kỳ có lẽ sẽ không bao giờ
có được cơ hội quay về quê hương của mình.

Khi biết được trên người mình có dấu tích thần thức, Mông Kỳ liền biết được
lúc trước suy nghĩ của cô quá ngây thơ. Có lẽ không đợi cô tu luyện đến cảnh
giới cao hơn, mình đã trở thành hàng hóa giao dịch của Hải Tu Minh rồi.

Diệp Mặc khua tay nói:

– Cô dùng phá không phù nhanh đi, ở đây là Vô Tâm Hải, mặc dù Ẩn Linh trận
của tôi rất tuyệt, nhưng chẳng may linh khí bị lộ, sau đó bị một số yêu tu tìm
ra, vậy thì xong đời rồi.

– Vâng, vậy thì Mông Kỳ đi đây, Diệp đại ca bảo trọng.

Mông Kỳ trong lòng rất cảm kích Diệp Mặc, đã đem sư huynh đổi thành đại ca
rồi.

Nói xong Mông Kỳ cũng không do dự nữa, trong nháy mắt lấy lá bùa màu vàng nhạt
từ trong Tử Phủ, đồng thời há miện phun ra một ngụm máu. Với tu vi bây giờ của
cô, không đốt tinh huyết căn bản cũng không thể nào khởi động lá bùa được.

Lá bùa màu vàng nhạt dưới sự phát động của Mông Kỳ, trong nháy mắt biến hóa
thành một vòng lốc xoáy mày vàng, vòng lốc xoáy này càng ngày càng lớn, cuối
cùng ôm trọn lấy cả người Mông Kỳ.

Tụ Linh trận của Diệp Mặc nhanh chóng vận chuyển, đến linh khí trên linh mạch
cực phẩm cũng bắt đầu hình thành một màn sương mù, nhanh chóng bị Tụ Linh trận
hút lấy. Diệp Mặc kinh động đứng nhìn, phá không phù này hút linh khí quá lợi
hại, nếu không phải hắn có linh mạch cực phẩm, những linh mạch bình thường
thật sự không thể vận chuyển được.

Cứ với đà này, cho dù Mông Kỳ sau này tu vi có cao hơn, không tìm được linh
mạch cao cấp và Tụ Linh trận cấp chín, cô cũng không thể dùng phá không phù
được, gặp được mình, thật không biết là vận may của cô ấy hay là cơ duyên.

Mông Kỳ bị vòng tròn màu vàng vây lấy trong nháy mắt cũng hiểu phá không phù
của mình cần linh khí kinh khủng đến vậy, đồng thời trong lòng thầm nhủ mình
may mắn gặp được trận pháp tông sư cấp chín như Diệp Mặc. Nếu không cho dù cô
sau này có tu luyện lên tầng cao hơn, không có linh mạch cực phẩm, không có Tụ
Linh trận cấp cao, cô cũng không thể về quê hương của mình được.

Mặc dù Mông Kỳ vẫn muốn nói với Diệp Mặc câu cảm kích, nhưng vòng tròn màu
vàng này càng lúc quay càng nhanh, trong nháy mắt đã dẫn cô phá không ra
ngoài, biến mất trong không gian.

“Rầm rầm” một tiếng, Ẩn Linh trận của Diệp Mặc vì linh khí linh mạch kích
thích quá cường hãn, không ngờ tự động nổ tung. Linh khí nồng đậm trong nháy
mắt bị kích phát ra ngoài, Diệp Mặc cũng không kịp để ý đến tình trạng của phá
không phù, nhanh chóng phóng trận kì ra, cất linh mạch cực phẩm của mình vào
Thế giới trang vàng.

Đợi sau khi Diệp Mặc thu trận kì của Ẩn Linh trận và Tụ Linh trận lại, hai
đường tiếng gió phá không nổi lên, trong nháy mắt, hai tah6n ảnh này rơi xuống
chỗ Diệp Mặc đứng trên đảo.

Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, đồng thời nghĩ không thể nào lại nhanh vậy được,
linh khí của linh mạch vừa mới bị lộ ra, hắn cũng thu lại rồi. Cho dù linh khí
bị lộ ra ngoài, cũng không thể nào mà nhanh vậy được, sao lại đã có người đến
rồi?

– Linh khí thật nồng đậm…

Người đến sau lập tức nói ra một câu, nhưng tu sĩ đứng trước mặt, cũng không
nói lời nào.

Diệp Mặc lúc này đã thấy rõ, hai tu sĩ đứng trước mặt một người là tu vi Thừa
Đỉnh tầng thứ tám, còn người đến sau đã là tu vi Biến Kiếp tầng thứ nhất rồi.
Đồng thời Diệp Mặc cũng hiểu hai người này không phải vì cảm nhận được linh
khí mà đến, mà vị tu sĩ Thừa Đỉnh trước mặt là chạy trốn, còn tu sĩ Biến Kiếp
theo sau là đuổi, đến nơi này chỉ là qua đường mà thôi.

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh dáng người trung bình, sắc mặt màu đồng cổ có chút giống
với Kinh Học Thành, tóc cũng không dài lắm. Lúc này y đã phóng ra một thanh
đao bảng to, thanh đao này không ngờ đã là chân khí trung phẩm rồi. Diệp Mặc
cũng có chút hứng thú, vị tu sĩ Thừa Đỉnh này không ngờ lại dùng đao.

Còn tên tu sĩ Biến Kiếp kia khóe miệng lại có hai ria mép nhỏ, khiến Diệp Mặc
nhớ đến chòm râu dê của Đông Phương Tê ở trên trái đất ngày trước, vừa nhớ đến
Đông Phương Tê, Diệp Mặc trong lòng lại có ấn tượng ban đầu không mấy tốt đẹp
về tên tu sĩ Biến Kiếp này. Căn bản tu sĩ Biến Kiếp là truy sát tên tu sĩ Thừa
Đỉnh kia mà đến, lúc này ngược lại lại không có chú ý gì đến tên tu sĩ Thừa
Đỉnh kia, mà lại chằm chằm nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ xui xẻo. Đồng thời hắn cũng rõ, lúc
này đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng để hắn rời đi.

Quả nhiên tên tu sĩ Biến Kiếp kia sau một hồi cảm thụ, sau đó nhíu mày nhìn
Diệp Mặc nói:

– Vừa nãy ở đây có vật gì? Có phải đã bị anh lấy đi rồi hay không? Nếu không,
linh khí ở đây sao lại tiêu tán đi như vậy?

Tên tu sĩ Biến Kiếp tầng thứ nhất, Diệp Mặc nghĩ hắn nhất định không đánh lại
được, nhưng Diệp Mặc cho rằng dưới tên tu sĩ Biến Kiếp này, hắn cũng có thể
chạy trốn được.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lại điềm đạm nói:

– Bất kể chỗ này có thứ gì, hình như cũng chẳng liên quan gì đến anh.

– Thật to gan, chỉ là một tu sĩ Ngưng Thể, cũng dám nói với lão phu những lời
này, muốn chết à.

Tên tu sĩ Biến Kiếp hằn học nói, lập tức phóng ra một đường sáng màu đỏ, thậm
chí không đợi Diệp Mặc nhìn rõ đường màu đỏ này là thứ gì, thì đường màu đỏ
này đã đánh tới đầu của Diệp Mặc.

Diệp Mặc trong lòng tức giận, Tu Chân giới quả nhiên không có chút đạo lý nào
có thể nói, thực lực mạnh chính là lão phu. Trong nháy mắt khi đường màu đỏ
này đánh về phía Diệp Mặc, Tử Đao của Diệp Mặc đã phóng ra, đồng thời bổ ra
một đao.

Diệp Mặc không dùng Huyễn Vân đao pháp, hắn chỉ dồn tất cả chân nguyên vào một
đao bổ ra, vì hắn biết vừa nãy tên tu sĩ Biến Kiếp này cũng không lấy toàn bộ
sức lực của mình ra.

“Ầm” một tiếng thật lớn, đường màu đỏ cùng tia ánh sáng màu tím va đập vào
nhau, phát ra bốn phía. Diệp Mặc bị đường màu đỏ này đánh bay ra vài trăm
thước, đồng thời chân nguyên trong thân thể tán loạn, suýt chút nữa thì nôn ra
máu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.