Cố Mân Tiềm vừa mới đến đan hội, lập tức có một đám người vây lấy y, những
người này không phải là chưởng môn một phái, nhưng thấp nhất cũng là tu sĩ
Ngưng Thể, dường như không có người nào kém cả. Nhưng Cố Mân Tiềm cũng biết,
những người này không phải đến tìm y, mà là tìm sư phụ Diệp Mặc của y.
Cố Mân Tiềm chỉ có thể nói cho những người này biết, sư phụ Diệp Mặc của mình
tạm thời có chút chuyện, phải một lúc nữa mới đến được.
Những người đến tìm Diệp Mặc có người nào là không nổi bật, nếu như là người
bình thường mà dám từ chối như vậy, những người này nói không chừng sớm đã tức
giận. Nhưng đối với Đan vương thất phẩm mới nổi như Diệp Mặc, lại không có ai
dám nói gì nhiều, chỉ có thể rối rít tỏ vẻ không có vấn đề gì, bọn họ chờ một
lát là được.
…
Trong một phòng ở Đan Tức lầu cách đan hội không xa, Thiện Băng Lam lại đích
thân rót cho Diệp Mặc một cốc linh trà, khiến cho Diệp Mặc lại càng nghi ngờ
không thể giải thích được. Nếu hắn trước khi nhận được huy chương Đan vương
thất phẩm, nói không chừng hắn cũng là được sủng ái mà bị sốc rồi. Dù sao
Thiện Băng Lam cũng là một cao nhân của tông môn chín sao, hơn nữa Diệp Mặc
cho rằng, tu vi của cô thậm chí cũng đã là Hóa Chân rồi.
Nhưng Diệp Mặc lại không cho rằng cô đến tìm mình, là muốn mình giúp cô ấy
luyện đan. Hắn cảm thấy Thiện Băng Lam không phải loại người vì mình là Đan
vương thất phẩm, liền đến kết giao với mình, đây hoàn toàn là một loại cảm
giác, mà không có bất cứ lí do gì.
Huống chi, cho dù là mình muốn giúp cô ấy, đan dược Kiếp Biến đỉnh phong cần,
bản thân bây giờ cũng không luyện ra được.
Khiến Diệp Mặc càng kinh ngạc chính là, Thiện Băng Lam sau khi rót một cốc
linh trà, không ngờ lại không nói gì, chỉ cười hi hi nhìn hắn. Hơn nữa từ đầu
đến chân, từ chân lên đầu, tâm trạng Diệp Mặc bị cô ấy nhìn không ngờ lại có
chút hốt hoảng, hắn bỗng nhiên nhớ ra sư phụ của Cầm Mộ Tâm, chưởng môn Tiên
dược cốc Minh Tâm. Cô Thiện Băng Lam này cũng không có suy nghĩ giống cô kia
đấy chứ, muốn Lăng Hiểu Sương làm vợ mình đấy chứ?
Nhưng chuyện mình và Ninh Khinh Tuyết gặp nhau, phỏng chừng bây giờ người của
cả Đan thành cũng đều biết hết, cô ấy chắc là không thể không biết được. Hay
là nói bản thân cô ấy muốn đánh vào chủ ý của hắn? Cái này lại càng không thể
nào, cô Thiện Băng Lam này thoạt nhìn mặc dù trẻ tuổi, nhưng vừa nhìn cũng
biết được là người thành công. Diệp Mặc nhìn Thiện Băng Lam vô cùng thanh tú
mà trong lòng bỗng nhiên nghĩ, nếu như muốn hắn phải chọn một người, nói không
chừng hắn sẽ chọn cô Thiện Băng Lam này, mà không chọn đồ đệ Lăng Hiểu Sương
của cô ấy.
Nhưng Diệp Mặc lại tự khinh bỉ mình, rốt cục là đang nghĩ cái gì vậy? Người ta
là tu sĩ Kiếp Biến, cũng không biết đã bao tuổi rồi. Hơn nữa hắn làm sao có
thể chọn người con gái khác, cái này căn bản thật quá lộn xộn.
Thiện Băng Lam bỗng nhiên mở miệng nói:
– Tôi gọi anh đến không phải vì chuyện gả Lăng Hiểu Sương cho anh, cũng không
phải muốn gả bản thân mình.
– Hả…
Diệp Mặc lần đầu tiên cảm giác lúng túng như vậy, thậm chí mặt còn có chút đỏ.
Hắn không ngờ vừa nãy vì mình không có chút đề phòng gì với Thiện Băng Lam,
tâm tình lại lộ ra sơ hở, bị Thiện Băng Lam nhìn thấu được tâm tư của mình,
đúng là một con yêu quái già.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lại càng chấn chỉnh tinh thần, cũng không dám suy nghĩ
linh tinh nữa.
Thấy Diệp Mặc chấn chỉnh lại tinh thần, mặt có chút đỏ, Thiện Băng Lam gật gật
đầu mỉm cười nói:
– Tôi không phải đã nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng anh, mà là vì vừa nãy
anh không tập trung chú ý, là tôi đoán ra từ biểu cảm của anh thôi, anh không
phải lo lắng. Anh thấy cách suy nghĩ của tôi không được bình thường, không cần
phải để ý.
Diệp Mặc đã trở lại bình thường, hắn có chú ngượng ngùng nói:
– Để tiền bối chê cười rồi, vừa nãy vãn bối suy nghĩ lung tung, tiền bối
không cần phải để tâm.
Mặc dù Diệp Mặc không biết Thiện Băng Lam có phải là vì biểu cảm của hắn mà
nhìn thấu được tâm tư của hắn thật hay không, nhưng hắn biết vừa nãy Thiện
Băng Lam đã dùng thuật nhìn trộm tâm tư gì gì đó với hắn. Trong khi mình không
để ý, không ngờ lại bị cô nói. Nếu bị cô ta nhìn ra rồi, Diệp Mặc dứt khoát
thừa nhận.
Nhưng Diệp Mạc cũng không để ý lắm, hắn vừa nãy cũng không có chút đề phòng gì
với Thiện Băng Lam, bị cô ta dùng thuật nhìn trộm tâm tư cũng là bình thường.
Nếu như đổi là người khác, bản thân đề phòng rồi, cho dù cô ta là Hóa Chân,
cũng không chắc có thể nhìn ra được những gì mình đang nghĩ.
Thiện Băng Lam cũng khẽ cười nói:
– Nếu như anh có tình cảm với Thanh Sương thật, tôi cũng có thể giúp anh vun
vén được một chút.
Diệp Mặc vội khua tay nói:
– Không có, không có, một chút cũng không có.
Lời này cũng là lời thật tâm, hắn bây giờ thật không có chút ý nghĩ gì với
người con gái khác. Đây cũng là bản tính của hắn, về ý nghĩ xấu xa vừa nãy,
nói không chừng cũng chỉ là thuật nhìn trộm tâm tư của đối phương ảnh hưởng mà
thôi. Hoặc là mấy ngày nay đã triền miên cùng Ninh Khinh Tuyết quá nhiều, thấy
người con gái xinh đẹp cũng chỉ là suy nghĩ bản năng.
Thiện Băng Lam gật đầu, rõ ràng cô cũng đã nhìn ra những lời này của Diệp Mặc
là nói thật, nên cũng không dây dưa chuyện này nữa, mà lại nói thẳng:
– Lúc trước ở Nam An châu anh đã đề danh trên bảng đề danh Kim Đan ở quảng
trường bia đề danh rồi?
Diệp Mặc nghe thấy chuyện này, lập tức thở phào nhẹ nhõm nói:
– Đúng vậy, tu vi vãn bối có hạn, không lưu lại tên trên bia đề danh được.
Mặc dù Diệp Mặc không biết vì sao hắn không thể lưu lại tên trên bia được,
nhưng cũng không để ý. Chuyện này bây giờ hắn cũng có thể chấp nhận, hơn nữa
lời nói này của Thiện Băng Lam vừa hỏi ra, Diệp Mặc liền biết được lúc trước
hắn đoán không sai. Hôm đó người đề danh sau hắn nhất định là Lăng Hiểu Sương.
Thiện Băng Lam lắc đầu nói:
– Không phải, không phải tu vi của anh có hạn, mà là tu vi của anh quá nghịch
thiên so với những người cùng cấp, làm xuất hiện bia bạch ngọc ‘Hoành Không
Xuất Thế’, cho nên anh chính là người của Hoành Không Xuất Thế. Khi anh không
thể tự vệ được, tấm bia bạch ngọc cũng không để lộ ra tên của anh được, nhưng
bây giờ anh đã có thể tự vệ được rồi. Nếu như tôi đoán không sai, lúc này trên
tấm bia bạch ngọc Hoành Không Xuất Thế của bia đề danh Kim Dan cũng đã hiện ra
tên của anh rồi.
– Hoành Không Xuất Thế?
Diệp Mặc nhíu nhíu đầu lông mày, lúc trước khi hắn đề danh là xuất hiện một
tấm bia bạch ngọc, nhưng trên tấm bia bạch ngọc đó không có tên của hắn. Chẳng
lẽ lại giống như những gì Thiện Băng Lam nói, bây giờ cũng đã có tên rồi?
– Không sai!
Thiện Băng Lam chắc chắn nói:
– Một năm trước ở Nam An châu xuất hiện một Diệt tuyệt lôi kiếp, chắc là cũng
do anh làm ra?
Lần này Thiện Băng Lam vừa nói ra, Diệp Mặc liền phản ứng lại ngay, lúc trước
khi hắn thăng cấp lên Nguyên Anh, cũng không phải là Tứ cửu lôi kiếp nhỏ, mà
là Cửu cửu lôi kiếp. Hóa ra là Diệt tuyệt lôi kiếp, quả nhiên là gài bẫy
người.
Thiện Băng Lam vừa nhìn biểu cảm của Diệp Mặc liền biết được mình suy đoán
không nhầm, lại thở dài nói:
– Tôi nghe nói qua Diệt tuyệt lôi kiếp, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy có
người lại có thể vượt qua được Diệt tuyệt lôi kiếp, anh là tu sĩ đầu tiên tôi
thấy có thể vượt qua được Diệt tuyệt lôi kiếp.
Diệp Mặc cười ha hả nói:
– Vãn bối may là có mấy pháp bảo phòng ngự trong tay, chỉ là may mắn mà thôi.
Thiện Băng Lam lắc đầu nói:
– Có thể vượt qua được Diệt tuyệt lôi kiếp tuyệt đối không phải là may mắn,
hơn nữa tấm bia bạch ngọc Hoành Không Xuất Thế, cũng đã cho thấy anh chính là
người ứng kiếp, ứng phó với đại kiếp của Tu chân giới.
Người ứng kiếp? Diệp Mặc sững sờ, hắn bỗng nhiên nhơ ra, chẳng lẽ mình là trời
giáng trách nhiệm lớn trúng vào mình? Muốn mình ứng phó với đại kiếp của đại
lục Lạc Nguyệt? Đúng là quá mơ hồ, nhưng ngay sau đó lại nói tiếp:
– Thiện tiền bối, tôi phải ứng phó với đại kiếp của Tu chân giới?
Sắc mặt Thiện Băng Lam trầm mặc, lập tức nói:
– Không phải anh phải ứng phó với đại kiếp của Tu chân giới, bởi vì lần đại
kiếp này chính là do anh dẫn đến, nếu như không phải anh, Tu chân giới Lạc
Nguyệt ta ít nhất bây giờ cũng sẽ không có đại kiếp lớn như vậy, đại kiếp tới
sớm, anh quả thực là khó bỏ trách nhiệm. Những chuyện xấu này chính là do anh
làm, nếu nói đáng chết, thì cũng không quá đáng.
Diệp Mặc nghe Thiện Băng Lam nói mình đáng chết, lập tức không thoải mái, đồng
thời giọng nói trở nên lạnh lùng, nói:
– Tôi từ trước tới giờ đều vì tu luyện của mình mà nỗ lực phấn đấu, cũng chưa
bao giờ làm chuyện gì không có tính người nào cả. Giới tu chân cho dù có đại
kiếp, cũng có quan hệ gì đến tôi? Lời nói của Thiện tiền bối, tôi không dám
gánh vác.
Lần này đến cả xưng hô vãn bối cũng không còn, rõ ràng Diệp Mặc cũng không bị
lời nói của Thiện Băng Lam dọa nạt.
Thiện Băng Lam dường như biết giọng điệu của mình có chút nghiêm khắc rồi, dù
sao danh tiếng của Diệp Mặc bây giờ cũng lớn hơn cô. Nhưng ngay sau đó cô lại
mềm mỏng chậm giọng nói:
– Anh nghĩ xem, anh có phải đã tiếp xúc với phong ấn gì gì rồi không, hoặc là
gặp chuyện gì đó không có cách giải quyết chẳng hạn?
Diệp Mặc chợt nhớ đến phong ấn bát giác của dãy núi Vạn Dược, còn cả U Linh
cắn nuốt không gian rất kinh khủng của Sa Nguyên dược cốc nữa, và cả sát cơ
không nhìn thấy của Vẫn Chân điện tầng thứ bảy … thậm chí “Vụ liên tâm hỏa”
của mình cũng có nguồn gốc không rõ ràng. Rất có khả năng là do người khác
nuôi dưỡng ở Trường Phần Khâu.
Chẳng lẽ Tu chân giới có đại kiếp, chính là do mình tiếp xúc với những thứ
này? Nếu những thứ này hình thành lên đại kiếp Tu chân giới thật, vậy thì có
thể liên quan đến mình thật.
Lần này Diệp Mặc không giấu diếm, trừ lai lịch của thiên hỏa, những thứ còn
lại đều nói ra hết. Bậc cao nhân như Thiện Băng Lam chắc là sẽ không lừa hắn,
cho nên cũng không có gì phải giấu diếm cả.
Quả nhiên sau khi Diệp Mặc nói ra hết, Thiện Băng Lam nhíu nhíu đầu lông mày,
sau chốc lát cô liền nói:
– Vừa nãy những lời của tôi có hơi quá một chút, anh cũng không cần tự trách.
Tôi mặc dù tính toán tinh thông, nhưng chuyện sau khi có người đề danh trên
Hoành Không Xuất Thế, đại kiếp Tu chân giới sẽ ập đến, tôi cũng chỉ là nghe sư
phụ của tôi nói.
– Thực ra nếu không phải anh động đến những phong ấn đó, đặc biệt là sát cơ ở
Sa Nguyên dược cốc và Vẫn Chân điện. Một khi không bị người khác động đến, mà
là tự phát tác, hoặc là đã hoàn toàn lớn lên, đến lúc đó kiếp nạn sẽ lại càng
lớn hơn nữa. Từ mặt này mà nói, anh có lẽ là làm một chuyện tốt, tuy rằng
khiến những cái này đến sớm hơn, nhưng sẽ khiến cho sát nghiệt ít đi một chút.
Thị phi họa phúc, sao có thể một lời mà định được.
Nói đến đây, Thiện Băng Lam dừng một chút rồi nói tiếp:
– Có điều, anh là một Đan vương thất phẩm, bất luận chuyện này có liên quan
đến anh hay không, tôi hi vọng sau khi đại kiếp đến thật rồi, anh có thể giúp
sức được chút ít.
Diệp Mặc vội vàng nói:
– Vãn bối nhất định dốc sức tương trợ.
Diệp Mặc trước sau xưng hô thay đổi, Thiện Băng Lam làm như không nghe thấy,
theo cô, Diệp Mặc vẫn chỉ là một người trẻ tuổi mà thôi, có chút bồng bột của
tuổi trẻ, cái này cũng rất bình thường.
Thiện Băng Lam khẽ mỉm cười nói:
– Bất luận anh đã động đến phong ấn hay chưa, đại kiếp đó vẫn sẽ đến. Bây giờ
xem ra, nếu đại kiếp đó sắp đến rồi, cũng phải đợi đến ba mươi năm sau Vẫn
Chân điện xuất thế, hoặc là năm mươi năm sau Sa Nguyên dược cốc xuất thế.
Nhưng anh là một tu sĩ Nguyên Anh có thể leo lên được tầng thứ bảy của Vẫn
Chân điện, quả thực là hiếm gặp. Hơn nữa anh có thể trong thời gian hơn một
năm, có thể từ Kim Đan viên mãn thăng cấp lên Nguyên Anh tầng thứ năm, hơn nữa
dẫn động Diệt tuyệt lôi kiếp, nói vậy tư chất của anh cũng vô cùng nghịch
thiên rồi.
Diệp Mặc thẹn thùng cười cười, tư chất của hắn như thế nào, hắn đương nhiên
biết, nếu như không có Tam Sinh quyết, hắn cũng chỉ là tư chất của đồ bỏ đi.
Hắn chắc rằng Thiện Băng Lam cũng không nhìn ra linh căn của hắn, bởi vì một
khi sau khi tu luyện Trúc Cơ, linh căn trên cơ bản cũng không nhìn ra được,
nhất định cần phải khảo nghiệm.
Hơn nữa hắn cũng đoán ra, hắn sở dĩ dẫn động Diệt tuyệt lôi kiếp, có thể không
phải vì vấn đề tư chất của hắn, mà là vì hắn tu luyện chính là công pháp Tam
Sinh quyết.
Cũng may Thiện Băng Lam cũng không có lằng nhằng vấn đề này, mà lại chuyển đề
tài nói:
– Tôi đề nghị anh tốt nhất là đi gặp Lục Vô Hổ tiền bối, đối với anh hẳn là
có lợi.
– Tại sao?
Diệp Mặc thốt lên.