Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1198: Người hào sảng


Còn lúc này Mông Kỳ luôn theo sát phía sau Diệp Mặc, trận pháp Bàn thứ hai của
‘La Khúc thập bát bàn’ đều là một số trận pháp cấp hai, trong lòng thầm nghĩ,
những trận pháp cấp hai này đến Mông Kỳ cũng không coi ra gì, cho dù là cô
hiểu trận pháp, nhưng trận pháp cấp hai cũng có thể đánh phá dễ dàng, cho dù
là không phá được, cũng có thể đánh tan.

Nhưng cô lại phát hiện đại đa số thời gian, Diệp Mặc lại vòng vài vòng, những
trận pháp công kích cấp hai kia và trận pháp mê hồn đều thành đồ trang trí.
Nhưng có lúc, cô lại phát hiện Diệp Mặc đứng trước một trận pháp rất lâu, mà
trận pháp mà Diệp Mặc đứng trước đó, cô thấy rằng, thực ra cũng không khó, vì
cô có thể nhìn rõ trận pháp này làm thế nào đi qua .

Một lúc lâu sau, Mông Kỳ liền hiểu ra cách làm của Diệp Mặc, hắn căn bản đang
nghiên cứu những trận pháp này. Diệp Mặc quả thực đang nghiên cứu những trận
pháp này, hắn cảm thấy ở Bàn thứ hai cần phải lĩnh ngộ nhiều thứ hơn ở Bàn thứ
nhất. Hắn thậm chí tin rằng, nếu cứ theo tiến độ này, khi đến Bàn thứ mười
tám, rất có khả năng hắn có thể thăng cấp lên Tông sư trận pháp cấp chín.

Cho dù Diệp Mặc nán lại chút thời gian, khi Mông Kỳ cùng với Diệp Mặc đến được
biên giới giữa Bàn thứ hai và Bàn thứ ba, đã vượt qua một số người rồi. Những
tu sĩ đó đang khắc tên mình lên tấm bia đá ở biên giới, khi thấy Diệp Mặc và
Mông Kỳ đều rất ngạc nhiên. Bọn họ dường như không ngờ, Diệp Mặc lại có thể
đến được đây, Ung Ô Tử sao có thể buông tha cho hắn? Hơn nữa còn cho phép Diệp
Mặc và Mông Kỳ đi cùng nhau nữa?

Diệp Mặc và Mông Kỳ vừa mới tiến vào khắc tên mình trên tấm bia đá ở Bàn thứ
ba, một tu sĩ cũng là Ngưng Thể hậu kì tầng thứ bảy liền ngăn Diệp Mặc lại.

– Đứng lại, thằng nhóc, có phải mày dùng quỷ kế đã chạy thoát khỏi thiếu chủ
của chúng tao không? Nhưng cho dù anh có dùng quỷ kế đi nữa, rơi vào tay của
tao cũng chỉ là một chữ chết mà thôi…

Tiếng nói của vị tu sĩ Ngưng Thể hậu kì chưa dứt, Tử Đao trong tay Diệp Mặc đã
mang theo một đường sáng tím hồng bổ ra, hắn căn bản đến một câu cũng không
nói gì. Tên tu sĩ cản lại này, lúc trước Diệp Mặc cũng đã từng gặp mặt, chính
là tu sĩ thi đấu của Thông Hải giáo, Diệp Mặc đâu có thời gian để nói những
lời thừa với gã.

Tên tu sĩ này là một bán yêu tu, một bán yêu thu chỉ là Ngưng Thể tầng thứ bảy
có thể tiến vào đến đây, rõ ràng là rất am hiểu về lí giải trận pháp.

Tu sĩ của Thông Hải giáo này sau khi nói xong, vốn không phóng pháp bảo ra,
nhưng không ngờ Diệp Mặc không nói câu nào mà lại động thủ, hơn nữa tốc độ
cũng vô cùng nhanh nhẹn.

Tên tu sĩ Ngưng Thể của Thông Hải giáo kia dưới sự kinh hoảng, lập tức phóng
pháp bảo ra. Nhưng khi gã vừa mới nắm được pháp bảo trong tay, thì lại phát
hiện không gian xung quanh mình liền trở nên chậm lại, hoặc là nói hành động
của gã đã trở nên chậm lại.

Trong nháy mắt, gã lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây là ‘vực’, trong mắt
gã nhất thời hiện lên một tia kinh ngạc, không đợi gã lộ ra vẻ hối hận, Tử Đao
của Diệp Mặc đã mang theo một màn sương máu.

Ngay sau đó Diệp Mặc phóng ra một mồi lửa tím, rồi thu lấy một chiếc nhẫn.
Toàn bộ quá trình này như nước chảy mây trôi, không có chút đình trệ nào.
Khiến người ta vừa nhìn thấy, liền cho rằng hắn thường xuyên làm chuyện như
này.

– Á.…

Gã tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của Thông Hải giáo thấy Diệp Mặc chỉ dùng một đao
liền giết được tu sĩ Ngưng Thể tầng thứ bảy, lập tức hét lên một tiếng, nhất
thời thất thần, trong nháy mắt bị áp lực của truyền tống trận đẩy ra ngoài.

Những người xung quanh đều im lặng không nói gì, một đao của Diệp Mặc giết
chết một tu sĩ Ngưng Thể, không có ai dám bước lên trước mặt hắn nói gì. Một
số tu sĩ còn ngây thơ chưa biết gì, đã hiểu ra Ung Ô Tử của Thông Hải giáo rất
có khả năng đã bị Diệp Mặc giết chết rồi.

Mông Kỳ cũng ngây ngẩn cả người, cô biết Diệp Mặc lợi hại, vì cô tận mắt chứng
kiến Diệp Mặc giết chết Ung Ô Tử. Nhưng Diệp Mặc đấu với Ung Ô Tử rất lâu,
cuối cùng bị thương mới giết chết được Ung Ô Tử. Nhưng lúc này cô không ngờ
một chiêu lại giết chết một tu sĩ có tu vi tương đương với hắn, rõ ràng sức
chiến đấu của hắn sau khi chiến đấu với Ung Ô Tử xong, lại được tăng lên không
ít.

Dường như từng giây từng phút hắn lại tiến bộ rất nhanh, hể không để tâm, thì
hoàn toàn không biết được hắn đã đến mức độ nào rồi.

Hai tên tu sĩ của Thông Hải giáo còn lại đứng một bên nhìn Diệp Mặc giết đồng
đội của bọn họ, nửa câu cũng không dám nói, lập tức tiến vào Bàn thứ ba.

– Diệp huynh thật có bản lĩnh.

Khiến Diệp Mặc và Mông Kỳ không thể tưởng tượng được chính là, lúc này, không
ngờ lại có người bước lên phía trước chào hỏi Diệp Mặc.

Đây là một tên tu sĩ thoạt nhìn chỉ có hơn ba mươi tuổi, tu vi Ngưng Thể tầng
thứ nhất, sắc mặt màu đồng cổ, rõ ràng có chút tang thương, nhưng ánh mắt lại
rất sáng, vừa nhìn liền biết được không phải hạng người tầm thường.

Tên tu sĩ kia thấy Diệp Mặc nhìn gã, bước lên ôm quyền nói:

– Tôi tên Kinh Học Thành, đến từ Thương Hải Điện.

– Anh là con của điện chủ Kinh Hướng Đông của Thương Hải Điện …

Mông Kỳ kinh ngạc nói.

Kinh Học Thành tự giễu cười cười nói:

– Đúng vậy, cha tôi chính là điện chủ Kinh Hướng Đông của Thương Hải điện. Ha
ha, mỗi lần tôi nói ra tên của mình, người khác nhớ ra đầu tiên chính là cha
của tôi.

Mông Kỳ có chút ngượng ngùng cười cười nói:

– Xin lỗi, vì cha của anh quá nổi tiếng. Cho nên, tôi chỉ là nói theo quán
tính mà thôi.

Kinh Học Thành cũng không thèm để ý cười cười nói:

– Không sao cả, có lẽ mấy chục năm sau, có người nhắc tới Kinh Hướng Đông,
lập tức liền hỏi có phải là cha của Kinh Học Thành hay không, ha ha.

Ngữ điệu của Kinh Học Thành rất rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa
thoạt nhìn cũng không giả tạo, Diệp Mặc lập tức sinh thiện cảm. Mặc dù Kinh
Học Thành là vì mình có thể giết được Ung Ô Tử mới bước tới làm quen, nhưng
Diệp Mặc cũng không có để ý. Không có tài năng, ai muốn kết giao với anh? Cho
dù là Kỷ Bẩm khen mình, cũng là vì tài hoa của mình.

Sau khi người khác vì sự tài hoa của anh mà kết giao với anh, mới dần dần hiểu
được anh, mới có thể hiểu cái anh có không chỉ là tài hoa, mới có thể trở
thành người bạn chí cốt của anh.

– Anh Khinh quá khen rồi, tôi tên Diệp Mặc, chỉ là một tán tu mà thôi, như
hôm nay chỉ là đi qua Hải Tu Minh.

Diệp Mặc cũng ôm quyền đáp lại.

Kinh Học Thành thấy xung quanh không còn tu sĩ nào, mới khua khua tay, yêu cầu
những tu sĩ Thừa Đỉnh bên mình tiến vào Bàn thứ ba trước, lúc này mới hỏi
tiếp:

– Tên Ung Ô Tử là do anh Diệp giết chết phải không? Nếu không với tính cách
của gã sẽ không thả cho anh đi.

Diệp Mặc cười nói:

– Đúng vậy, là tôi giết nó.

Diệp Mặc thẳng thắn khiến Kinh Học Thành lại càng thích, gã vỗ vỗ tay nói:

– Anh Diệp đúng là có khí phách, tôi rất thích người như anh Diệp. Nếu anh
Diệp không chê, sau khi thi đấu xong có thể cùng tôi đến Thương Hải điện, tôi
rất mong được làm bạn cùng với anh Diệp, nhưng không biết anh Diệp có bằng
lòng hay không.

Diệp Mặc cũng rất thích Kinh Học Thành, người này biết mình giết Ung Ô Tử, còn
dám mời mình đến Thương Hải điện. Rõ ràng Kinh Học Thành muốn thông qua cách
này để bảo vệ chính mình. Đối phương chỉ là sợ mình mất sĩ diện trước mặt Mông
Kỳ, nên mới nói vậy mà thôi.

Nhưng Diệp Mặc cũng đã sớm định rời khỏi nơi này rồi, đương nhiên sẽ không đến
Thương Hải điện, hắn lại cảm kích nói:

– Cám ơn anh Kinh, tên Ung Lam Y vốn dĩ sẽ không bỏ qua cho tôi, bây giờ tôi
giết Ung Ô Tử rồi, gã lại càng không bỏ qua cho tôi. Cho nên nói, đến Thương
Hải điện cũng không được rồi, vì tôi bây giờ cũng không còn cơ hội đi nữa.

Kinh Học Thành cho rằng Diệp Mặc nói chính là hắn lập tức sẽ bị Ung Lam Y giết
chết, cho nên mới không có cơ hội. Đối với tính cách không chút kiêng kị như
Diệp Mặc, cũng vô cùng thích. Gã lấy ra một miếng ngọc bài đưa cho Diệp Mặc
nói:

– Anh Diệp, sau khi anh ra ngoài nếu như tôi vẫn chưa ra, nếu tên Ung Lam Y
kia dám gây phiền phức cho anh, anh cứ lấy tấm ngọc bài này đưa cho cha tôi là
Kinh Hướng Đông. Chỉ cần anh mở miệng nói nhất định phải giết Ung Lam Y, thì
được rồi. Ung Lam Y cho dù có nói lý, cũng không dám dương oai trước mặt
Thương Hải điện. Đương nhiên, nếu như tôi ra ngoài trước, vậy thì càng không
có chuyện.

Nói xong, Kinh Học Thành lại lần nữa tự giễu cười nói:

– Ha ha, tôi vẫn còn phải dùng miếng ngọc bài của cha tôi.

Diệp Mặc lại sững sờ, hắn với Kinh Học Thành mới gặp nhau lần đầu, mặc dù hai
bên đều có chút tán thưởng nhau, nhưng Kinh Học Thành không ngờ lại dám đưa
cho hắn ngọc bài bảo hộ của cha đưa cho. Tạm thời bất luận thế nào cũng có thể
bảo vệ tính mạng được, hành vi này đã là vô cùng khí khái rồi. Vì chỉ cần Kinh
Hướng Đông dám giúp mình chuyện này, vậy thì nhất định sẽ gây thù với Ung Lam
Y, lúc đó đánh nhau cũng có khả năng.

– Anh Kinh, tôi và lão già Ung Lam Y có thù, nếu như vậy, thì sẽ liên lụy đến
anh Kinh.

Diệp Mặc đẩy trả ngọc bài.

Kinh Học Thành cười ha hả nói:

– Anh Diệp, anh không coi Kinh Học Thành tôi ra cái gì sao? Tên Ung Lam Y của
Thông Hải giáo mặc dù lợi hại, nhưng Thương Hải điện của chúng tôi cũng không
phải đồ ăn chay. Nếu anh Diệp chịu kết bạn với tôi, thì nhận lấy ngọc bài đi.
Kinh Học Thành tôi lấy tính mạng ra bảo đảm, anh Diệp có thể đến Thương Hải
Tam Đảo tôi làm khách.

Diệp Mặc thấy Kinh Học Thành đã nói như vậy rồi, cũng không già mồm nữa, nhận
lấy miếng ngọc bài ôm quyền nói:

– Anh Kinh, nếu như vậy, người bạn như anh Diệp Mặc tôi xin được kết giao.
Nhưng, đến làm khách Thương Hải điện lần này không được rồi. Nhưng anh Kinh
yên tâm, đợi lần sau tôi trên đường quay lại qua Tam Hải, nhất định sẽ đến
Thương Hải điện làm phiền một chuyến.

– Được, vậy cứ như vậy đi, tôi vào trước đây. Đợi chúng ta sau khi ra ngoài
thì nói chuyện sau, cho dù anh Diệp không đến Thương Hải điện, tôi cũng có thể
đến Lăng Đảo một chuyến.

Nói xong Kinh Học Thành ha hả cười, quay mình tiến vào Bàn thứ ba. Rõ ràng gã
cho rằng Diệp Mặc không đến Thương Hải điện, chỉ là tạm thời ở lại Lăng Đảo mà
thôi. Nhưng không ngờ, Diệp Mặc nói không đến, là vì hắn chuẩn bị rời khỏi nơi
này.

Diệp Mặc thấy bóng dáng Kinh Học Thành biến mất, gật đâù nói:

– Anh Kinh này cũng là hạng người hào sảng, đáng để kết giao. Không đến trăm
tuổi, không ngờ đã là tu vi Ngưng Thể tầng thứ nhất rồi, quả thực tài giỏi.

Mông Kỳ vốn dĩ cũng định nói anh cũng là hạng người hào sảng, nhưng nghe thấy
Diệp Mặc nói hết nửa câu sau, nhất thời ngậm miệng lại, trong lòng thầm nghĩ
bản thân hắn cũng đã là tu vi Ngưng Thể tầng thứ bảy rồi, còn nói người khác
tu vi Ngưng Thể tầng thứ nhất tài giỏi, chẳng lẽ là tự khoe khoang sao?

Diệp Mặc đương nhiên không phải khoe khoang, hắn có quá nhiều thứ nghịch thiên
như Tam Sinh quyết, thế giới trang vàng, Khổ Trúc, linh mạch, linh tủy trì,
trận pháp gia tốc…

Bởi vì có nhiều thứ nghịch thiên như vậy, cho nên Diệp Mặc đến bây giờ vẫn
không cho rằng mình là thiên tài, hắn cảm thấy những thứ này của hắn nếu như
bất kì người nào lấy được, cũng có thể trở thành thiên tài. Nhưng hắn không
ngờ, bản thân lấy được những thứ này cũng đã là một thiên tài rồi.

Diệp Mặc không biết chính là, lúc này Kinh Học Thành đồng thời cũng thầm cảm
thán Diệp Mặc là một thiên tài, cũng là hạng người hào sảng. Bản thân gã có
thể thăng cấp lên tu vi Ngưng Thể tầng thứ nhất ở tuổi này, là trải qua nhiều
lần kì ngộ. Hơn nữa gã còn là thiếu chủ của Thương Hải điện, còn Diệp Mặc là
một tán tu, còn trẻ tuổi hơn gã, tu vi cũng cao hơn, không là thiên tài thì là
cái gì? Huống chi chuyện Diệp Mặc giết được Ung Ô Tử, liền khiến gã cảm thấy
nhiệt huyết sôi trào. Giết Ung Ô Tử rồi, đồng thời cũng thừa nhận, bên ngoài
Vô Tâm Hải không có ai dám làm thế này, nhưng Diệp Mặc lại dám, bạn bè như này
gã sao có thể không kết giao chứ?

Trong cùng lúc đó, tên Ung Lam Y đang nhìn chằm chằm tên tu sĩ chộp được gào
thét kêu:

– Mày nói cái gì, Diệp Mặc đã giết đệ tử Cực Ly tham gia thi đấu của chúng ta
rồi sao? Còn là một chiêu? Nói…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.