Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1161: Hóa Chân quyết đấu


Diệp Mặc lắc đầu:

– Anh không biết, thế nhưng anh thấy chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút, vạn
nhất bọn họ thực sự dám làm như vậy, thì Đan Thành cũng sẽ không vì cái chết
của một Đan Vương như anh mà đi tranh đấu với hai môn phái chín sao để bảo vệ
các em đâu. Hơn nữa anh cho rằng khả năng bọn họ ra tay lần này là 90%.

Diệp Mặc đã từng trải qua nhiều sóng gió như vậy, đương nhiên hiểu được nhân
tình thế thái. Dù cho thành chủ Đan Thành có tán thưởng hắn, thì một khi hắn
xảy ra chuyện, đám người Lạc Ảnh và Khinh Tuyết cũng sẽ phải chấp nhận số phận
bi thảm vạn phần. Vì thế bất luận là cho vì chính hắn, hay là vì những người
thân bên cạnh, hắn đều phải hành sự vô cùng cẩn thận, không thể để mắc sai lầm
lớn nào. Huống chi chuyện hắn gần như có thể khẳng định là đối phương sẽ ra
tay rồi, làm sao có thể không cẩn thận được.

Hai vị thành chủ Đan Thành đi lúc nào không đi, lại nhằm ngay khi hắn phải về
Mặc Nguyệt Chi Thành mà đi, đây đúng là có chút kỳ quặc rồi. Nếu như bọn họ
không phải là thực sự có chuyện, thì đó chính là có người đã cố ý muốn hai
người bọn họ phải rời đi.

Mấy người Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết nghe được lời Diệp Mặc nói, lập tức đều
trở nên khẩn trương, càng nắm chặt lấy tay của Diệp Mặc. Các cô vẫn chờ đợi
cái ngày được đoàn tụ với Diệp Mặc, sau đó vĩnh viễn ở bên nhau, mà hiện tại
ước nguyện mới thành được có một tháng, lại đã nói đến chuyện sinh ly tử biệt
rồi, làm sao các cô có thể không lo lắng sợ hãi được?

Thấy bọn họ trở nên khẩn trương, Diệp Mặc liền mỉm cười:

– Các em không cần lo lắng, anh đã có sắp xếp rồi, anh quyết định mấy người
chúng ta sẽ đi trước.

– Cái gì? Anh, anh vừa mới nói chúng ta đi cùng với mấy người Lục tiền bối
cũng khó có thể đảm bảo an toàn, vậy thì một khi chúng ta tự mình đi trước,
thì làm sao có thể trốn tránh khỏi sự truy sát của Vô Cực Tông?

Đường Bắc Vi kinh ngạc.

Diệp Mặc bình thản trả lời:

– Chúng ta đến Mặc Nguyệt Chi Thành bằng chiến thuyền của Kỳ Bẩm tiền bối,
anh đã nhờ Kỳ Bẩm tiền bối giúp đỡ, bố trí một 'Truyền tống trận' ở trên
thuyền. Chờ khi chiến thuyền bắt đầu xuất phát, chúng ta sẽ từ 'Truyền tống
trận' bên trong thuyền rời đi trước. Sau đó anh có thể mang mọi người trở về
Mặc Nguyệt Chi Thành trước, chỉ cần tới được Mặc Nguyệt Chi Thành, bọn họ cũng
sẽ không dám công thành.

Diệp Mặc làm như vậy là vì đã lo lắng tính toán qua nhiều lần, hắn đã có 'Ô
vân trùy' Thanh Nguyệt, ngay khi ra khỏi 'Truyền tống trận', hắn có thể mang
theo mọi người nhanh chóng bay đến Mặc Nguyệt Chi Thành. Chỉ cần bọn họ rời
đi, thì hắn tin tưởng cho dù là Vô Cực Tông và Lôi Vân Tông có lực lượng lớn
hơn cả đội ngũ hộ tống của mình, thì cũng không dám thực sự đại khai sát giới.
Nói trắng ra là họ sẽ không làm cái việc hết sức ngu ngốc đó.

Diệp Mặc thấy mấy người Lạc Ảnh tuy rằng không biết biện pháp của hắn, thế
nhưng đều cảm giác được cũng chỉ có thể làm như vậy. Nếu như thực sự theo như
lời của Diệp Mặc nói, thì Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông hai đại môn phái này
cùng nhau ra tay, hơn nữa còn là xuất động toàn bộ thực lực gồm chín tên tu sĩ
Hóa Chân, vậy thì cho dù có Lục Vô Hổ giúp đỡ, cũng rất khó có thể đảm bảo an
toàn.

Đan Thành.

Một chiếc chiến thuyền thật lớn dừng ở trước cửa Đan Hội, hầu như những Đan
Vương và trưởng lão Đan Thành đều ra để đưa tiễn, bởi vì hôm này là ngày Diệp
Mặc – Phó thành chủ danh dự của Đan Thành trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành.

Tất cả có ba tu sĩ Hóa Chân cùng với Lục Vô Hổ và một Hóa Chân trưởng lão của
Đan Thành, còn có sáu tu sĩ Kiếp Biến và chín cao thủ Thừa Đỉnh cùng đi với
đám người Diệp Mặc lên chiến thuyền.

So sánh với các cao nhân trước mặt thì hai người hộ vệ tu vi Ngưng Thể của
Diệp Mặc là Lâm Dị Bán và Từ Đồng thực sự là không đáng kể.

Trong tiếng vỗ tay tiễn biệt của mọi người, chiến thuyền chậm rãi bay dần lên
không trung, sau đó hóa thành một cái bóng, nháy mắt đã biết mất khỏi bầu trời
của Đan Thành.

Mà lúc này ở trên chiến thuyền trong gian phòng của Diệp Mặc, ngoại trừ Lâm Dị
Bán, Từ Đồng ra, còn lại đều là người của Kiếm Cốc.

– Tôi hiện tại cần mở ra 'Truyền tống trận', chỉ cần hai người lưu lại là
được rồi.

Diệp Mặc nhìn những người trong phòng một chút rồi nói.

– Sư phụ, con sẽ ở lại.

Cố Mân Tiềm nói không chút do dự, tu vi của y là Hư Thần trung kỳ, ở lại là
thích hợp nhất.

– Tôi cũng ở lại.

Nỉ Chân Kiệt cũng lên tiếng.

Diệp Mặc gật đầu:

– Đã như vậy, những người còn lại theo tôi vào 'Truyền tống trận'.

Ngoại trừ Diệp Mặc, Ninh Khinh Tuyết, Lạc Ảnh, Cận Chỉ Hằng và Lạc Phi ra, còn
có Miêu Vũ Nhân, Hoàng Lan Lan và Cam Lang ba người của Kiếm Cốc. Tính cả vợ
chồng Lâm Dị Bán và Từ Đồng nữa là mười người.

Tốc độ chiến hạm của Kỷ Bẩm nhanh vô cùng, lúc này đã rời khỏi phạm vi Đan
Thành cả một ngày đêm rồi. Khi Kỷ Bẩm và Lục Vô Hổ còn có hai tu sĩ Hóa Chân
nữa đứng nói chuyện ở đầu thuyền, thì Lục Vô Hổ bỗng nhiên đứng lên.

Những người còn lại, thấy Lục Vô Hổ đứng lên thì cũng đều đứng lên theo.

Toàn bộ các tu sĩ Kiếp Biến và tu sĩ Thừa Đỉnh cũng đều đứng dậy, nhìn vào một
con thuyền khổng lồ đang chặn trước chiến hạm của Kỷ Bẩm. Từ chiếc thuyền đối
diện đó có hơn mười kẻ lạ mặt đi ra, những người này cũng không có động thủ,
thế nhưng khí thể cường đại tỏa ra cũng đã đủ hiểu rồi.

Các tu sĩ phía sau Kỷ Bẩm nhất thời đều kinh hãi không ngớt, bọn họ nghĩ rằng
lần này chỉ tùy ý đi Mặc Nguyệt Chi Thành một chuyến, là có thể mời Diệp Mặc
luyện một lò đan dược miễn phí, chuyện tốt này chẳng khác nào nhặt được của
rơi. Thế nhưng tất cả không thể ngờ được là trên đường đi lại có thể có kẻ
chăn đường lợi hại như vậy, hơn mười tu sĩ đối diện, hiển nhiên phải có đến
một nửa là tu sĩ Hóa Chân.

Chín tên tu sĩ Hóa Chân, chỉ cần chín người này là hoàn toàn có thể tiêu diệt
hết bọn họ rồi, huống chi những tên còn lại cũng đều là tu sĩ Kiếp Biến nữa.
Tại cái chiến trường như thế này, thì cho dù là tu sĩ Thừa Đỉnh cũng chỉ là đồ
ăn trong miệng kẻ khác mà thôi.

Lúc này đã có vài người đã cảm thấy hối hận, mơ mơ hồ hồ lên thuyền giặc của
Diệp Mặc, kết quả lại bị mấy tên cao thủ này chặn giết. Tuy rằng đối phương có
đeo mặt nạ, nhưng hiển nhiên là cũng không sợ bị người khác nhận ra, mà là chỉ
đeo lên để lấy cớ mà thôi. Cho dù là mọi người biết được, bọn chúng là tu sĩ
Hóa Chân của Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông thì sẽ thế nào chứ?

Lục Vô Hổ cười ha hả, bạo phát ra khí thế toàn thân rồi nói:

– Giả thần giả quỷ, bịt tai trộm chuông mà thôi. Bỏ mặt nạ ra đi, có ai mà
không biết các ngươi là ai chứ? Muốn ăn cướp của Lục Vô Hổ ta thì còn kém một
chút.

– Lục huynh, tôi rất kinh phục anh, tuy rằng chúng ta đều là tu vi Hóa Chân,
thế nhưng anh Lục cũng coi như là một tiền bối. Chúng ta cũng không muốn coi
anh là địch, vì thế xin anh Lục tránh ra. Chúng ta chỉ muốn giết một mình Diệp
Mặc, còn lại tất cả mọi người có mặt ở đây đều không có quan hệ.

Một gã tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ đi lên, nhẹ nhàng nói với Lục Vô Hổ.

Lục Vô Hổ lạnh lùng cười:

– Nếu ta không đồng ý thì sao?

– Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.

Tên tu sĩ này nói xong, liền cười lạnh một tiếng, phất tay một cái, một đạo
ánh sáng màu hồng đã hiện ra trên tay y.

Luồng sáng màu hồng sau khi xuất hiện, còn chưa được y đánh ra, chỉ có chân
nguyên điều động pháp bảo cũng đã có thể áp bách mọi người khiến hô hấp cũng
trở nên có chút khó khăn.

Pháp bảo thật mạnh, chưa thực sự được đánh ra, vậy mà khí thế pháp bảo này tỏa
ra đã mạnh như vậy rồi, vậy nếu như pháp bảo đó được đánh ra thì sẽ kinh khủng
như thế nào?

Lục Vô Hổ thấy pháp bảo màu hồng kia, sắc mặt liền đột biến:

– Vô Cực Tông bỏ ra tiền vốn cũng thật là lớn, ngay cả trấn phái chi bảo ‘Vô
hình hắc hồng’ tiên khí hạ phẩm cũng đã lấy ra sử dụng rồi.

Lời của Lục Vô Hổ khiến mọi người trở nên trầm mặc, đối phương ngay cả trấn
phái chi bảo cũng đã lấy ra, hiển nhiên là đã quyết giết Diệp Mặc cho bằng
được rồi. Bằng không thì cũng không phải mang theo mặt nạ, đeo mặt nạ mà còn
mang theo trấn phái chi bảo thì khác gì đứa ngốc bịt tai trộm chuông.

Tên tu sĩ lấy ra 'Vô hình hắc hồng', cũng không có phản bác lại lời Lục Vô Hổ,
mà lại trầm giọng nói tiếp:

– Các vị bằng hữu, nguyên nhân chuyện này tôi không nói nữa. Tôi bảo đảm rằng
chỉ cần các vị không động thủ, thì chúng tôi tuyệt đối cũng sẽ không công
kích. Chúng tôi muốn giết chỉ có một người là Diệp Mặc. Nếu như ai muốn ngăn
cản chúng tôi giết Diệp Mặc, thì đó chính là kẻ thù, đối mặt với kẻ thù thì
chúng tôi sẽ chỉ có lựa chọn đó là giết.

Lục Vô Hổ thấy mọi người trầm mặc xuống, trong lòng âm thầm cảm thán, cuộc làm
ăn lần này của lão thật đúng là cực kỳ lỗ vốn. Vốn tưởng rằng Vô Cực Tông
không dám chặn đường, không nghĩ tới không chỉ chặn và mà còn xuất động toàn
bộ cao thủ của cả hai phái ra hết. Cũng may tiểu tử Diệp Mặc kia tinh ranh như
cáo, chứ nếu không thì bản thân lão cũng sẽ không thể nào bảo trụ được cho
hắn.

Tuy rằng nghĩ là như vậy, thế nhưng Lục Vô Hổ cũng không phải là người có thể
bị khi dễ, lão căn bản là mặc kệ 'Vô hình hắc hồng' của đối phương, phất tay
một cái, một pháp bảo khí tức kinh người cũng đã xuất hiện trên tay lão.

– Tiên khí hạ phẩm 'Phách chân phủ'?

Tên tu sĩ cầm 'Vô hình hắc hồng' trong tay cũng sợ hãi than một tiếng, chuyện
Lục Vô Hổ có tiên khí hạ phẩm mọi người đều biết, thế nhưng khi thấy lão lấy
ra thì vẫn làm cho bản thân cảm thấy cực kỳ chấn động.

– Lục huynh, lẽ nào anh thực sự vì một tên tu sĩ không có quan hệ mà cùng
chúng ta tử chiến sao?

Tên tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ cầm 'Vô hình hắc hồng' nhìn chằm chằm vào tiên khí
hạ phẩm trong tay Lục Vô Hổ rồi trầm giọng nói.

Lục Vô Hổ cười hắc hắc:

– Cùng các ngươi tử chiến? Các ngươi cứ chờ lửa giận của Đan Thành đi. Chờ
thành chủ của Đan Thành trở về, ta xem các ngươi có thể tiếp tục mang cái mặt
nạ bảo hộ đó không.

Tên tu sĩ cầm 'Vô hình hắc hồng' nghe lời nói của Lục Vô Hổ, cũng không có
chút phản ứng gì, không biết là trong lòng y đang nghĩ cái gì.

Chỉ là ánh mắt của hắn ngày càng băng lãnh, nhìn chằm chằm vào Lục Vô Hổ hai
giây, sau đó bỗng nhiên lạnh giọng:

– Động thủ.

Sau khi lời nói của y phát ra, thì 'Vô hình hắc hồng' trong tay của hắn đã
đánh ra. Ánh sáng đen điên cuồng chuyển động khắp bầu trời, cho dù là các tu
sĩ đứng ở xa thì cũng có cảm giác sợ hãi nếu như bị ánh sáng đen này cuốn đi.

Cảm giác được sự mạnh mẽ của không gian sụt lún truyền đến, một số tu sĩ Thừa
Đỉnh lúc này không những không bắt đầu động thủ, mà còn nhanh chóng lao ra
khỏi phạm vi tranh đấu, bọn họ sợ rằng chỉ cần do dự một chút, sẽ bị không
gian sụt lún cuốn đi mất.

Lục Vô Hổ hừ lạnh một tiếng, căn bản là không coi không gian sụt lún trước mặt
vào đâu, rìu trong tay cũng được đánh ra. Chiếc rìu vừa được đánh ra liền phát
ra từng đợt bóng ảnh đánh về phía ánh sáng đen khắp bầu trời.

Ầm…

Tiếng nổ kinh khủng vang lên bên tai các tu sĩ, một cái động đen ngòm hiện ra.
Mọi người đều biết rằng đây là do hai người tranh đấu khiến không gian bị
thủng một lỗ.

Lục Vô Hổ kêu lên một tiếng đau đớn, rút lui ra xa vài dặm, mà tên tu sĩ sử
dụng 'Vô hình hắc hồng' kia còn phun ra cả một ngum máu tươi, lùi xa ra hơn
mười trượng.

Sau khi hai pháp bảo đều bị thu trở về, thì không gian sụt lún mới chậm rãi
khôi phục lại. Những tu sĩ Thừa Đỉnh vẻ mặt trở nên tái nhợt nhìn không gian
sụt lún vừa được khôi phục, một lát sau cũng không có ai nói gì. Loại chiến
đấu cấp bậc này căn bản là không phải người như bọn họ có thể tưởng tượng
được, nguyên bản họ vẫn nghĩ rằng tu vi Thừa Đỉnh của bọn họ cũng là một cao
thủ rồi, thế nhưng tại chiến trường của tu sĩ Hóa Chân này thì những người như
bọn họ quả thực là nhỏ bé không đáng kể.

Lúc này vài tên tu sĩ Hóa Chân của đối phương đã vọt tới, mà bên này ngoại trừ
một tu sĩ Hóa Chân là Kỷ Bẩm ra thì không có một một tên tu sĩ Hóa Chân nào có
dũng khí đứng ra cả.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.