Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1196: Diệp Mặc quá thần bí


Mông Kỳ thấy Diệp Mặc đánh ra một đao quang thật dài màu hồng tím, nhất thời
chợt cảm thấy mê man.

“Thật đẹp!”

Trong lòng của cô thốt lên một câu này, cô có cảm giác muốn chìm đắm vào giữa
luồng sáng màu hồng tím mỹ lệ kia. Cô thậm chí còn có cảm giác luồng sáng đó
còn đang không ngừng kêu gọi cô, mời gọi cô tiến vào.

Mông Kỳ vô thức giật mình dừng lại bước chân, vì cô đã thấy xung quanh luồng
sáng màu hồng tím kia đang sinh ra vô số ánh tím xung quanh giống như hoa tươi
đang nở rộ.

– Đẹp quá!

Cô rốt cuộc cũng đứng hẳn lại, nhưng rất nhanh lại có một loại sát khí mãnh
liệt khiến cô phải rùng mình một cái tỉnh táo trở lại. Cô lập tức đã thấy vô
số đốm sáng màu đen đang không ngừng sản sinh ra từ bên trong quầng sáng màu
hồng tím và đang nhanh chóng bao trùm lấy toàn bộ.

Mông Kỳ rốt cuộc đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô khẽ vuốt cái trán đầy mồ hôi
lạnh của mình rồi lùi ra sau mấy bước. Trong lòng càng thêm kinh hãi vì bản
thân cô biết mình không có nổi một cơ hội phản kháng nào trước một đao kia của
Diệp Mặc.

Mà Ung Ô Tử lại có thể lấy ra pháp bảo trong lúc này, ngăn trở lại đao quang
màu tím của Diệp Mặc thì có thể thấy được Ung Ô Tử thật sự là rât lợi hại.
Chứng minh rằng tin đồn y có thể chiến đấu giết chết đối thủ vượt cấp tuyệt
đối không phải là giả.

Ầm… ầm…

'Tử Đao' vào Lang Nha Bổng của Ung Ô Tử va chạm vào với nhau, phát ra một
tiếng nổ kinh thiên động địa kéo dài một lúc mới ngừng lại.

Một luồng chân nguyên mạnh mẽ đánh vào Đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc, từng tia
sáng màu đen của Lang Nha Bổng liên tục đánh vào trên Đại đỉnh tám cực . Cho
dù là chân nguyên của Diệp Mặc vô cùng cường hãn, cũng không thể nào chịu đựng
được, ‘Phụt’ một tiếng liền phun ra một ngụm máu tươi.

Ánh đao tím dài mấy trượng của 'Tử Đao' nhanh chóng thu nhỏ lại, ánh tím xung
quanh 'Tử Đao' cũng rất nhanh co rút lại không còn nở rộ như đóa hoa tươi lúc
trước nữa. Sau một lát dần trở thành một đóa hoa tàn dần suy yếu.

Răng rắc..

Lại một tiếng vang thật lớn, không gian phía trước của 'Tử Đao' trống trơn,
khiến Diệp Mặc không biết nên vui hay buồn, vì hắn biết rằng tuy Ung Ô Tử chặn
được thế công của 'Huyễn vân Hoa Sơn đao' nhưng lại không ngăn trở được sự
theo đuổi của 'Tử Đao'.

Ánh đao tím đã co rút lại chỉ còn dài hơn một thước đánh thẳng vào ngực của
Ung Ô Tử, một tia máu phun ra.

Ung Ô Tử bay ngược ra sau cả trăm mét, dùng vẻ mặt khó tin mà nhìn Lang Nha
Bổng bị sứt mẻ trong tay mình, thậm chí còn quên cả vết thương dài trước ngực.

Khi y một lần nữa nhìn về phía Diệp Mặc, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, không
ngờ rằng một tu sĩ Ngưng Thể lại mạnh mẽ đến mức này, quả thực còn mạnh mẽ hơn
cả thân thể bán yêu của mình.

Diệp Mặc căn bản không có ý định dừng tay, hắn không buồn lau cả vết máu ở
khóe miệng, tiếp tục lao đến, 'Tử Đao' trong tay lại một lần nữa đánh ra.

Ung Ô Tử không ngờ lại thấy Diệp Mặc vẫn không có vấn đề gì, nhất thời trở nên
phẫn nộ, một lỗ hổng màu đen nhanh chóng xuất hiện trên đỉnh đầu của y, cũng
nhanh chóng lao đi giống như Diệp Mặc, Lang Nha bổng trong tay cũng được y
đánh ra.

Diệp Mặc đã thấy rõ lỗ hổng màu đen kia là một cái giường lớn, chắc chắn là
pháp bảo phòng ngự của đối phương. Nhưng cái loại pháp bảo phòng ngự có hình
dạng cái giường này thì cũng là lần đầu tiên Diệp Mặc được nhìn thấy.

(Lời GD: Pháp bảo tiện dụng cho nhiều việc khác he he)

Leng keng

Vài âm thanh nhỏ phát ra, toàn thân Ung Ô Tử không tự chủ được mà chấn động,
cái pháp bảo hình giường của y không ngờ lại bị đình trệ lại. Cảm nhận được
pháp bảo phòng ngự của mình đã trở nên vô dụng, Ung Ô Tử nhất thời kinh hãi,
không ngờ rằng công kích của đối phương có thể ảnh hưởng đến việc y khống chế
pháp bảo, đây quả thực là loại công kích quá kinh khủng rồi. Lúc này y cũng
bất chấp tất cả, không bảo lưu lại chút thực lực nào nữa. Lang Nha Bổng trong
tay ngưng tụ lại chân nguyên của toàn thân, sau đó mạnh mẽ đánh ra ngoài.
Trong lòng y vô cùng hối hận vì trước đó đã không mặc vào chiếc giáp phòng ngự
của mình.

'Thần thức đao' của Diệp Mặc bị pháp bảo phòng ngự của đối phương ngăn trở,
khiến thần thức trở nên tê dại. Hắn lập tức cẩn thận hơn. Cái pháp bảo hình
chiếc giường kia của Ung Ô Tử thật là cổ quái, không ngờ có thể ngăn trở được
cả 'Tử nhãn thần hồn thiết cát'.

Diệp Mặc không biết Ung Ô Tử nghĩ thế nào, nhưng hắn cũng không hề có chút
khinh thường nào đối với Ung Ô Tử, lập tức lấy ra 'Vô Ảnh'.

Ầm…

'Tử Đao' và Lang Nha Bổng lại lần nữa va chạm với nhau, ánh đao tím lại văng
ra khắp nơi, nhưng lần này Diệp Mặc va Ung Ô Tử lại không có người nào bị bức
lùi lại, lại tiếp tục cùng tung pháp bảo của mình đánh ra.

Ầm… ầm…ầm

Pháp bảo của cả hai không ngừng công kích vào nhau, nhưng lại không ai có
phương thức công kích nào khác biệt cả. Hiện trường chiến đấu của cả hai lúc
này đã trở thành một cái hố lớn, nhưng có lẽ chẳng ai phát hiện ra cả.

Mông Kỳ đứng ở một bên mà kinh hồn bạt vía, cô không hiểu vì sao Diệp Mặc lại
liều mạng với đối phương như vậy, bởi vì cô biết rằng nếu Diệp Mặc lại đánh ra
một đao kia, khẳng định là có thể chiếm được thế thượng phong, thậm chí còn có
thể khiến Ung Ô Tử bị trọng thương.

Nhưng lúc này Diệp Mặc lại nhắm hai mắt lại mà ngăn chặn các thủ đoạn của Ung
Ô Tử, bất luận là 'Huyễn vân Hoa Sơn đao' hay 'Huyễn vân trận sát đao', hay là
'Lôi kiếm' hắn cũng không có dùng đến. Khí thế của Ung Ô Tử tuy rằng kinh
người, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, có thể nói rằng y đã sắp trở
thành nỏ mạnh hết đà rồi. Tuy rằng bản thân Diệp Mặc không có cách nào một
mình mà giết đối phương, nhưng nếu có 'Vô Ảnh' hỗ trợ, thì việc giết Ung Ô Tử
lại không có vấn đề gì.

Sở dĩ hắn không giết Ung Ô Tử ngay là vì hắn đang muốn lĩnh ngộ đao thứ bẩy
của ‘Huyễn Vân Đao’, và Ung Ô Tử chính là đối tượng thử luyện tốt nhất.

Diệp Mặc cảm thụ được đao thứ bẩy càng lúc càng rõ ràng, đồng thời mỗi đao
đánh ra càng lúc càng thoải mái hơn.

Ung Ô Tử càng đánh càng trở nên kinh hãi, nếu là chiến đấu với một kẻ khác,
thì cho dù là tu sĩ có cảnh giới tu vi cao hơn y một chút, y cũng có thể dễ
dàng đánh bại đối phương, nhưng đối mặt với loại biến thái như Diệp Mặc này, y
không ngờ lại có cảm giác khiếp đảm. Bởi vì y cảm nhận rõ khí thế của bản thân
ngày càng yếu ớt dần, mà khí thế của đối phương thì càng ngày càng mạnh, thậm
chí sắp đến lúc y không thể nào chống đỡ nổi nữa.

Khi 'Tử Đao' lại lần nữa đánh vào Lang Nha Bổng, Ung Ô Tử đã hoàn toàn mất đi
ý chí chiến đấu. Nhưng lúc này Diệp Mặc đã hoàn toàn nắm được dòng suy nghĩ
của y trong tay rồi, 'Tử Đao' không còn đánh cái kiểu ngàn chiêu một thức nữa,
mà nhanh chóng đánh ra một luồng đao quang màu tím thật dài.

Một đao này có khí thế giống như 'Huyễn vân Hoa Sơn đao', nhưng lại hoàn toàn
khác với 'Huyễn vân Hoa Sơn đao'.

'Huyễn vân Hoa Sơn đao' là một đạo màu tím mang hình cầu vồng, mà một đao này
lại là một quầng sáng màu tím hồng nhàn nhạt càng lúc càng lớn hơn.

Ung Ô Tử bị quầng sáng mầu tím hồng nhàn nhạt này quấn lấy, không ngờ lại cảm
giác giống như là đang bị lún vào một vũng bùn lầy, bất luận là chân nguyên
hay thần thức, hay cho dù là pháp bảo phòng ngự hình chiếc giường lớn kia y
cũng không thể nào tự mình khống chế nữa.

– 'Vực', đây thực sự là 'Vực', mày không ngờ đã lĩnh ngộ được rồi…

Ung Ô Tử hoảng hốt kêu lên một cách sợ hãi, lúc này y đã hoàn toàn hiểu rõ vì
sao khi này đối phương không hề suy nghĩ mà cứ liều mạng ứng chiêu. Hóa ra là
đối phương mượn chính mình làm vật thí nghiệm để tu luyện, mượn mình để lĩnh
ngộ 'Vực'.

Ung Ô Tử lúc này cũng cố gắng liều mạng, liên tục phun ra mấy ngụm tinh huyết,
đồng thời nhanh chóng lấy ra mấy đạo bùa chú. Nhanh chóng ném ra ngoài.

Khi mấy đạo bùa chú của y nổ tung, thì quầng sáng tím quấn lấy y nhất thời như
pháo hoa tứ tán ra khắp nơi.

Ung Ô Tử cảm nhận phạm vi xung quanh nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Y
cũng không hề có ý thu hồi lại pháp bảo mà nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Y
thật sự đã sợ màn đao màu tím của Diệp Mặc rồi, lại còn có cả 'Vực' kinh khủng
kia nữa. Cảnh giới của bản thân cao hơn, vậy mà thi triên 'Vực' với đối phương
lại vô dụng còn bị 'Vực' của đối phương suýt nữa giết chết, khiến y cảm thấy
tức nghẹn đến mức muốn nôn ra máu.

Nếu như y và Diệp Mặc có cảnh giới ngang nhau, thì dù có bị Diệp Mặc dùng
'Vực' vây khốn thì cũng sẽ không tức nghẹn vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác
lại không được như y nghĩ, một tu sĩ Thừa Đỉnh như y lại bị một tu sĩ Ngưng
Thể sử dụng 'Vực' khống chế hoàn toàn, nếu điều này bị truyền ra ngoài thì
đúng là y không còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa.

Diệp Mặc sao có thể để cho y chạy trốn được, hắn đã sơ bộ ngộ được khống chế
của 'Vực' rồi, tuy rằng một đao kia cũng có một chút thành tựu nhưng mà với
hắn mà nói, đã là có một sự thay đổi lớn rồi.

Trong nháy mắt Ung Ô Tử muốn chạy trốn, 'Vô ảnh' đã vọt tới người y rồi, ‘Độn
phù’ trong tay Ung Ô Tử còn chưa kịp kích phát, thì y đã cảm thụ được bản thân
đã hoàn toàn bị kiềm hãm rồi.

Không đợi y có thêm động tác gì, thì lại thêm một đạo cầu vồng tím đã phóng
đến. Ung Ô Tử tuyệt vọng nhìn quầng sáng cầu vồng trên đỉnh đầu, trong miệng
thì thào:

– Lại là quầng sáng hồng tím này…

Phụt

Máu thịt văng ra khắp nơi, Ung Ô Tử đã bị ‘Tử Đao’ của Diệp Mặc chém thành hai
nửa, một nguyên thần nhanh chóng xuất ra, trước khi chạy trốn còn cố phát ra
một âm thanh căm hận về phía Diệp Mặc:

– Cha của tao nhất định sẽ không bỏ qua ày…

Diệp Mặc coi như là không nghe thấy, lại một lần nưã giương tay lên, một tia
sét màu đen lập tức được hắn đánh ra, Nguyên Thần của Ung Ô Tử lập tức đã bị
đốt thành tro bụi.

Trước khi chết Ung Ô Tử thì y mới hiểu được, hóa ra Diệp Mặc còn chưa có xuất
ra toàn lực. Nếu như ngay từ đầu Diệp Mặc đã dùng loại lôi kiếm này, thì không
chừng y đã sớm bị giết chết rồi.

Sau khi giết Ung Ô Tử, Diệp Mặc thu hồi lại 'Vô ảnh', nuốt vào mấy viên đan
dược, ngồi lại để bắt đầu trị thương. Chân nguyên của Ung Ô Tử hùng hậu, cho
nên Diệp Mặc giết được y cũng phải nỗ lực rất nhiều. Đặc biệt là khi một đạo
‘Thần thức đao’ của hắn bị pháp bảo của đối phương chặn lại đã khiến thức hải
của hắn bị một vết thương nhẹ, lại thêm vài lần liều mạng cũng bị một số nội
thương không nhẹ.

Thấy Diệp Mặc bắt đầu trị thương, lúc này Mông Kỳ đứng ở một bên mới kịp phản
ứng, cô ngơ ngác nhìn Ung Ô Tử đã bị giết, một lát sau vẫn không thể nào tin
tưởng vào mắt mình.

Không ngờ một tu sĩ Ngưng Thể tầng bảy như Diệp Mặc lại có thể giết chết một
tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba như Ung Ô Tử. Có thể nói tu vi của Ung Ô Tử trong số
những người tiến vào ‘La khúc thập bát bàn’ này thì đã là người có tu vi cao
nhất rồi. Diệp Mặc có thể giết được y thì cũng có nghĩa là trong ‘La khúc thập
bát bàn’ đã không còn kẻ nào có thể uy hiếp được đến hắn nữa.

Mông Kỳ quay đầu nhìn Diệp Mặc, trong lòng hiểu rõ, bất luận sư phụ cô, Ung
Lam Y giáo chủ, hay là Vượng Thương cũng đều đã quá xem thường Diệp Mặc rồi.
Cái người tên Diệp Mặc này thực sự là quá thần bí, cô tận mắt đã thấy Diệp Mặc
giao ra nhẫn trữ vật của hắn, cũng không còn thấy bất cứ đồ vật nào có khả
năng lưu trữ vật phẩm trên người hắn nữa, vậy mà khi nãy pháp bảo hắn lấy ra
sử dụng cũng không ít.

Nói cách khác hắn đã có sự chuẩn bị về việc có thể bị lấy mất nhẫn trữ vật
rồi, thậm chí là pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm của hắn cũng không có bị
lấy mất, lúc này không ngờ cô lại có thêm hy vọng vào Diệp Mặc.

Ung Ô Tử đã bị giết, Mông Kỳ thở phào một hơi, biểu hiện giống như là vừa
thoát ra khỏi cơn ác mộng vậy, khiến cho bóng ma trong lòng của cô cũng biến
mất hoàn toàn.

Lúc này cô cuối cùng cũng hiểu rõ một câu “Tôi sẽ quay lại” mà trước khi Diệp
Mặc tiến vào ‘La khúc thập bất bàn’ đã nói với Ung Lam Y.

Câu nói đó không phải là hắn dùng để lấy lòng Ung Lam Y, mà là một lời hứa sẽ
trở lại báo thù Ung Lam Y.

Nếu như là lúc trước, Mông Kỳ sẽ không tin tưởng vào cái suy nghĩ này, nhưng
hiện tại thì cô khẳng định Diệp Mặc có thể làm được. Càng hiểu rõ về người
này, Mông Kỳ lại càng cảm thấy hắn vô cùng khó hiểu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.