Giọng nói của Thẩm Nguyệt Thanh bỗng nhiên trở nên kích động, lần này y không
chờ các tu sĩ bên dưới ngừng bàn tán, liền lớn tiếng đọc lên:
– Tán tu Linh đan sư thất phẩm Lạc Tiểu Mặc, phân giải hoàn mỹ 'Thiên Hoa
Đan', đạt được số điểm tuyệt đối 100 điểm, giành được hạng nhất.
Một câu nói ngắn ngủn được Thẩm Nguyệt Thanh đọc thành mấy câu đơn, hơn nữa
còn đọc lên với ngữ điệu run rẩy không chút nào che giấu được sự kích động ở
trong nội tâm của y.
Sau khi Thẩm Nghiễn Thanh tuyên bố cái đáp án này, bất luận là những tu sĩ
trong khán phòng, trên quảng trường, hay là các tu sĩ trong khu vực dự thi đều
kích động. Âm thanh ồn ào kích động nổ ra thậm chí còn hơn cả sự ngờ vực là có
nội tình đen tối khi nãy.
Thế nhưng lúc này không ai lên tiếng hoài nghi, bởi vì Thẩm Nghiễn Thanh đã
nói rõ, cái người tên Lạc Tiểu Mặc dành vị trí đệ nhất này thật quá nghịch
thiên rồi, mười mấy Đan Vương tiền bối của Đan thành còn không có phân giải ra
được phương thuốc của 'Thiên Hoa Đan', vậy mà chỉ trong ba ngày hắn đã phân
giải ra được rồi.
Khi phát đề thi, vốn mọi người đều biết, đề thi này không cần các thí sinh
phải đưa ra đáp án chính xác, bởi vì chỉ cần ba ngày để đưa ra đáp án chính
xác là không có khả năng. Chủ yếu chỉ cần các thí sinh phân giải ra được càng
nhiều thành phần dược liệu của phương thuốc, đồng thời thể hiện được năng lực
luyện đan để các giám khảo chấm điểm là được. Có lẽ còn có một chút hi vọng có
ai đó có thể phân giải ra thành phần dược liệu mà bọn họ chưa phân giải được.
Thế nhưng hiện tại các giám khảo lại tuyên bố có người phân giải hoàn mỹ
phương thuốc của 'Thiên Hoa Đan', điều này có thể sao? Nhưng chắc không phải
là giả rồi. Bởi vì viên 'Thiên Hoa Đan' này đến cả thành chủ Đan thành cũng
không phân giải ra được, tại sao có thể là giả chứ.
Một ít đại môn phái càng đem ánh mắt rực cháy nhìn chằm chằm vào tu sĩ tên Lạc
Tiểu Mặc này, người này có thể phân giải ra được 'Thiên Hoa Đan', nếu như y
luyện chế một lượng lớn 'Thiên Hoa Đan' vậy thì không phải là những tu sĩ Kim
Đan căn bản sẽ không còn tồn tại bình cảnh nữa sao. Loại đan dược này đối với
bất cứ một môn phái nào cũng là tài nguyên cực kỳ trọng yếu.
Cửu Kiền nhìn Diệp Mặc không chớp mắt, hít sâu một hơi, chỉ là một Linh đan sư
thất phẩm không ngờ lại có thể phân giải ra được phương thuốc của 'Thiên Hoa
Đan', mình quả thật là không bằng hắn. Trước khi dự thi, bản thân y cũng không
có để những Đan Vương tứ phẩm và ngũ phẩm vào trong mắt, thế nhưng hiện tại
Diệp Mặc đạt được danh hiệu đệ nhất đã trở thành một đối thủ lớn nhất của y.
Cầm Mộ Tâm nhìn Diệp Mặc đầy hâm mộ, sư phụ cô nói quả không sai, Diệp Mặc này
căn bản là tiền đồ vô lượng. Bất luận ở nơi nào thì y cũng sẻ trở nên nổi
danh.
Vẻ mặt của Cố Mân Tiềm tràn đầy hưng phấn, thật giống như là chính y đạt được
danh hiệu đệ nhất vậy, trong lòng càng thêm kính phục Diệp Mặc và tự thấy
quyết định bái Diệp Mặc làm sư phụ là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời y. “Sư
phụ quả nhiên là đệ nhất, không ai có thể tạo được chút áp lực nào cho sư phụ
cả”.
Cùng lúc đó thí sinh tên Phùng Lăng cũng mở to con mắt nhìn chằm chằm vào Diệp
Mặc, đến bây giờ còn không có chút phản ứng nào. Một Linh đan sư thất phẩm
không ngờ lại có thể phân giải hoàn mỹ phương thuốc của 'Thiên Hoa Đan'? Thế
nhưng đây chính là sự thực. Nghĩ đến câu nói của mình với Lạc Tiểu Mặc lúc
trước, khiến y hiện tại có cảm giác vô cùng xấu hổ.
Không chỉ có mình Phùng Lăng, coi như là tất cả những Đan Vương có mặt tại đây
đều không rời ánh mắt khỏi Diệp Mặc, bọn họ đều không hiểu vì sao một Linh đan
sư thất phẩm lại có thể phân giải một cách hoàn mỹ phương thuốc của 'Thiên Hoa
Đan'. Phải biết rằng đây cũng không thể nào là chuyện vận khí được. Có đan sư
thậm chí còn đang nghĩ, liệu có phải người này vốn có sẵn phương thuốc của
'Thiên Hoa Đan' hay không?
Nếu như Diệp Mặc biết suy nghĩ của những đan sư này, vậy khẳng định sẽ đứng ra
cầm tay người này mà nói:
“Đúng là tri kỷ…”
Mà phía dưới quảng trường khán giả càng nghị luận xôn xao hơn.
– Lạc Tiểu Mặc này là ai thế, sao mà tôi chưa từng nghe nói qua?
– Những thiên tài anh chưa nghe nói qua nhiều lắm, trước đây anh có nghe nói
qua Diệp Mặc sao? Có nghe qua Cửu Kiền sao?
– Đúng, anh vừa nói vậy tôi mới nghĩ tới, lần đại hội Đan Vương này hai tu sĩ
đạt được hạng nhất nhì vòng thi thứ nhất đều là Linh đan sư, đã thế còn hơn
Đan Vương Bán Tiên đứng thứ ba nhiều điểm như vậy, điều này thật sự kỳ quái.
– Kỳ quái thì cũng là bình thường, khi nãy Nguyệt thành chủ cũng đã nói qua,
khi tên tu sĩ Diệp Mặc của Bắc Vọng Châu sáng tạo ra 'Chức Thần Đan' cũng mới
chỉ là tu vi Trúc Cơ thôi, vậy mà tên Diệp Mặc ấy cũng thành công rồi đó thôi.
So với đông đảo những khán giả đang nghị luận bàn tán, thì trong lòng Mạc Hữu
Thâm lúc này cực kỳ thấp thỏm không yên, cả người túa ra đầy mồ hôi lạnh. Lúc
này y đã hiểu rõ cái tên Diệp Mặc đã sáng tạo ra 'Chức Thần Đan' kia chính là
Diệp Mặc này. Bất luận Diệp Mặc ngày trước như thế nào, thì thành tích của
Diệp Mặc hiện tại đã không phải là người mà mình có thể động đến được. Có lẽ,
chính mình cần phải nghĩ biện pháp để cho Diệp Mặc không biết mình đã tới Đan
thành.
Y hiện rất muốn đem sự lo lằng của mình nói cho sư phụ Đan Vương Trường Thuận,
đáng tiếc là sư phụ đang làm giám khảo, lúc này không thể nào nói chuyện cùng
y.
Vẻ mặt Tên tu sĩ Hư Thần của Địa Ma Tông căm hận nói muốn giết Diệp Mặc lúc
trươc, hiện giờ đang không thể tin vào mắt mình nữa, y thực sự không thể ngờ
được cái tên Lạc Tiểu Mặc kia chỉ là một Linh đan sư thất phẩm lại có thể đạt
được thành tích đệ nhất ở vòng thi thứ nhất đại hội Đan Vương, hơn nữa còn là
điểm tuyệt đối.
Thế nhưng muốn y buông tha cho hung thủ giết chết đệ tử thân truyền Sài Không
của mình thì y tuyệt đối không cam lòng, y cắn răng thầm nhĩ, coi như là dùng
thủ đoạn ám sát, thì y cũng sẽ không thể buông tha tên Lạc Tiểu Mặc kia.
Ở khán đài của Lôi Khí Tông thì Hoàng Ngọc Sơn cùng sư thúc của y càng yên
lặng không nói một lời, một lúc lâu sau tên tu sĩ Hư Thần mới lên tiếng:
– Ngọc Sơn, bây giờ con hãy phát một phi kiếm truyền tin báo về, đem tình
huống nói cho chưởng môn biết, bảo ông ấy phái người mang theo ‘Ngũ Thái Liên’
đến Đan thành …..
Chỉ nói được nửa câu tên tu sĩ Hư Thần liền khoát tay:
– Quên đi, để tự ta truyền tin về được rồi.
Vẻ mặt Duẫn Phán Diệp chấn động nhìn Diệp Mặc, cô bỗng nhiên cảm giác được lai
lịch của người tu sĩ tên Lạc Tiểu Mặc này thật không bình thường. Nghĩ đến cảm
giác quen thuộc lúc trước gặp được Lạc Tiểu Mặc trên đường, cô bỗng đứng lên
vội vã tiến về phía Huyền Âm Các.
Hiện Cảnh Anh Mộng của Huyền Âm Các cũng đang kinh nghi mà nhìn chằm chằm vào
Diệp Mặc, cô nghĩ không ra cái tên tu sĩ bạn của chị cô lại nghịch thiên đến
vậy, cô nghĩ tới thái độ trước kia của hắn đối với sư phụ Đan Vương Hồ Mân,
bỗng nhiên có cảm giác rằng suy đoán của mình không đúng, Đan Vương Hồ Mân
chắc chắn không phải sư phụ của tên Lạc Tiểu Mặc này, hoặc là hai người có một
tầng quan hệ khác.
Chị của cô sao mà lại quen được loại tu sĩ nghịch thiên này? Thảo nào với tích
cách cao ngạo của chị ấy lại có thể ở cùng một chỗ với hắn.
Cô đứng lên, đi tới bên người Cảnh Anh Ly, vừa định nói thì lại nhìn thấy Duẫn
Phán Diệp đã đến.
Cảnh Anh Ly tuy rằng rất giỏi ẩn dấu vẻ mặt của mình, thế nhưng biểu hiện của
Diệp Mặc quá xuất sắc rồi, không ngờ hắn chỉ trong vòng ba ngày thực sự có thể
phân giải hoàn mỹ phương thuốc của 'Thiên Hoa Đan', chuyện này đã không thể
dùng từ nghịch thiên để giải thích rồi.
Duẫn Phán Diệp đi đến nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Cảnh Anh Ly và Cảnh Anh Mộng,
nhẹ giọng hỏi:
– Anh Ly sư tỷ, khi em nhìn thấy cái người tên Lạc Tiểu Mặc kia lần đầu tiên,
lại có một cảm giác có chút quen thuộc, chị có thể nói cho em biết y là từ nơi
nào tới không?
Không đợi Cảnh Anh Ly nói, Cảnh Anh Mộng liền cười khúc khích nói chen vào:
– Phán Điệp sư muội, em cũng thưởng thức biểu hiện của Lạc Tiểu Mặc kia sao,
không phải là đã động xuân tâm rồi chứ? Thế nhưng tên Lạc Tiểu Mặc kia không
có đơn giản như vậy à nha, ngày đó chị một mình hẹn y, cũng bị y từ chối rồi.
Duẫn Phán Diệp đương nhiên không phải là động tâm với Diệp Mặc, tuy rằng cô
cùng Cảnh Anh Mộng đều nằm trong thập mỹ Nam An, hơn nữa Cảnh Anh Mộng còn
được xếp hạng cao hơn cô, thế nhưng từ trước đến nay cô cũng không có nói
chuyện nhiều với Cảnh Anh Mộng, nhưng lại có vẻ thân với Cảnh Anh Ly hơn một
chút.
Cảnh Anh Ly liếc mắt nhìn Cảnh Anh Mộng một cái, sau đó nói:
– Khi trước nói với em câu kia, bây giờ vẫn là câu nói đó.
Sắc mặt Cảnh Anh Mộng có chút không tốt, thế nhưng cũng không có phản bác, lúc
trước cô có thể coi là Cảnh Anh Ly cố ý nói như vậy. Nhưng hiện tại xem ra,
nếu như tên Lạc Tiểu Mặc kia có thể ở giữa đại hội Đan Vương giành được danh
hiệu đệ nhất, vậy thì nói mình không xứng với hắn cũng thật không phải là nói
càn.
– Câu nói gì thế?
Duẫn Phán Diệp vô thức hỏi một câu.
Cảnh Anh Ly nhìn lướt qua Duẫn Phán Diệp nhẹ nhàng nói:
– Chúng ta bất luận là ai, cũng không nên dùng tình yêu nam nữ để làm y động
tâm, như vậy không có bất cứ tác dụng gì. Hơn nữa, y cũng là người đã có vợ
rồi.
– Anh Ly sư tỷ, em là muốn hỏi chị về lai lịch của Lạc Tiểu Mặc, chị cho rằng
em muốn hỏi cái gì chứ, em cũng không phải là người si tình, làm sao có thể
động tâm với một Linh đan sư.
Sắc mặt Duẫn Phán Diệp có chút cứng đờ, nói lớn tiếng với vẻ không hài lòng.
Cảnh Anh Ly mỉm cười, không có để ý đến lời nói của Duẫn Phán Diệp, mà đáp lại
rằng:
– Lạc Tiểu Mặc đến từ Bắc Vọng Châu, hiện tại là thành chủ của một thành thị
của người thường tên là Mặc Nguyệt Chi Thành, tên thật của y là Diệp Mặc, đồng
thời y còn từng dùng qua một cái tên giả gọi là Ninh Tiếu Ma.
Cảnh Anh Ly biết lúc này đã không cần phải giúp Diệp Mặc che giấu thân phận
nữa, coi như là cuối cùng hắn không có giành được danh hiệu đệ nhất, thì thân
phận của hắn cũng đã có rất nhiều người đi tra xét rồi, rất nhanh sẽ bại lộ
hoàn toàn. Thậm chí có thể bại lộ ngay tại vòng thi thứ hai tới.
– Cái gì? Y chính là Ninh Tiếu Ma?
Duẫn Phán Diệp bỗng nhiên kích động đứng bật dậy, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ,
đồng thời trong lòng cũng tràn đầy cảm xúc hỗn loạn.
Ninh Tiếu Ma ở cấm địa Vẫn Chân cứu cô, sau đó cô lại nghĩ rằng Ninh Tiểu Ma
đã bị Ngô Dự giết, hiện tại thì xem ra là Ngô Dự bị Ninh Tiếu Ma giết rồi.
Lúc trước y che giấu thân phận nhất định là sợ bị Vô Lượng Hải trả thù.
– Làm sao vậy Phán Điệp sư muội, em biết Diệp Mặc sao?
Cảnh Anh Mộng tùy ý hỏi, thế nhưng khi cô lại lần nữa nói ra tên của Diệp Mặc,
lập tức khiếp sợ đứng lên giống hệt như Duẫn Phán Diệp.
Cô nhìn chằm chằm vào Cảnh Anh Ly rồi run giọng hỏi:
– Chị, chị nói y là Diệp Mặc, là người sáng tạo ra 'Chức Thần Đan', Diệp Mặc
đó sao?
Không cần Cảnh Anh Ly trả lời, Cảnh Anh Mộng đã biết, cái người Diệp Mặc trước
mắt này nhất định chính là Diệp Mặc đã sáng tạo ra 'Chức Thần Đan', không thể
nghi ngờ.
Cô hoàn toàn chấn động nhìn chị Cảnh Anh Ly của mình, trong lòng bỗng nhiên
rất muốn hỏi một chút Cảnh Anh Ly sao lại quen biết được đan sư thiên tài này.
Thế nhưng miệng của nàng cứng đờ, không thể nói ra lời. Tuy là bản thân ngoại
trừ tướng mạo thì mình không có gì hơn được chị mình cả, thế nhưng tại sao Lạc
Tiểu Mặc lại đối với chị mình rất tốt, mà chính mình mời hắn ra ngoài ngồi một
chút, thì người ta ngay cả nói cũng không buồn nói một câu.
– Diệp Mặc, hóa ra y lại là một đan sư nghịch thiên như vậy, không ngờ mình
lại ngây thơ tin lời của Quý Du sư muội nói.
Duẫn Phán Diệp lắc đầu, lẩm bẩm nói một câu.
Nói xong, sắc mặt của nàng cũng khôi phục lại bình thường, sau đó nói với Cảnh
Anh Ly:
– Anh Ly sư tỷ, Lạc Tiểu Mặc lần này chắc chắn sẽ thành danh, em nghĩ việc
gặp y phỏng chừng cũng sẽ không dễ dàng. Thế nhưng y đối với em có ơn cứu
mạng, em muốn nhờ chị có thể an bài giúp em gặp y một lần, không có ý gì khác,
chỉ là muốn cảm tạ ân cứu mạng của y mà thôi.
– Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời cho y.
Cảnh Anh Ly gật đầu.
Ninh Khinh Tuyết nghe được tên của Lạc Tiểu Mặc, thì lại một lần nữa lệ rơi
đầy mặt, chỉ có thể tự thì thào nói:
– Anh ấy thành công rồi, thực sự thành công rồi.
Hoàng Thiên đi tới bên người của Ninh Khinh Tuyết, nắm lấy tay Ninh Khinh
Tuyết mà nói:
– Chị Khinh Tuyết, anh chàng Lạc Tiểu Mặc kia thực sự thành công rồi, chúc
mừng chị, hiện tại không có người nào dám đối với chị thế nào đâu
Nói xong, Hoàng Thiên liếc mắt nhìn Phương Chủng Sư đang lẳng lặng ở một bên.