Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1189: Thật là thiên hạ lắm anh tài


Ý tứ của tấm bảng cũng rất rõ ràng, chính vì số người cần luyện khí ngày càng
nhiều, còn Diệp Mặc thì lại chỉ có một mình, cho nên phải ưu tiên những tu sĩ
có hải đồ được luyện khí trước, thứ hai phải là tu sĩ biết được nơi nào đã
từng xuất hiện linh thảo cao cấp.

Ví dụ như ‘Sa quả’, ‘Chân linh thảo’. ‘Hoàn hồn quả’, 'Tiên khuyên hoa' vân
vân…

Đương nhiên trọng yếu nhất thì Diệp Mặc vẫn muốn tìm 'Tiên khuyên hoa', nhưng
mà hắn cũng không thể tự mình đơn độc đi tìm kiếm 'Tiên khuyên hoa' khắp Vô
Tâm Hải được, cho nên chỉ có thể làm thế này mà thôi.

Những tu sĩ muốn nhờ Diệp Mặc luyện khí khi nhìn thấy tên những loại linh thảo
này, thì đều cảm thấy da đầu trở nên tê dại, phải biết là ngoại trừ ‘Hoàn hồn
quả’ ra, thì những loại linh thảo còn lại đều là linh thảo cấp chín đấy, linh
thảo cấp chín có thể dễ dàng nhìn thấy vậy sao?

Vậy mà vị đại sư luyện khí này lại muốn tìm hiểu nơi mà những loại linh thảo
trong truyền thuyết đã từng tồn tại bằng cách thông qua các tu sĩ đến nhờ hắn
luyện khí sao?

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Mặc lại thu thập được rất nhiều tài liệu, cũng thu thập
được rất nhiều hải đồ, Diệp Mặc nhìn một chút các tấm hải đồ này, đều thấy đủ
loại hải đồ linh tinh lộn xộn, cũng không phải toàn bộ đều là hải đồ của Vô
Tâm Hải. Về phần nơi xuất hiện các loại linh thảo thì một loại hắn cũng không
thu thập được.

Ba ngày trôi qua, Diệp Mặc luyện chế linh khí cực phẩm cũng đã có được xác
xuất thành công nhất định, nhưng vẫn không có chút tin tức nào về nơi của
'Tiên khuyên hoa'. Lúc này tài liệu của Diệp Mặc thu thập được cũng đã rất
nhiều, hắn thở dài suy nghĩ có lẽ nên rời khỏi Lăng Đảo. Nếu cứ tiếp tục lãng
phí thời gian ở chỗ này, thì cũng không có chút ý nghĩa gì cả.

– Thủ pháp tốt, thật là có bản lĩnh…

Một âm thanh sợ hãi than lên khiến mọi người lập tức dời sự chú ý từ Diệp Mặc
chuyển sang hướng phát ra âm thanh, mọi người lại phát hiện cách đó không xa
có một tu sĩ trung niên, tu vi đã là Thừa Đỉnh tầng sáu. Vốn tưởng người này
tìm đến Diệp Mặc là để luyện khí nhưng hình như là không phải.

Tu sĩ trung niên vừa thấy Diệp Mặc chú ý đến y, liền ôm quyền nói:

– Hân hạnh được gặp mặt, tôi là Vương Hóa Năng quản sự của Chân Bảo Liên trên
Lăng Đảo.

Diệp Mặc vội vàng đứng lên ôm quyền đáp lại:

– Tán tu Diệp Mặc hân hạnh được gặp mặt.

Diệp Mặc tuy rằng chưa nghe qua Chân Bảo Liên, nhưng hắn biết người này tuyệt
đối là một thương gia ngành luyện khí, bản thân mình ở đây nhận luyện khí với
thù lao thấp, khẳng định là đã động chạm đến lợi ích của bọn họ. Cũng may số
tài liệu mà mình thu được cũng khá đủ rồi, cũng nên chuẩn bị rời khỏi Lăng Đảo
thôi.

Vương Hóa Năng mỉm cười:

– Diệp đạo hữu. Cậu ở chỗ này luyện khí đã được nửa tháng. Cậu có biết nếu
như là cậu làm như thế này ở Thông Linh Đảo của Thông Hải Giáo hoặc là Thương
Hải Tam Đảo của Thương Hải Điện thì sẽ có hậu quả như thế nào không?

Diệp Mặc âm thầm kêu khổ, đúng là ‘Cường long bất áp địa đầu xà’(rồng mạnh
cũng không thế áp chế được rắn bản địa), huống chi với tu vi của hắn thì cũng
không tính là cái loại ‘Cường long’ gì, nhưng lại đắc tội với Chân Bảo Liên
rồi. Nếu như không phải là vì muốn giúp Kỷ Bẩm tiền bối tìm 'Tiên khuyên hoa'
thì nói không chừng Diệp Mặc hắn đã sớm rời khỏi Lăng Đảo rồi.

– Vương quản sự, Diệp mỗ mới tới nơi này. Thực sự là không hiểu rõ quy củ nơi
đây lắm, mong Vương quản sự niệm tình, Diệp mỗ xin lập tức rời khỏi Lăng Đảo.

Diệp Mặc chỉ có thể khách khí ôm quyền mà giải thích một câu, bất luận là đối
phương có tin hay không, thì hắn cũng chỉ có thể nói như vậy mà thôi.

Tu sĩ trung niên tên Vương Hóa Năng liền cười ha hả nói:

– Diệp đaọ hữu không cần lo lắng, Lăng Đảo tôi khác với Thông Hải Giáo và
Thương Hải Điện. Chúng tôi là Liên minh hải tu,Diệp đạo hữu ở nơi này thể hiện
bản lĩnh luyện khí, đó chính là dựa vào năng lực của cậu. Tôi tới đây cũng
không phải có ý muốn đuổi Diệp đạo hữu đi, mà là muốn mời Diệp đạo hữu tới
Chân Bảo Liên của tôi đàm luận vài chuyện.

Tuy tu sĩ trung niên gọi là Vương Hóa Năng này thoạt nhìn thì cũng không có ác
ý, nhưng Diệp Mặc cũng không có dự định sẽ đi theo y. Trong lòng hắn nghĩ liệu
có phải Chân Bảo Liên đang muốn lôi kéo hắn không, để mình vào Chân Bảo Liên
luyện khí cho bọn họ. Nhưng hắn làm sao có thời gian mà giúp Chân Bảo Liên
luyện khí chứ? Vì thế Diệp Mặc lại lập tức ôm quyền nói:

– Đa tạ ý tốt của Vương quản sự, chỉ là Diệp mỗ còn có việc. Không thể cùng
đi với Vương quản sự được. Mong Vương quản sự lượng giải cho.

Vương Hóa Năng dường như biết được suy nghĩ trong lòng của Diệp Mặc, liền mỉm
cười:

– Diệp đạo hữu không cần phải lo lắng. Tôi không phải là muốn mời Diệp đạo
hữu trở thành luyện khí sư cho Chân Bảo Liên của chúng tôi, mà là muốn đàm
luận một chút với Diệp đạo hữu về mấy loại linh thảo mà đạo hữu đã viết ra.
Nếu như Diệp đạo hữu có hứng thú, vậy không ngại cùng tôi tìm một nơi ngồi
xuống nói chuyện chứ.

Nếu như là việc khác, khẳng định là Diệp Mặc sẽ cự tuyệt. Nhưng nếu là chuyện
tình về mấy loại linh thảo, thì căn bản là hắn không có biện pháp gì để cự
tuyệt cả. Vốn là hắn muốn đến Lăng Đảo để hỏi thăm về nơi cuả 'Tiên khuyên
hoa', cho nên hiện giờ cho dù là Vương Hóa Năng có biết đích xác tin tức về
'Tiên khuyên hoa' hay không thì hắn cũng muốn đi để thử thời vận.

Nghe xong lời nói của Vương Hóa Năng, Diệp Mặc lập tức đáp lại:

– Được, mời Vương quản sự đợi một lát.

Diệp Mặc nói xong, liền hoàn thành kiện linh khí thượng phẩm cuối cùng sau đó
thu hồi lại tấm bảng, ôm quyền nói với các tu sĩ còn đang xếp hàng phía dưới:

– Đa tạ các vị bằng hữu đã ủng hộ tôi. Lần luyện khí này xin phép được dừng
lại ở đây.

Nghe được Diệp Mặc nói dừng việc luyện khí lại, rất nhiều tu sĩ đang xếp hàng
nhất thời ồn ào hẳn lên, có vài người thậm chí đã xếp hàng mấy ngày rồi. Nhưng
cho dù là bọn họ có muốn làm nháo loạn, cũng không dám gây sự với Diệp Mặc,
chưa nói đến việc bọn họ không thấy rõ tu vi của Diệp Mặc, mà cái người gọi là
Vương quản sự kia thi hầu hết mọi người ở đâu đều nhận ra thân phận của y rồi.

Quản sự của Chân Bảo Liên, là tu sĩ có tu vi Thừa Đỉnh trung kỳ, làm sao mấy
tu sĩ cấp thấp này dám đi lên tìm phiền toái chứ? Những tu sĩ ở đây nhờ Diệp
Mặc luyện khí không phải là tu sĩ Kim Đan thì cũng là tu sĩ Nguyên Anh, cho dù
là tu sĩ Hư Thần thì cũng chỉ có vài người. Vì thế những tu sĩ này mặc dù
không muốn Diệp Mặc rời khỏi, nhưng cũng chỉ có thể mở to mắt mà nhìn hắn đi
cùng Vương quẳn sự mà thôi.

Vương quản sự cũng không mang Diệp Mặc rời khỏi phường thị, mà chỉ đi tới một
cửa hiệu xa hoa. Ở trên cửa lớn của cửa hiệu này, Diệp Mặc nhìn thấy ba chữ
lớn màu vàng lóng lánh ‘Chân Bảo Liên’ với khí thế bất phàm.

Thấy Vương Hóa Năng bầy ra tư thế hoan nghênh khách quý với mình, Diệp Mặc
cũng chỉ có chút nhíu mày, nhưng cũng không chút do dự mà tiến vào trong.

Nhưng khi Diệp Mặc vào trong Chân Bảo Liên, lập tức hít vào một hơi. Hắn nhíu
mày chính là vì sợ Chân Bảo Liên này giống với Hải Bảo Các, chỉ cần tiến vào
trong thì tu vi lập tức sẽ bị áp chế. Nhưng hiện tại thì xem ra cũng không có
cái loại tình huống đó, sau khi hắn tiến vào trong Chân Bảo Liên thì tu vi của
hắn cũng không bị áp chế.

Vương Hóa Năng đưa Diệp Mặc lên tới tầng trên cùng của Chân Bảo Liên, lúc này
Diệp Mặc mới phát hiện ở đây đã sớm có mặt hai người phụ nữ. Một người là một
người phụ nữ trung niên xinh đẹp, còn một người là một cô gái xinh đẹp chừng
hơn hai mươi tuổi.

Người phụ nữ trung niên tết tóc ra phía sau thành búi, lộ ra vẻ đẹp ung dung,
phú quý, trên người của cô là một chiếc váy ôm sát lấy thân thể có lồi có lõm,
từng khoảng nhỏ lộ ra da thịt trắng nõn cũng tạo cho cô một loại mị lực như ẩn
như hiện.

Còn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh lại có vóc người cao gầy, khuôn mặt dịu
dàng, chân mày nhạt cong vút như hai vầng trăng khuyết, nhưng Diệp Mặc cũng
nhận ra đôi lông mày của cô là tự nhiên mà sinh ra chứ không phải do tô vẽ mà
có được. Da thịt cô trắng nõn tuyệt đối không thua kém người phụ nữ trung niên
kia. Chỉ là trên người cô còn có thêm một chút sức sống của tuổi trẻ thanh
xuân. Mái tóc dài, tết lại một cách tùy ý. Diệp Mặc còn có thể ngửi được một
mùi hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ cô nữa.

Khiến Diệp Mặc lưu ý cũng không phải là dung mạo của hai người, mà chính là tu
vi của họ. Vị người phụ nữ trung niên kia đã là tu sĩ Kiếp Biến tầng hai, cao
hơn hắn rất nhiều. Cho dù là cô gái trẻ tuổi kia cũng là tu sĩ Hư Thần tầng
bảy, tuy không bằng Diệp Mặc nhưng khẳng định tuổi của nàng cũng không lớn,
nhiều nhất cũng chỉ lớn hơn Cảnh Anh Ly vài tuổi mà thôi.

Tuổi còn trẻ như vậy đã có tu vi Hư Thần hậu kỳ, khiến cho Diệp Mặc nhớ tới cô
gái có mái tóc bồng bềnh lượn sóng mà hắn gặp trên biển Vô Tâm Hải. Cô gái kia
hiển nhiên còn có tư chất càng nghịch thiên hơn, xem ra nơi nơi đều là các tu
sĩ thiên tài, không nhất định là chỉ có ở các môn phái lớn mới có.

– Diệp đạo hữu, vị này chính là chị Mông, bảo chủ của Chân Bảo Liên chúng
tôi. Cũng là một trong các phó minh chủ của Liên Minh Hải Tu, lần này chị Mông
tìm cậu là có chuyện cần thương lượng.

Vương Hóa Năng hướng Diệp Mặc giới thiệu thân phận của người phụ nữ trung
niên, nhưng lại không giới thiệu đến cô gái trẻ tuổi kia.

Diệp Mặc ôm quyền nói với người phụ nữ trung niên xinh đẹp:

– Diệp Mặc xin được ra mắt tiền bối.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp mỉm cười nói với Diệp Mặc:

– Mời Diệp đaị sư ngồi, cứ gọi tôi là chị Mông là được rồi, không cần phải
gọi là tiền bối. Ở phương diện tu vi thì tôi so với cậu là một tiền bối, nhưng
ở phương diện luyện khí thì tôi lại không thể so sánh với cậu được.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp có vẻ rất thoải mái về cách xưng hô chứ không
giống như Vương Hóa Năng.

– Vâng, chị Mông.

Diệp Mặc khách khí nói một câu, sau đó lập tức ngồi xuống. Nếu đã tới đây rồi,
thì cho dù là hắn có tu vi Ngưng Thể cũng không thể nào trốn thoát khỏi tay
đối phương. Diệp Mặc nghĩ rằng nếu đối phương đã gọi hắn tới, thì cho dù là
muốn nói với hắn về tin tức của linh thảo, thì cũng là do nhìn trúng bản lĩnh
luyện khí của hắn mà thôi.

Cô gái trẻ tuổi tu vi Hư Thần thấy Diệp Mặc ngồi xuống, liền nhẹ nhàng rót cho
Diệp Mặc và Vương Hóa Năng mỗi người một chén trà, sau đó lại trở về đứng bên
người phụ nữ trung niên xinh đẹp.

– Diệp đại sư tuổi còn trẻ, đã có thể luyện chế được linh khí cực phẩm rồi,
quả là tiền đồ không thể hạn lượng.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp thấy Diệp Mặc không hề có biểu hiện lo lắng
mà ngồi xuống, trong mặt liền hiện lên một tia tán thưởng.

Diệp Mặc không thể làm gì khác là lại tiếp tục ôm quyền nói:

– Vãn bối chỉ là muốn tìm kiếm một chút tài liệu, chỉ là không biết rõ được
quy củ nơi này, xin chị Mông…

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp khoát tay, cười khẽ:

– Nơi này là Liên Minh Hải Tu, cậu ở phường thị luyện khí một năm thì cũng là
tự do của cậu, không có người nào có thể can thiệp vào, về điểm này thì cậu có
thể yên tâm. Cậu có thể tu luyện tới Ngưng Thể ở độ tuổi này, hơn nữa còn đạt
được bản lĩnh luyện khí cao như vậy, hiển nhiên là một thiên tài trong thiên
tài rồi.

Quả nhiên đã nhắc tới việc luyện khí rồi, dựa theo ý của Vương Hóa Năng, thì
Chân Bảo Liên không cần hắn hỗ trợ luyện khí, vậy khả năng duy nhất chính là
muốn mình lưu lại thủ pháp luyện khí cho Chân Bảo Liên. Nhưng đối với điểm
này, Diệp Mặc chỉ thể nói rằng thủ pháp luyện khí của hắn vẫn còn trong giai
đoạn không ngừng hoàn thiện, chứ không thể nói là do hắn diễn sinh ra từ 'Tam
sinh quyết' được. Tuy là một hệ thống luyện khí mới, nhưng bây giờ còn chưa có
hoàn thiện, cho nên có cấp cho họ thì cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Diệp Mặc cũng không ngờ là người phụ nữ trung niên xinh đẹp này lại
chuyển đề tài sang một chuyện khác:

– Tôi đã nhìn qua linh khí cực phẩm mà cậu luyện chế, không chỉ thủ pháp
luyện khí rất tốt, mà trình độ trận pháp trên mặt linh khí cũng là hạng nhất.
Nếu như tôi nhìn không nhầm thì cậu ít nhất cũng là một đại sư trận pháp cấp
sáu đúng không?

Diệp Mặc nghe đến đây, thì đã hiểu ra được, hóa ra người ta mời mình tới đây
không phải là vì thủ pháp luyện khí của mình, mà là do nhìn trúng bản lĩnh
trận pháp của mình.

Không đợi Diệp Mặc trả lời, người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia càng nhìn
Diệp Mặc với ánh mắt tán thưởng hơn:

– Tuổi cậu còn trẻ như vậy, đã có tu vi Ngưng Thể hậu kỳ, lại còn là song hệ
đại sư trong phương diện luyện khí và trận pháp nữa chứ. Thật là thiên hạ lắm
anh tài mà.

Diệp Mặc thầm nghĩ, trình độ trận pháp của tôi là tông sư cấp tám đấy, còn
luyện khí tôi mới chơi đùa chưa được bao lâu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.