– Đúng thế, anh Ninh, con yêu thú cấp năm kia tuy rằng lợi hại, nhưng cũng
chỉ là một yêu thú cấp năm sơ kỳ mà thôi, bốn người chúng ta đều là Trúc Cơ
tầng chín, hơn nữa tôi còn có bùa chú khá là cao cấp này, nếu chúng ta cùng
liên thủ thì hẳn là có thể chế phục nó.
Đoàn Diệc Thái nói xong liền lấy ra một đạo bùa Băng Trùy cấp sáu.
Diệp Mặc gật đầu, nếu sử dụng bùa Băng Trùy cấp sáu để đánh lén, đúng là có
thể khiến cho yêu thú cấp năm thọ thương, hơn nữa mấy người cùng vây công, hẳn
là không có vấn đề gì. Thế nhưng đối với một tu sĩ Nguyên Anh như hắn, thì một
yêu thú cấp năm cũng chỉ đáng một cái tát mà thôi.
Thế nhưng Diệp Mặc cũng không cự tuyệt, dù sao hắn vẫn không biết cái đầm Chú
Hà kia ở chỗ nào, huống chi nghe ý tứ của Lễ Tề Lỗi thì là diện tích của đầm
Chú Hà này cũng không có nhỏ, nếu như một mình đi tìm, nói không chứng phải
mất rất nhiều thời gian, chẳng thà tiện đường đi cùng mấy người này để xem kĩ
rồi hẵng nói.
Thấy Diệp Mặc đồng ý, bọn người Đoàn Diệc Thái rất vui mừng, đều lập tức động
thân.
Đối với Diệp Mặc mà nói, thì đương nhiên là càng nhanh càng tốt. Trấn Mãng Sơn
cách Đại Chú sơn không xa, nhưng linh khí lại thiếu thốn như vậy thì làm sao
có thể có linh thảo cao cấp? Vì thế sau khi nghe Lễ Tề Lỗi nói đến chuyện có
linh thảo, Diệp Mặc càng chờ mong hơn.
Khiến Diệp Mặc không nghĩ đến chính là khi hắn và mấy người Đoàn Diệc Thái đi
ra, thì cô gái mặt thẹo kia đã đi rồi. Hơn nữa Diệp Mặc sử dụng thần thức quét
một vòng, không ngờ cũng không thấy cô ta ở trong phạm vi của thần thức, hiển
nhiên là đã rời khỏi trấn Mãng Sơn rồi.
Tuy rằng cảm thấy cô gái mặt thẹo này có chút kỳ quái, nhưng Diệp Mặc cũng
không quá bận tâm.
Tuy Đầm Chú Hà cách trấn Mãng Sơn không xa, nhưng cũng không phải là gần. Nếu
như Diệp Mặc chỉ đi có một mình thì chắc chỉ mất khoảng hai canh giờ là có thể
đến đầm Chú Hà, thế nhưng đi theo ba người Đoàn Diệc Thái thì phải đi đủ một
ngày đêm, lúc này mới tiếp cận đến ngoại vi của đầm lầy.
Đập vào mắt của Diệp Mặc đầu tiên chính là một đầm lầy mênh mông vô bờ. Nhưng
đừng nói đến mùi thơm của dược liệu, ngay cả đến mùi thối của đầm lầy cũng
không ngửi được, rất khó có thể tin được rằng trong cái đầm lầy này có một
dược viên thượng cổ.
Thần thức của Diệp Mặc tiến vào trong đầm, nhưng căn bản là không có một chút
phản ứng nào, có thể thấy được đầm lầy này còn lớn hơn so với lời Lễ Tề Lỗi
nói. Hơn nữa hắn phát hiện thần trí của mình chỉ có thể hoạt động ở phạm vi
hai trăm dặm trong đầm, nói cách khác là thần thức của hắn đã bị đâm lầy này
hạn chế. Có thể hạn chế được thần thức thì ngoài những trận pháp thiên nhiên
cùng với một số khu vực đặc thù thì chỉ có thể là trận pháp do con người bố
trí mà thôi.
– Nếu như là thuận gió, chúng ta chỉ cần đứng ở đây chờ đến giờ ngọ là có thể
ngửi thấy được mùi dược hương. Ngày trước tôi và mấy người bạn cũng chính là
từ chỗ này đi về hướng đông hơn năm mươi dặm mới gặp phải một con yêu thú cấp
năm.
Lễ Tề Lỗi dừng lại rồi chỉ vào đầm lầy phía trước nói.
– Cái đầm lầy này còn có một lực hút kinh khủng. Càng vào bên trong thì lực
hút lại càng lơn. Nếu như bốn người chúng ta cùng nhau đi vào, thì cho dù có
bùa Băng trùy, thì chắc cũng không phải là đối thủ của con yêu thú cấp năm.
Đoàn Diệc Thái chủ động nói chuyện.
Vị hòa thượng tên Lỗ Tức đĩnh đạc nói:
– Anh Đoàn là người có nhiều mưu kế, nếu anh đã có biện pháp gì tốt thì xin
cứ nói thẳng ra, mấy người chúng tôi đều nghe theo anh.
Đoàn Diệc Thái cười ôm quyền:
– Đã như vậy, tôi sẽ không khách khí nữa. Trong kia là một con cá sấu ba sừng
đầm lầy, rất dễ bị chọc giận. Tôi hiện giờ có một tấm ‘Gia tốc phù’ cấp năm,
nên muốn chọn ra một người có tốc độ nhanh nhất trong bốn người chúng ta sử
dụng 'Gia tốc phù' chọc giận yêu thú dẫn dụ nó ra. Sau khi ra ngoài ba người
còn lại mai phục liền tập kích, cho dù là yêu thú lợi hại, cũng không thể
chống đỡ nổi 'Băng trùy phù' cấp sáu đánh lén.
Nói xong y liền dừng lại một chút, nói với vẻ ngại ngùng:
– Đáng tiếc tôi lại là tu sĩ hệ thổ, tốc độ rất chậm. Nói cách khác cái việc
dẫn dụ yêu thú này chỉ có thể nhường người khác là hay nhất.
– Nếu không thì để tôi đi, tôi mặc dù là tu sĩ hệ mộc, thế nhưng có 'Gia tốc
phù' cấp năm của anh Đoàn thì hẳn là không có vấn đề gì.
Hòa thượng Lỗ Tức vẫn kiệm lời bỗng nhiên lại chủ động nói.
Lễ Tề Lỗi thì lại lắc đầu:
– Không được, hình thể của anh quá lớn, mặc dù có 'Gia tốc phù' cấp năm, thì
chắc cũng khó mà chạy được.
Diệp Mặc nghe đến đó trong lòng liền cười nhạt, cái gì mà hình thể to lớn với
cả linh căn của tu sĩ thì liên quan gì đến Gia tốc phù chứ? Hắn khẳng định là
mấy tên này tới đây không chỉ một lần. Kéo hắn theo nhất định là muốn để hắn
đi dẫn dụ yêu thú. Nói đơn giản là để cho hắn đi chịu chết.
Một người tu sĩ Trúc Cơ đi dẫn dụ một yêu thú cấp năm, điều này không phải là
đi chịu chết thì là gì? Diệp Mặc khẳng định là nếu đến cuối cùng mà hắn cũng
không đồng ý chuyện này thì nói không chừng ba người bọn họ còn có biện pháp
khác.
Thế nhưng Diệp Mặc vốn cũng không có dự định hợp tác cũng mấy người này, hắn
đang muốn một mình đi vào trong ao đầm lầy, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương
nhàn nhạt. Đúng là Lễ Tề Lỗi nói không sai, ở đây đúng là có mùi dược hương.
– Đã là buổi trưa rồi, mọi người có ngửi thấy mùi dược hương không?
Lễ Tề Lỗi kích động nói.
Lỗ Tức và Đoàn Diệc Thái đều gật đầu, hiễn nhiên đều ngửi thấy được.
Lần này Diệp Mặc không đợi ba người tiếp tục bày trò nữa, liền nói thẳng:
– Để tôi đi, công pháp phi hành của tôi cũng rất tốt.
Nói xong, Diệp Mặc liền xoay người xông vào ao đầm lầy, căn bản là không cần
đến 'Gia tốc phù'. Hắn biết mùi dược liệu chỉ tỏa ra trong thời gian một nén
nhang, đâu còn dám chần chừ, càng không cần suy nghĩ gì đã tiến vào rồi.
Nghe được Diệp Mặc nói hắn sẽ đi, ba người đều lộ ra sắc mặt vui mừng, thế
nhưng không chờ bọn họ nói thì Diệp Mặc đã lao vào ao đầm lầy rồi.
– Chờ chút đã, còn 'Gia tốc phù'…
Đoàn Diệc Thái nói xong câu đó, thì cả cái bóng của Diệp Mặc cũng không thấy
đâu nữa rồi.
– Anh Đoàn, làm sao bây giờ? Hắn không có sử dụng 'Gia tốc phù'.
Lễ Tề Lỗi có chút thất vọng nói một câu.
Lỗ Tức lắc đầu:
– Có lẽ người này muốn đi tìm cái chết, chúng ta nên trở lại tìm người khác
đến đây đi.
Đoàn Diệc Thái cũng thở dài một tiếng:
– Tên Ninh Tiểu Ma này là người có điều kiện tốt nhất rồi, khi hắn ngửi thấy
mùi dược liệu liền nhịn không được mà xông vào, hiển nhiên là một tu sĩ tham
lam. Đáng tiếc là hắn không có cầm 'Gia tốc phù' của chúng ta, cho dù chết thì
cũng không có chút ích lợi gì cho chúng ta.
Nói xong y lại trầm ngâm chốc lát rồi mới nói tiếp:
– Hay là chúng ta ở đây chờ một lát, nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý
muốn.
Diệp Mặc cũng không biết 'Gia tốc phù' bị Đoàn Diệc Thái động tay động chân,
mà cho dù là biết thì 'Gia tốc phù' đem cho hắn cũng chỉ uổng công.
Hắn là một luyện đan sư, hơn nữa còn là một Đan Vương thất phẩm, cũng đã gặp
được linh thảo cấp tám, thậm chí là linh thảo cấp chín 'Cửu Thái Liên' cũng đã
từng thấy. Thế nên hắn chỉ vừa mới ngửi thấy mùi dược liệu đã biết đây ít nhất
là dược liệu cấp chín, thậm chí còn vượt qua cả cấp chín.
Vượt qua dược liệu cấp chín, thì đó chính là tiên dược rồi, không thì cũng là
đẳng cấp cao không tưởng tượng nổi. Vì thế Diệp Mặc đâu còn tâm tình cùng mấy
người Đoàn Diệc Thái dong dài, trực tiếp chạy ào vào trong đầm luôn.
Diệp Mặc chỉ đi không đến hai trăm dặm, đã gặp được một con yêu thú cấp năm,
Diệp Mặc không cần nhìn cũng biết đây chính là yêu thú mà Lễ Tề Lỗi nói rồi.
Rất rõ ràng Lễ Tề Lỗi đã nói sai rồi, yêu thú cấp năm này căn bản chỉ là một
yêu thú bình thường tại ao đầm lầy này mà thôi, hoàn toàn không quan hệ với
mùi dược liệu cả. Điều duy nhất có liên quan chính là yêu thú này nằm trên
đường đi thông đến dược viên theo mùi hương kia.
Cho dù là mấy người Đoàn Diệc Thái tiêu diệt yêu thú này rồi, cung không thấy
được cái bóng của Dược Viên.
Tuy là một yêu thú cấp năm, thế nhưng Diệp Mặc chỉ cần thể hiện ra khí thế, đủ
khiến nó không dám động đậy chút nào rồi, nào có dám đi gây phiền phức cho
Diệp Mặc, Diệp Mặc không đi tìm nó gây phiền phức đối với nó đã là may mắn
trong may mắn rồi.
Cũng may Diệp Mặc không có tìm con yêu thú cấp năm này gây phiền phức, mà
trong nháy mắt liền vọt đi, chốc lát đã biến mất ở nơi sâu nhất trong đầm.
Càng vào sâu trong đầm, Diệp Mặc cũng cảm giác được lực hút của đầm lầy ngày
càng lớn, tựa hồ tùy lúc đều có thể hút hắn vào trong, điểm này thì Lễ Tề Lỗi
nói không có sai. Vì thế Diệp Mặc tiến vào càng sâu thì tốc độ càng chậm lại.
Diệp Mặc bay thêm khoảng năm sáu trăm dặm, chợt thấy mùi hương của dược liệu
nhạt dần đi. Diệp Mặc đoán chừng là mùi hương này sẽ chỉ tỏa ra trong thời
gian rất ngắn, nên lập tức đẩy nhanh tốc độ.
Thình thịch…
Một tiếng vang thật lớn phát ra từ bên trong đầm, một cự xà dài hơn mười
trượng từ trong đầm vọt ra, nó ló đầu ra ngoài nhắm hướng Diệp Mặc mà phun ra
một tia nước đen thùi.
Hiển nhiên là do Diệp Mặc đã hiên ngang mà đi qua địa bàn của nó nên nó mới
tức giận.
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, hắn toàn lực bỏ chạy, nhưng lại không chú ý tới
phần thân của con rắn được giấu trong đầm, giờ mới nhận ra được con rắn này
chính là yêu thú cấp sáu đỉnh phong – ‘Văn xà đầm lầy’.
Sau khi thấy rõ yêu thú, Diệp Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, 'Văn xà' cấp sáu tuy
rằng lợi hại, nhưng còn chưa đạt đến cấp bảy, nếu như đã đạt đến cấp bảy rồi,
thì hắn chỉ còn nước bỏ chạy mà thôi.
Diệp Mặc căn bản là không cần suy nghĩ, ý niệm khẽ động một cái, đại đỉnh tám
cực đã được lấy ra, lúc này tuy vẫn chưa tế luyện hoàn toàn nhưng so với hồi ở
Vẫn Chân Điện thì mạnh hơn nhiều lắm. Diệp Mặc chí ít đã tế luyện được cấm chế
tầng ba rồi, sử dụng cũng trở nên dễ dàng hơn trước.
Ở đây là dưới đáy vùng đầm lầy, không lo có người ngoài, hơn nữa lại đối địch
với một con 'Văn xà' cấp sáu đỉnh cực kỳ hung hãn, vì thế Diệp Mặc căn bản là
không cần phải nương tay.
Vừa ra tay thì không chỉ lấy ra ‘đại đỉnh tám cực, mà ngay cả 'Tử Đao' cũng
được lấy ra rồi.
‘Đại đỉnh tám cực' vừa được lấy ra, liền xoay tròn trên đỉnh đầu của hắn, hình
thành một vòng đỉnh ảnh không có lỗ hổng nào. Tia nước đen thùi của 'Văn xà'
liền bị đỉnh ảnh hoàn toàn chặn lại, không thể tiếp cận được đến gần Diệp Mặc.
Yêu thú 'Văn xà' cũng không ngờ rằng một kích với sự phẫn nộ của mình lại bị
Diệp Mặc dễ dàng chặn lại như thế, nhưng không chờ nó ra chiêu tiếp, 'Tử Đao'
của Diệp Mặc đã được bổ ra, ánh đao màu tím như pháo hoa dày dặc đem yêu thú
'Văn xà' bao vây hoàn hoàn, hơn nữa những ánh đao màu tím cũng không ngừng
tăng lên.
Yêu thú 'Văn xà' nhất thời kinh hoàng, cái đuôi lớn của nó bắt đầu điên cuồng
giãy dụa, yêu lực chân nguyên cường đại phóng ra va chạm với ánh đao màu tím
của Diệp Mặc, phát ra âm thanh bụp bụp như đánh vào da thuộc.
Sau một lát, 'Văn xà' bị ánh đao màu tím cuốn lấy, bỏ lại mấy cái vảy lớn,
trên mình đã có thêm hơn mười vết máu.
'Văn xà' giẫn dữ, phát ra một âm thanh nặng nề như gào thét, lại lần nữa phun
ra vô số tia nước màu đen, những tia nước này đều mang theo yêu nguyên cường
liệt và mùi hôi thối nồng nặc, không ngờ lại không kém hơn so với ánh đao màu
tím của Diệp Mặc.
Đáng tiếc chính là 'đại đỉnh tám cực' của Diệp Mặc thực là quá cường đại, hơn
nữa không chỉ chân nguyên của Diệp Mặc cũng rất hùng hậu, mà ngay cả thần thức
cũng không kém hơn tu sĩ Nguyên Anh đỉnh, cho nên 'Văn xà' chỉ có thể đánh vào
đỉnh ảnh khiến vang lên những tiếng ‘Ầm…Ầm…’ chứ không thể mảy may làm lay
động đại đỉnh, càng không cần nói tới việc đánh lên người Diệp Mặc.