Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1176: Lôi kiếm khủng bố


Thấy Thanh Hàn có gì muốn nói, mấy vị sư tỉ khác của Thanh Mộng trai liền kéo
lại. Diệp Mặc mỉm cười, cũng không có để trong lòng. Thanh Mộng trai có thể
đứng một bên, đã nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn lại càng không muốn lúc này
Thanh Mộng trai lại đi nộp mạng cùng bọn họ.

Bản thân bên này chỉ có một Ngưng Thể tầng thứ chín, mà đan điền lại còn bị
hủy, một khi xông lên, nơi này cũng sẽ không có ai để ý anh là Đan vương gì.
Huống chi Diệp Mặc bây giờ vẫn đang bị Vô Cực tông thầm truy giết.

Diệp Mặc không để ý ba đạo cô của Thanh Mộng trai, mà lại nhìn mười mấy người
còn lại nói

– Nói như vậy, các anh đều muốn cướp linh tủy trì của tôi rồi?

– Anh nói đúng, chúng tôi chính là muốn lấy linh tủy trì. Nhưng không phải là
cướp của anh, số linh tủy trì này là mọi người phát hiện ra, ai cũng có thể
lấy được.

Hồ Quý Minh lạnh lùng nói.

Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều giống Hồ Quý Minh, lại có bảy tám
tu sĩ thực lực bình thường, hoặc là không muốn đối địch với Diệp Mặc lại đứng
qua một bên. Có lẽ bọn họ cho rằng, cho dù giết Diệp Mặc rồi, bọn họ cũng
không lấy được linh tủy trì. Không lấy được linh tủy trì thì thôi, lại còn
mang tội giết Đan vương thất phẩm.

– Tôi là Hạ Cương của Hợp Hoan phái, tôi không muốn đối địch với Diệp Mặc,
chỉ là tôi cần một linh tủy trì mà thôi. Bảo vật chia cho tất cả mọi người.

Một tu sĩ Ngưng Thể tầng thứ chín đứng ra nói.

Dịch Cảnh của Thiên diễn tông nhìn nhìn Diệp Mặc, lại nhìn linh tủy trì, không
ngờ ôm quyền với Diệp Mặc, rồi rút lui ra ngoài.

Dịch Cảnh của Thiên Diễn tông là tu sĩ Ngưng Thể, nếu như anh ta không rút lui
thì chắc là có thể được chia một linh tủy trì, nhưng không ai ngờ rằng anh ta
lại rút lui.

Nhưng sau khi Dịch Cảnh rút lui, lại không có nghĩa là những người khác cũng
rút lui. Ngoại trừ Hạ Cương của Hợp Hoan phái nói một câu chỉ cần linh tủy trì
ra, những người còn lại đến một chữ cũng không nói, rõ ràng trong mắt bọn họ,
Diệp Mặc nhất định sẽ bị Phổ Trình giết chết.

Diệp Mặc thấy vẫn còn hai tu sĩ Hư Thần đứng đối diện với linh tủy trì, lập
tức liên tục cười nhạt.

Đối diện với bảy tu sĩ, hai người là Ngưng Thể viên mãn, còn có hai người là
Ngưng Thể tầng thứ chín, ba người còn lại một người là Ngưng Thể trung kì, hai
người tu vi Hư Thần.

Diệp Mặc trong lòng vẫn rất kì quái, những người này sao lại tìm đến đây được.

Cho dù bản thân tìm đến cũng mất một lượng lớn khí lực rồi, thậm chí trình độ
trận pháp thăng cấp lên cấp bảy mới miễn cưỡng bước vào được. Nếu như tất cả
mọi người đều dễ dàng tiến vào được, thì người bố trí trận pháp lúc đó cũng có
thể đi chết cho rồi. Người bố trí trận pháp đó cần phải nhận thức chính xác
không có ai có thể tìm được nơi này, mới dám để linh tủy trì ở đây để chuẩn bị
cung cấp cho Phệ Linh trùng thăng cấp, anh ta làm sao có thể để cho nhiều
người tìm đến chỗ này được?

Phổ Trình đã không đợi được nữa rồi. Một đôi phi bạt mang theo những tiếng
“Ki..Ki” chói tai phóng ra, phi bạt đó trong nháy mắt liền biến thành hai chụp
choe to lớn vây hai bên trái phải Diệp Mặc, không ngờ muốn kẹp cho Diệp Mặc
nát vụn.

Diệp Mặc cảm nhận được chân nguyên sụt lún mà phi bạt mang theo, những người
có thực lực kém một chút không cần nói là phản công, dưới tình huống chân
nguyên sụt lún này, cũng đành phải giơ tay chịu trói mà thôi.

Nhưng Diệp Mặc cũng không thèm để ý, vận động chân nguyên trên người, đã hoàn
toàn hóa giải được cái cảm giác sụt lún kia, đồng thời đại đỉnh tám cực được
phóng ra.

Nếu như chỉ là một gã béo, Diệp Mặc thậm chí không cần phóng đại đỉnh tám cực
ra cũng có thể giết được gã, nhưng đối phương có bốn tu sĩ Ngưng Thể hậu kỳ,
còn một tu sĩ Ngưng Thể trung kì. Còn hai gã Hư Thần, trực tiếp bị Diệp Mặc bỏ
qua.

Loảng xoảng… chan chát…

Phi bạt công kích đánh vào đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc, phát ra những âm
thanh cực kỳ chói tai. Những người có tu vi thấp thậm chí phải bịt lỗ tai lại.

Phi bạt của Phổ trình bị đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc ngăn lại, trong lòng
nhất thời kinh hãi, gã lúc này mới ý thức được mà kinh hô:

– Anh đã là Ngưng Thể rồi?

Diệp Mặc ẩn nấp tu vi chính là vì muốn đánh lén gã một chút, là sao có thể trả
lời gã được, hai tay vung lên, tám đường lôi kiếm màu đen to như cánh tay trẻ
con được phóng ra ngoài.

– Á…..

Phổ Trình căn bản cũng không ngờ, Diệp Mặc lại có lôi kiếm khủng bố đến vậy,
quả thực giống đường lôi kiếp có một không hai, hơn nữa lại thình lình đánh
ra. Nhất thời bị đánh, trong nháy mắt thân thể trọng thương. Da thịt cả người
bong tróc, đến khớp xương cũng bị đánh bung ra ngoài.

– Chờ một chút, tôi bỏ… bỏ cuộc không lấy linh tủy trì.

Phổ Trình vừa muốn thu phi bạt lại, vừa hồn bay phách lạc kêu lên.

Phi bạt còn chưa quay trở về đỉnh đầu của gã, lại hai đường lôi kiếm đánh
xuống, đây là hai tia sét to bằng cánh tay người trưởng thành.

Phổ Trình kêu lên một tiếng đau đớn, nhất thời bị lôi kiếm chém thành hai nửa,
không đợi nguyên thần của gã chạy trốn, Vụ Liên Tâm Hỏa của Diệp Mặc lại cuốn
ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt, trong trời đất này không còn con người Phổ Trình này, gã
biến mất không còn tung tích.

Những người xung quanh thậm chí còn không kịp phản ứng, Phổ Trình đã bị Diệp
Mặc chém giết. Một tu sĩ Ngưng Thể viên mãn như Phổ Trình, cho dù là quá mức
khinh địch bị giết chết, cũng không thể chết dễ dàng như vậy được.

Nhưng chỉ trong chốc lát, sáu gã tu sĩ còn lại cũng hiểu được, sắc mặt đại
biến, lập tức rút lui, nhưng Diệp Mặc đâu có thể để cho những người này rút
lui được.

Hai tay liên tiếp vung lên, vô số những tia sét chằng chịt giáng xuống, một
màu đen kịt của lôi kiếm. Cho dù là lôi kiếp, cũng không thể nào có tia sét
chằng chịt đến vậy, cũng không thể nào có tia sét lợi hại như vậy được, huống
chi là lôi kiếm?

Lúc này không còn người nào dám ở lại, các loại pháp bảo đều được rút ra hướng
về phía Diệp Mặc.

Ầm…ầm…

– Tôi rút lui, Diệp đan vương…

Cho dù mấy tu sĩ đối diện có kêu thảm, Diệp Mặc cũng không chút mảy may, lôi
kiếm của hắn là do đối kháng tia sét lôi kiếp mà tu luyện được, uy lực vô cùng
kinh người. Hai tên tu sĩ Hư Thần kia thậm chí đến kêu thảm cũng không kêu
được, liền bị Diệp Mặc giết chết. Còn tên tu sĩ Ngưng thể trung kỳ cũng không
khá hơn là bao, xin tha hai câu rồi cũng bị lôi kiếm của Diệp Mặc giết chết.

Hai gã tu sĩ Ngưng Thể tầng thứ chín bị Diệp Mặc đánh cho trọng thương, chân
nguyên tán loạn. Cái này không giống với lôi kiếp, lôi kiếp đánh xong thì tu
vi còn tăng lên được, nhưng bị lôi kiếm của Diệp Mặc đánh thương rồi, thì chỉ
có chân nguyên tán loạn. Không đợi bọn họ có bất kỳ cử động nào, Tử Đao của
Diệp Mặc lại đã được phóng ra, mang theo một màn sương máu mù mịt. Nếu là đánh
lén, Diệp Mặc sẽ không cho bọn họ cơ hội thở dốc. Một khi mấy tên tu sĩ Ngưng
Thể hậu kỳ thở dốc, liên hợp lại đánh hắn, cho dù hắn có thể giết, cũng sẽ
không đơn giản đến vậy.

Chỉ hơn mười lần hô hấp, Diệp Mặc đã giết chết sáu tên tu sĩ, công kích của
sáu tên tu sĩ này cũng chỉ là bị đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc ngăn lại. Các
loại âm thanh và tiếng nổ, kéo dài không ngớt trong đại điện.

Sau khi tia sét chằng chịt kia dừng lại, đứng trước mặt Diệp Mặc chỉ còn lại
Hồ Quý Minh. Mà Hồ Quý Minh lúc này đã giống ma giống quỷ rồi. Toàn thân cháy
đen đủi, máu me be bét, tóc bị tia sét của Diệp Mặc đốt trụi như rơm rạ. Còn
gã chỉ là vận chân nguyên một cách máy móc, hoàn toàn giống như một thằng
điên.

Diệp Mặc không phóng tia sét ra nữa, đợt tia sét vừa nãy dường như tiêu hao
hầu hết chân nguyên của hắn rồi. Hắn nuốt vài viên Sinh Nguyên đan vẫn còn
đang khôi phục chân nguyên, mặc dù đẳng cấp của Sinh Ngyên Đan so với hắn là
quá thấp, nhưng cũng không còn cách nào tốt hơn.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, lúc này Hồ Quý Minh cũng đã tỉnh táo lại. Gã
với vẻ mặt kinh hãi nhìn Diệp Mặc, thậm chí nghi ngờ không biết vừa nãy có
phải nằm mơ hay không. Lúc này gã hoàn toàn đã nhìn rõ tu vi của Diệp Mặc,
Ngưng Thể sơ kỳ, chắc chắn là chưa đến Ngưng thể trung kỳ.

Một tên tu sĩ Ngưng Thể sơ kỳ mà đã lợi hại như vậy, ở đây còn có đạo trời
sao? Lập tức gã liền nhớ ra lúc trước Diệp Mặc ở Huyền Băng phái với tu vi Hư
Thần tầng thứ nhất mà giết chết tu sĩ Hư thần hậu kỳ, nghĩ đến điều này cũng
là sự thật. Một tu sĩ Hư Thần tầng thứ nhất trong thời gian ngắn lại thăng cấp
lên Ngưng thể tầng thứ hai không cần phải nói, sức chiến đấu không ngờ lại
kinh khủng đến vậy?

Bản thân mình là một tu sĩ Ngưng thể viên mãn mặc dù không tính là lợi hại,
nhưng cũng miễn cưỡng tính là tuyệt vời rồi, còn đối phương chỉ cần một tia
sét không ngờ lại đánh cho bọn họ đến sức đánh trả cũng không có.

Những tu sĩ đứng quanh không chọn làm địch thủ của Diệp Mặc thầm nghĩ mà sợ,
một khi lúc đó không đứng ra, lúc này bọn họ đã thành tro bụi rồi. Tên Diệp
đan vương này quả thực quá biến thái rồi, cho dù là tu sĩ Ngưng Thể viên mãn
cũng không có cách nào trong thời gian ngắn lại có thể giết chết nhiều tu sĩ
Ngưng Thể hậu kỳ như vậy, càng không cần nói Diệp Mặc mới chỉ là một tu sĩ Hư
Thần vừa mới thăng cấp lên Ngưng Thể. Hắn không ngờ còn là một tu sĩ lôi linh
căn, điều này khiến cho người khác quả thực quá kinh hãi.

Đan vương lôi linh căn, từ trước tới nay cũng chưa có nghe qua. Lôi linh căn
là loại linh căn quý hiếm biết bao, mà có ai sẽ dựa vào lôi linh căn để luyện
đan chứ? Đây quả thực là hành vi của người điên.

Thế nhưng lúc này không ai dám nói, bởi vì mọi người đều biết rõ, tia sét
khủng bố của Diệp Mặc, muốn giết mấy người bọn họ, cũng chỉ là tiện tay phất
một cái mà thôi.

Cho dù bản thân Diệp Mặc cũng thầm sợ hãi mà than, lôi kiếm của mình quá mức
lợi hại, nếu như chân nguyên và thần thức của hắn không theo được, thì lôi
kiếm này của hắn cũng thành kiếm kĩ giết người khủng bố rồi.

Diệp Mặc tay nắm chặt Tử Đao thong thả tiến về phía Hồ Quý Minh, Ngưng Thể
viên mãn thì đã làm sao? Cũng bị lôi kiếm của mình đánh cho không có sức mà
trở tay.

– Anh đừng qua đây.

Lúc này Hồ Quý Minh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ cú sét đánh vừa nãy. Một tu
sĩ Ngưng Thể không ngờ lại nói ra những câu nói bất lực thế này.

Nhưng lập tức gã phản ứng lại, lập tức thu hồi phi kiếm vẫn đang trôi trên đầu
gã lại nói:

– Diệp đan vương, lúc trước là tôi sai. Tôi rút lui, tôi là tu sĩ của Thần
Phong cốc, anh không thể ra tay với tôi được.

Diệp Mặc dừng bước chân lại, Hồ Quý Minh thấy vậy cuối cùng cũng thở phào, lại
một lần nữa nói với ngữ khí hòa hoãn:

– Diệp đan vương, Thần Phong cốc chúng tôi hồi trước cũng phái một trưởng lão
Thừa Đỉnh đi hộ tống anh, nói ra thì mối quan hệ giữa anh và Thần Phong cốc
chúng tôi cũng tốt. Chuyện hôm nay là Hồ Quý Minh tôi lỗ mãng, xin Diệp đan
vương thứ tội. Hồ Quý Minh nhất định sẽ bồi thường gấp đôi, đến khi Diệp đan
vương hài lòng mới thôi.

Diệp Mặc lạnh lùng cười:

– Thần Phong cốc chẳng phải rất giỏi hay sao? Tôi cũng chỉ là thành chủ danh
dự của Đan thành thôi, cũng ít gặp người tài giỏi. Đừng nói đến tu sĩ bình
thường như anh trong Thần Phong cốc, cho dù là Viên Quan Nam và Mẫn Vô Kiếm
của Vô Cực tông, hay là Điền Ngạo Phong của Lôi Vân tông, ông đây cần giết thì
cũng giết hết. Thần Phong cốc các anh chỉ là một con châu chấu, giết anh thì
sao?

Những người xung quanh nghe xong câu nói của Diệp Mặc đều thầm kinh hãi, tên
Diệp đan vương này chắc là điên rồi, đắc tội chết với Lôi Vân tông và Vô Cực
tông rồi, bây giờ lại muốn mạng đệ tử của Thần Phong cốc nữa.

Hồ Quý Minh ngây ngẩn cả người, gã cho rằng vừa nãy Diệp Mặc dưới sự phẫn nộ
mà nghĩ không thông suốt, bây giờ Diệp Mặc chắc là bình tĩnh lại rồi, tại sao
vẫn chưa buông tha mình, hắn rốt cục có sức mạnh như nào?

Nhưng gã vừa mới nghĩ đến đây, một đường đao màu tím hồng đến từ xa xôi vô
cùng đẹp đã bổ đến đỉnh đầu gã.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.