Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1145: Ra tay lần một


Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, cái lão già Dương Phí Thành này
đúng dám làm như vậy, cũng may hôm nay bản thân cũng không có đến
muộn. Thế nhưng Diệp Mặc cũng biết nếu như ngày hôm này hắn không
đến, Dương Phí Thành khẳng định sẽ không nhắc tới chuyện của Tố
Tố. Y đem Văn Thái Y gả cho Huyền Băng Phái rất có thể chính là để
mai phục chuyện của Tố Tố.

Ngạn Quan cũng ngây ngẩn cả người, y cũng không ngờ được Dương Phí
Thành của Vô Cực Tông lại có thể nói ra loại điều kiện này, hơn
nữa sính lễ chính là ‘Hóa chân đan’, đây chính là đan dược cực kỳ
hiếm có đấy, chí ít thì Huyền Băng Phái không có loại đan dược
này.

Cho dù là trong tất cả các môn phái chín sao, thì môn phái sở hữu
'Hóa chân đan' cũng không nhiều lắm, hơn nữa cho dù là có, thế nhưng
cũng chỉ có một hai viên mà thôi. Hiện tại chỉ có vài tu sĩ cá
biệt tấn cấp Hóa Chân mà thôi, còn lại đều đã tồn tại từ lâu. Mà bảo
bối cực phẩm có thể khiến tu sĩ Kiếp Biến tăng thêm hai thành tỷ tệ
khi tấn cấp Hóa Chân chính là đan dược 'Hóa chân đan' này, mà đến cả
linh thạch cũng không mua được.

Cho dù là một vài môn phái chín sao có một hai viên 'Hóa chân đan',
thì cũng sẽ lưu giữ lại chứ không sử dụng lung tung, bởi vì đây
chính là taì nguyên cho tương lai của môn phái. Thế nhưng Vô Cực Tông
không ngờ lại dám lấy ra một viên 'Hóa chân đan', lại còn thêm một
linh mạch hạ phẩm nữa, thủ bút này không chỉ khiến các tu sĩ của
các môn phái khác phải chấn động, chính ngay Ngạn Quan cũng đã hít
thở có chút khó khăn. Y chính là tu sĩ Kiếp Biến, một ngày y tấn
cấp tu vi Kiếp Biến đỉnh, đó chính là lúc y cần đến 'Hóa chân đan'.

Tu sĩ Kiếp Biến ở đại lục Lạc Nguyệt đều sử dụng 'Hóa chân đan'
để tấn cấp lên Hóa Chân. Chỉ có vài tu sĩ Kiếp Biến cá biệt mới
có thể thông qua cách khác để tấn cấp lên Hóa Chân mà thôi, mà số
tu sĩ cả đời dừng lại ở tu vi Kiếp Biến thì càng nhiều hơn.

Tay chân của Ngạn Quan đều có chút run rẩy, y vừa định lên tiếng,
thì Diệp Mặc lại vội vã nhảy lên đứng trước mặt Ngạn Quan nhìn về
phía Dương Phí Thành lạnh lùng nói:

– Rất xin lỗi ngài rồi Dương chưởng môn, Lạc Tố Tố là vợ của tôi,
còn Đường Bắc Vi là em gái của tôi, ngày hôm nay tôi tới đây chính
là để đón các cô ấy, vì thế xin ngài thu chủ ý này về đi.

– Hừ.

Dương Phí Thành hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không để ý tới Diệp
Mặc, mà lại lần nữa nhìn chằm chằm vào Ngạn Quan.

Hiển nhiên ý của y chính là Diệp Mặc đang cố ý gây khó dễ cho y,
đây không chỉ là không nể mặt mũi của Vô Cực Tông, còn là không nể
mặt của Huyền Băng Phái nữa.

Diệp Mặc cũng biết lúc này không phải thời cơ tốt để nhắc tới
chuyện này, thế nhưng hắn nhất định vẫn phải nói ra, tên khốn Dương
Phí Thành này cũng thật độc ác, dám đánh chủ ý lên người Tố Tố
của mình. Diệp Mặc chỉ hận là tu vi của mình quá thấp, nếu như
hắn đã là một tu sĩ Hóa Chân, nói không chừng hắn đã đánh Dương
Phí Thành rồi.

Dám đánh chủ ý vào Tố Tố, thì hắn cũng không cần có suy nghĩ nhẫn
nại nào nữa. Thế nhưng hiện tại thì cho dù là không có ý nhẫn
nại, thì hắn cũng đành phải nhẫn nại mà thôi.

Hắn nhắc đến Tố Tố, thuận tiện cũng đem luôn Bắc Vi vào, hắn sợ
lão già Dương Phí Thành này một khi không thể đánh chủ ý vào Tố
Tố, thì lại muốn ra tay với Bắc Vi.

Quả nhiên sắc mặt của Ngạn Quan cũng hơi trầm xuống, lúc trước y
đối với Diệp Mặc vẫn có chút khách khí, hiện tại hành động này
của Diệp Mặc hiển nhiên là khiến mọi người thấy Diệp Mặc không có
đem Huyền Băng Phái để vào trong mắt.

Hơn nữa cũng không có chút bận tâm nào đến danh dự của Lạc Tố Tố
và Huyền Băng Phái.

Y lạnh lùng nhìn Diệp Mặc nói:

– Diệp thành chủ, tuy rằng cậu là phó thành chủ của Đan thành,
thế nhưng Huyền Băng Phái chúng tôi cũng là một trong những môn phái
chín sao. Không phải người khác muốn thế nào đều có thể được, lời
này của Diệp thành chủ có phải là hơi quá đáng rồi hay không?

Cho dù là trong lòng Ngạn Quan đã thực sự giận dữ, thế nhưng y vẫn
cố gắng kiềm chế mà nói chuyện với Diệp Mặc.

– Cuồng đồ vô tri, dám làm nhục đệ tử của ta. Mày cho rằng mình là
một Đan Vương thất phẩm thì rất giỏi sao? Lão bà ta một kiếm chém
chết mày.

Một bà lão phía sau Ngạn Quan bỗng nhiên tức giận quát lên, lập tức
lấy ra phi kiếm đánh về phía Diệp Mặc. Thế nhưng hành động của bà
ta đã bị một gã tu sĩ Thừa Đỉnh khác của Huyền Băng Phái ngăn cản.
Bất luận thế nào, thì ở chỗ này không thể ra tay với Diệp Mặc.

Diệp Mặc thấy bà lão kia đã là một tu sĩ Thừa Đỉnh, hắn không ngờ
đó chính là sư phụ của Tố Tố. Nghe Ninh Khinh Tuyết nói sư phụ của
Tố Tố đối với cô ấy rất tốt, nên Diệp Mặc sẽ không tức giận với
bà ta.

Lúc này không chỉ Ngạn Quan và bà lão kia tức giận, ngay cả một số
môn chủ, chưởng môn của các môn phái khác, thậm chí một số tu sĩ
đều cảm giác được Diệp Mặc có chút quá đáng. Chuyện của Ninh Khinh
Tuyết và Diệp Mặc, thì mọi người đều đã biết. Mà lúc trước hắn
cùng tông chủ Vô Cực Tông nói chuyện, hiển nhiên là cùng Vô Cực Tông
có chút khoảng cách. Hiện tại Vô Cực Tông đưa ra sính lễ cầu hôn
Lạc Tố Tố, hắn lại lập tức đi ra nói Lạc Tố Tố là vợ của hắn,
trên thế giới này có nhiều chuyện trùng hợp vậy sao? Đây rõ ràng
là cố ý mà.

Nếu như là Diệp Mặc nói như vậy với một tu sĩ bình thường thì
không sao, nhưng cho dù Diệp Mặc là Phó thành chủ Đan thành mà nói
như vậy trước mặt hai tông chủ của hai tông môn chín sao, vậy thì
đúng là có chút quá đáng rồi.

Chỉ là vì lúc trước Diệp Mặc giúp rất nhiều môn phái luyện đan,
nên hiện hay Diệp Mặc quá đáng như vậy, bọn họ cũng không muốn lên
tiếng.

Nhưng một gã trưởng lão của Lôi Vân Tông đã hừ lạnh một tiếng:

– Phó thành chủ danh dự của Đan thành quả nhiên là rất giỏi, muốn
lấy ai thì lấy, có ai dám đối nghịch với phó thành chủ danh dự
của Đan thành đâu chứ.

Diệp Mặc sao có thể không nhìn ra được là tên trưởng lão của Lôi Vân
Tông này đang cố ý gây chuyện thị phi, nhưng hắn cũng không để ý gì
tới tên trưởng lão kia, mà đi tới trươc mặt Ngạn Quan và bà lão vừa
tức giận muốn đánh hắn ôm quyền nói:

– Ngạn môn chủ, vị này chắc là sư phụ của Tố Tố rồi, vậy thì
cũng là tiền bối của Diệp mỗ, lần này tới Huyền Băng Phái không
phải là vì được mời mà đến, tôi nghĩ chắc hai vị tiền bối cũng
biết. Vãn bối đúng là tới đón vợ và em gái mình là Tố Tố và
Bắc Vi, Tố Tố và Khinh Tuyết đều là vợ của tôi, mà Bắc Vi là em
gái của tôi, nếu như mọi người không tin, thì có thể gọi Tố Tố và
Bắc Vi ra đây hỏi thì sẽ rõ.

Ngạn Quan và bà lão kia cũng ngẩn cả người, hiển nhiên bọn họ có
thể nghe ra được sự chân thành trong lời nói của Diệp Mặc, cũng
không có vẻ gì là dối trá cả, thế nhưng chuyện này cũng thật quá
trùng hợp đi.

Các tu sĩ và môn phái khác đều có chút khó hiểu mà nhìn Diệp
Mặc, lời Diệp Mặc vừa nói, chính bọn họ cũng không biết là thật
hay giả. Thế nhưng rất nhiều người đều cho rằng Diệp Mặc không nói
sai, bởi vì nếu chuyện này là giả, thì rất dễ dàng bị phơi bày ra,
chỉ cần gọi Lạc Tố Tố và Đường Bắc Vi ra hỏi là có thể biết
được thật giả rồi.

Văn Thái Y thì lại siết chặt nắm tay nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc,
ở đây cô không có quyền nói chuyện, nhưng lúc trước hắn nói là chỉ
đến để xem náo nhiệt cũng đã làm cô tức giận ngút trời rồi. Hiện
tại Diệp Mặc lại nói Lạc Tố Tố là vợ của hắn, thì người khác có
thể hoài nghi, thế nhưng Văn Thái Y lại không có chút nào hoài nghi
cả.

Ninh Khinh Tuyết và Lạc Tố Tố có quan hệ rất thân mật, chính cô đã
tận mắt thấy lúc đó Lạc Tố Tố đã nói rằng cô đã có chồng rồi,
hiển nhiên chồng của nàng chính là Diệp Mặc rồi.

Văn Thái Y nghĩ đến lúc trước chính cô đã thề rằng bất luận chồng
của Lạc Tố Tố là ai thì cô cũng sẽ phải cướp hắn về, rồi sau đó
lại một cước đá trở về, không nghĩ tới chuyện này hiện lại thành
sự thực rồi. Hơn nữa chồng của Lạc Tố Tố còn là một ‘nhân trung
long phượng’ nữa, tuổi còn rất trẻ, lại là một Đan Vương thất phẩm,
hơn nữa tu vi hiện tại thì bản thân mình cũng không thấy rõ được.
Mà Diệp Mặc hắn đã có thể giết được sư huynh Viên Quan Nam, hiển
nhiên thì ít nhất đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ rồi.

– Diệp Mặc, mày thực sự nghĩ mày là một Phó thành chủ danh dự
của Đan thành là có thể muốn làm gì thì làm sao? Trên đời này lại
có chuyện trùng hợp như vậy sao? Ngày hôm nay tao đem mày chém chết
thì có làm sao nào?

Một lão già áo xám nói xong liền biến ảo chân nguyên ra một bàn tay
thật lớn, không ngờ muốn trực tiếp giết Diệp Mặc ở đây.

Không ai ngờ rằng lại có một tu sĩ Hóa Chân thực sự dám giết Diệp
Mặc, hơn nữa còn ở ngay đại điện Huyền Băng sơn nữa.

Ngạn Quan trong lòng âm thầm kêu khổ, Huyền Băng Phái chỉ có một thái
thượng trưởng lão là tu sĩ Hóa Chân, thế nhưng hiện tại trưởng lão
này lại không có ở đây, thành ra cho dù y có muốn ra tay ngăn cản
cũng không có cách nào.

Tuy rằng trước có rất nhiều tu sĩ cùng chào hỏi với Diệp Mặc, thế
nhưng hiện tại lại không có một tu sĩ nào nguyện ý vì Diệp Mặc ra
tay ngăn cản cả. Kỳ Bẩm vội vàng đứng lên hét lớn:

– Hạ tiền bối, khoan hãy ra tay.

Thế nhưng Hạ Lâm căn bản là giả điếc không nghe, chân nguyên hóa thành
bàn tay trong nháy mắt đã vươn về phía Diệp Mặc.

Một tu sĩ Hư Thần hơn nữa còn là Hư Thần tầng một, đúng là không
có chút năng lực nào có thể chống lại tu sĩ Hóa Chân cả.

Thế nhưng Diệp Mặc lại cười nhạt một tiếng, căn bản là không hề có
vẻ e ngại rồi lên tiếng:

– Lục lão ca, có người lại không đem tôi để vào mắt, không ngờ lại
dám ra tay. Lão ca chặt lấy cái móng vuốt của y xuống đi, đêm nay tôi
mời lão ca uống rượu lần thứ nhất …

Mọi người nghe thấy lời nói của Diệp Mặc, nhất thời đều ngây ngẩn
cả người, lời này của Diệp Mặc là có ý gì?

Chỉ có Lục Vô Hổ là có thể hiểu lời Diệp Mặc nói, Diệp Mặc nói
mời lão uống rượu lần thứ nhất, đó chính là hôm nay nhờ lão ta ra
tay hỗ trợ lần thứ nhất.

Cho dù là một tông môn chín sao, Lục Vô Hổ cũng không để vào mắt,
lão để ý chính là Diệp Mặc sẽ nhờ lão ra tay ba lần là khi nào,
với lão mà nói thì cứ càng sớm càng tốt. Hiện tại Diệp Mặc đã
nhờ lão ra tay lần đầu tiên rồi, lão vui mừng còn không kịp, liền
chẳng suy nghĩ gì mà cũng biến ảo ra một đạo chân nguyên hóa thành
bàn tay đánh ra.

Lục Vô Hổ tấn cấp Hóa Chân đã bao nhiêu năm, sớm đã là tồn tại trên
đỉnh rồi. Ở toàn bộ Nam An Châu này ai cũng phải gọi lão một tiếng
tiền bối, Hạ Lâm chỉ là một tu sĩ Hóa Chân sơ kỳ, thì còn kém xa
so với Lục Vô Hổ.

Bành …

Một tiếng va chạm kịch liệt nổ ra, Chân nguyên hóa thực của Hạ Lâm
nhất thời bị đánh tan, liền phun ra một ngụm máu. Chỉ là một chiêu,
đã khiến gã thổ huyết thọ thương, có thể thấy được Lục Vô Hổ thực
sự là quá mức hung tàn rồi.

Cũng may Lục Vô Hổ còn biết đối phương là một thái thượng trưởng
lão của một tông môn chín sao, nên cũng không thực sự chặt cánh tay
của y xuống.

– Lục tiền bối, ngài làm thế này là có ý gì?

Mặt Dương Phí Thành biến sắc, nếu như Lục Vô Hổ giúp đỡ Diệp Mặc,
không chỉ nói hiện tại không thể giết Diệp Mặc, coi như là sau này y
liên kết với Huyền Băng Phái rồi, thì Vô Cực Tông cũng không giết
được Diệp Mặc.

Lục Vô Hổ ra vẻ lười biếng nói:

– Lão già ta có ý gì à? Chính là muốn nói cho anh biết ở trước
mặt ta động thủ với huynh đệ của ta, anh muốn chết à. Lần này là
cảnh cáo, lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu, lão Lục ta cũng
không rảnh để nói giỡn với anh.

Trong nháy mắt này hầu như tất cả mọi người đều hóa đá rồi, Diệp
Mặc không ngờ gọi Lục Vô Hổ là Lục lão ca, hơn nữa hắn nói một
câu, Lục Vô Hổ liền ra tay rồi. Phải biết là thành chủ Đan thành
Nguyệt Kỳ Siêu cũng phải gọi Lục Vô Hổ một tiếng tiền bối đó. Có
một người lợi hại như vậy làm hậu thuẫn, sau này còn có ai dám
động vào Diệp Mặc chứ?

Sau lưng Ngạn Quan toát ra đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu như Phồn Y
Trúc thực sự lấy ra phi kiếm đánh Diệp Mặc, vậy thì thực sự là
mọi chuyện sẽ trở nên rất xấu rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.