Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1096: Đại hội Đan Vương


Tuy rằng mấy ngày này Đan thành không ngừng tổ chức các hội giao
dịch và các hội đấu giá. Thế nhưng Diệp Mặc chẳng bao giờ đi ra
ngoài, hắn một mực ở trong phòng cố gắng thăng cấp 'Tử Quỷ Hỏa'
thành một đan hỏa mới.

Năm ngày nhanh chóng trôi qua, hôm nay đã là ngày đầu tiên của đại
hội Đan Vương, toàn bộ quảng trường Đan thành gần như chật kín chỗ.
Vô số tu sĩ hầu như đều đi hết tới quảng trường đại hội Đan Vương
của Đan thành, hơn một trăm người đã tề tựu lại trong quảng trường
nhưng cũng không có vẻ gì là chật trội, một ít các đại môn phái
còn có khu vực riêng của mình.

Một bộ phận tu sĩ không thích lại gần quảng trường, sớm đã có các
góc riêng bày bố trận pháp để quan sát rồi.

Sau khi an bài chỗ ngồi cho Cận Chỉ Hằng, Cố Mân Tiềm theo Diệp Mặc
đi tới khu vực của tuyển thủ dự thi.

Diệp Mặc phát hiện, tuy rằng khán giả ở đây so với đại hội luyện
đan danh nhân đường ở thành Toái Diệp nhiều hơn mấy chục lần, thế
nhưng tuyển thủ dự thi cũng không có nhiều hơn.

Diệp Mặc nhìn quanh một chút, khoảng chừng chỉ có hơn năm trăm
người. Mà Diệp Mặc cũng biết năm trăm này phỏng chừng là toàn bộ
số người trong đan giới của Nam An Châu rồi.

Khác với Diệp Mặc, Cố Mân Tiềm đối với những người dự thi này rõ
như lòng bàn tay, y liên tục giới thiệu cho Diệp Mặc những Đan Vương
có thực lực có thể đoạt giải quán quân trong lần đại hội này.

Ngoại trừ Đan Vương tứ phẩm Quý Bưu Đình của Thiên Dược Hồ mà Diệp
Mặc trước đó đã gặp được ở Luyện đan danh nhân đường ra, còn có Đan
Vương tứ phẩm Khâu Niệm Sinh của tông môn bảy sao Bích Đan Tông, Đan
Vương ngũ phẩm Từ Bán Xương của Đan thành, Đan Vương tứ phẩm Vương
Mậu, tán tu Đan Vương tam phẩm Tông Sư Đạo, Đan Vương tứ phẩm Thanh
Điệp của Thanh Mộng Trai.

Không ngờ còn có Đan Vương ngũ phẩm dự thi, Diệp Mặc tuy rằng không
đến mức lo lắng, thế nhưng nghĩ lại thấy ý tưởng cướp đoạt ba hạng
đầu thật đúng là không đơn giản. Ai biết mấy người còn lại, có
người giống mình là một Đan Vương lại xài danh hiệu của Linh đan sư
hay không.

Thế nhưng Cố Mân Tiềm giới thiệu đến Đan Vương Thanh Điệp của Thanh
Mộng Trai thì Diệp Mặc cũng có ý quan tâm một chút. Cô gái này
thoạt nhìn thì tuổi cũng không lớn, nhưng thực sự đã là tu vi Hư
Thần rồi, hơn nữa còn là một Đan Vương tứ phẩm. Khiến Diệp Mặc
phải cảm thán trong lòng rằng ‘sao mà ở Nam An Châu này lắm tu sĩ
thiên tài thế’.

Khi Diệp Mặc đang quan tâm đến Đan Vương Thanh Điệp thì bỗng nhiên cảm
giác được có người nhìn mình, tùy ý quay đầu lại nhìn thấy một cô
gái mặc đồ màu xanh nhạt đang nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt
lộ vẻ mừng rỡ.

Cầm Mộ Tâm, Diệp Mặc biết Cầm Mộ Tâm nếu đã là Đan Vương nhất
phẩm, lần này nhất định là sẽ đại biểu cho Vô Tình Cốc dự thi, lúc
này thấy cô thì trong lòng cũng có chút vui vẻ. Dù sao Cầm Mộ Tâm
và hắn đều đến từ Bắc Vọng Châu, trước đây cũng có quen biết.

Nghĩ tới đây Diệp Mặc liền đi tới phía Cầm Mộ Tâm cười cười mà
nói:

– Mộ Tâm sư muội, thực sự là không ngờ có thể gặp cô ở chỗ này.
Đây là Thông tin châu của tôi, chờ khi đại hội kết thúc có thể đến
chỗ tôi để tâm sự.

Nói xong Diệp Mặc lấy ra một viên Thông tin châu đưa cho Cầm Mộ Tâm,
hắn rất muốn hỏi Cầm Mộ Tâm một chút vì sao cô lại chỉ có tu vi
Kim Đan, mắc dù đã là một Đan Vương, và làm thế nào mà lại đi tới
Nam An Châu, thậm chí còn làm môn hạ của Vô Tình Cốc.

Cầm Mộ Tâm mừng rỡ tiếp nhận Thông tin châu của Diệp Mặc đưa cho cô,
chỉ là tay cô còn chưa có chạm vào thông tin châu, chợt nghe thấy một
tiếng quát lạnh hướng về phía Diệp Mặc:

– Cút ngay.

Đồng thời một bàn tay trắng như bạch ngọc đem Thông tin châu của Diệp
Mặc vỗ qua một bên, cho dù chính Diệp Mặc thì cũng không kịp phản
ứng.

Diệp Mặc thu hồi lại Thông tin châu, vẫn có thể cảm giác được tay
của mình có chút bỏng rát và đau đớn. Hắn liếc mắt nhìn cô gái
đã đánh lên tay hắn, cũng mặc một bộ quần áo của Vô Tình Cốc thế
nhưng tu vi so với Cầm Mộ Tâm cao hơn nhiều, không ngờ đã là tu vi Hư
Thần hậu kỳ rồi.

Diệp Mặc cử động cổ tay mình một chút, vừa rồi chút nữa thì cổ
tay của hắn đã bị đánh gãy rồi, cô gái này thật sự là lợi hại.
Hơn nữa xinh đẹp không kém Cầm Mộ Tâm chút nào, thậm chí bộ dáng
còn có chút tốt hơn Cầm Mộ Tâm, chỉ là cô nhìn chằm chằm vào Diệp
Mặc giống như là Diệp Mặc vừa làm chuyện gì rất tội lỗi vậy.

– Hàn Ngọc sư thúc, người đây là…

Vẻ mặt Cầm Mộ Tâm khó hiểu nhìn cô gái vừa đánh vào cổ tay Diệp
Mặc, trong mắt tuy rằng có ý bất mãn nhưng cũng không dám nói ra.

– Mộ Tâm, con còn quá nhỏ, không nên cùng những bọn đàn ông không
đứng đắn tiếp xúc, nhơ kỹ, môn phái của chúng ta gọi là Vô Tình
Cốc.

Cô gái tên Hàn Ngọc kia nghe được câu hỏi của Cầm Mộ Tâm, giọng điệu
có chút hòa hoãn lại, nhưng vẫn nghe ra được sự nghiêm khắc trong đó.

Cầm Mộ Tâm tuy rằng không dám trực tiếp cãi lại cô ta nhưng vẫn chần
chờ nói:

– Thế nhưng trước kia, Đan Vương Hồ Mân cũng thường tới Vô Tình Cốc
chúng ta, hơn nữa…

Tuy rằng Cầm Mộ Tâm không có nói hết câu, thế nhưng cô gái kia cũng
nghe ra được ý tứ của Cầm Mộ Tâm, Đan Vương Hồ Mân tựa hồ cũng quen
biết Diệp Mặc, vừa rồi là hai người cùng nhau đi tới.

Diệp Mặc không để ý tới thái độ của cô gái tên Hàn Ngọc, hắn quay
lại mỉm cười với Cầm Mộ Tâm:

– Mộ Tâm sư muội, nếu như có gì ngoài ý muốn có thể đến tìm tôi.

Nói xong Diệp Mặc xoay người đi, hắn đối với loại đàn bà như Hàn
Ngọc rất chán ghét. Cầm Mộ Tâm là một Đan Vương, tùy tiện đến nơi
nào đều có người hoan nghênh. Nếu như ở Vô Tình Cốc cảm thấy khó
chịu, hắn có thể đưa cô đến Mặc Nguyệt Chi Thành.

– Ý của anh là gì?

Khiến Diệp Mặc không ngờ chính là hắn vừa mới quay người, cái cô
Hàn Ngọc kia liền chặn hắn lại. Giọng nói băng lãnh ác liệt chất
vấn, tựa hồ chỉ cần Diệp Mặc không đưa ra được lý do, cô lập tức
sẽ đem Diệp Mặc đánh gục tại chỗ này.

Diệp Mặc nhàn nhạt nói một câu:

– Mắc gì đến cô, cút ngay.

– Mày muốn chết…

Sắc mặt Hàn Ngọc nhất thời lạnh đi, hắng giọng. Cô không thể tưởng
được có người dám nói cô cút ngay, cô liền lấy ra một thanh phi
kiếm, hướng tới Diệp Mặc mà động thủ.

– Làm càn…

Một thanh âm trầm thấp vang lên. Một bàn tay lớn bao vây lấy Hàn Ngọc
đem cô ta ném ra ngoài khu vực của những người dự thi.

Cái cô Hàn Ngọc kia bất ngờ bị người ta ném ra ngoài, ngã ngồi trên
mặt đất, thế nhưng cô cũng không dám tiếp tục chạy vào khu vực của
những người dự thi mà cùng Diệp Mặc nói lời vô ích nữa.

Vô Tình Cốc mặc dù là tông môn tám sao, hơn nữa còn là một trong
những tông môn tám sao mạnh nhất, thế nhưng muốn ở Đan thành dương oai
thì còn kém xa.

Diệp Mặc đối với Lão già vừa ném Hàn Ngọc ra ngoài khom lưng cảm
tạ một chút, trong lòng cũng hoảng sợ. Cái cô Hàn Ngọc kia thực lực
đã là Hư Thần tầng tám, muốn giết Diệp Mặc thì cũng không quá khó.
Nhưng cô ả lại bị ném ra ngoài như ném rác, có thể thấy được ở Tu
Chân Giới này thì thực lực chính là tất cả.

Lão già ném Hàn Ngọc ra ngoài hiển nhiên đã là tu vi Hóa Chân, coi
như là Diệp Mặc cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút thủ pháp khi
nãy.

Lão già gật đầu với Diệp Mặc một cái, bỗng nhiên cao giọng nói:

– Hôm nay là đại hội Đan Vương năm mươi năm tổ chức một lần của Đan
thành cũng như toàn bộ Nam An Châu, là một đại hội luyện đan lớn
nhất trong vài chục năm trở lại đây. Hiện tại mời các Đan Vương và
các Linh đan sư dự thi tiến vào khu vực của mình, người không có
liền quan mời lui ra ngoài.

Một ít bạn bè và người thân của các tu sĩ dự thi rất nhanh được
mời ra ngoài, trong khu vực dự thi thoáng hẳn ra, chỉ còn có mấy
trăm người.

Tuy rằng quảng trường Đan thành rất lớn, thế nhưng chỗ nào cũng có
thể nghe được rõ ràng lời nói của tu sĩ Hóa Chân này, hơn nữa mọi
người cũng đều để ý mà nghe, bởi vì đại bộ phận mọi người đều
muốn biết có những đan sư nào đi dự thi.

Ngoại trừ một người lúc này căn bản là không có nghe lão già kia
nói, đó chính là Ninh Khinh Tuyết, cô liên tục dùng thần thức tìm
tòi trong quảng trường Đan thành, dáng vẻ ngày càng lo lắng.

Nếu như là người thường dùng thần thức như vậy, sớm đã bị người
khác cảnh cáo rồi, nhưng khi mọi người phát hiện người dùng thần
thức xem xét khắp mọi nơi là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa
còn là người của Phiêu Miểu Tiên Trì, nên cũng không có ai tính toán
chuyện này. Huống chi có vài tu sĩ nhận ra cô gái này chính là xếp
thứ ba trong Thập mỹ Nam An Ninh Khinh Tuyết.

Ninh Khinh Tuyết sắc mặt càng ngày càng tái nhợt đi, cô biết nếu như
ngày hôm nay tìm không được Diệp Mặc, cô thực sự rất khó có thể
tìm được hắn nữa. Bởi vì Diệp Mặc nếu như không phải đến xem đại
hội Đan Vương, hắn khẳng định sẽ rời khỏi Đan thành. Một khi hắn
rời khỏi Đan thành, thì với độ rộng lớn của Nam An Châu, cô làm sao
có thể tìm được Diệp Mặc đây?

– Sao vậy Khinh Tuyết sư tỷ?

Hoàng Thiên thấy sắc mặt tái nhợt của Ninh Khinh Tuyết, trong lòng cô
biết là Ninh Khinh Tuyết đang tìm cái gì, có chút lo lắng lên tiếng
hỏi han.

– Chị không sao.

Ninh Khinh Tuyết cố gắng ổn định lại tâm thần lắc đầu.

– Tuy rằng tôi đối với các đan sư của Nam An Châu rất coi trọng, bởi
vì con đường luyện đan rất gian nan hà khắc, không chỉ yêu cầu tư
chất của tu sĩ luyện đan phải vô cùng tốt, hơn nữa đối với tư chất
tu luyện và cơ duyên cũng đều có yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt.

– Vì thế mà mấy trăm năm qua, các đan sư cao cấp cùng các Đan Vương
của Nam An Châu ta vẫn ít đến nỗi có thể đếm được. Mà hiện tại Đan
Vương và đan sư hầu như có hơn một nửa đều hội tụ ở tại Đan thành.

Lão già Hóa Chân nói đến đây, chậm rãi quét mắt một chút xuống
quảng trường sau đó nói tiếp:

– Giá trị của một Đan Vương ta không cần phải nói nữa, lần này
mười người đứng đầu đại hội Đan Vương, Đan thành chúng tôi sẽ có
giải thưởng lớn. Về phần giải thưởng là cái gì, ta hiện tại sẽ
không công bố, tin tưởng mọi người đều rất chờ mong. Hơn nữa, Đan
thành còn sẽ thỉnh cầu top mười Đan Vương cùng những Đan Vương top năm
mươi miễn phí luyện đan ba ngày ọi người.

WOA…

Cái tin tức này vừa được công bố, quảng trường liền oanh động một
trận, rất nhiều tu sĩ đến Đan thành chính là vì muốn tìm một đan
sư giúp mình luyện đan. Hiện tại Đan thành lại tuyên bố sau đại hội
Đan Vương sẽ có ba ngày luyện đan miễn phí, đây tuyệt đối là một
vận may lớn cho rất nhiều người.

Năm mươi người đứng đầu Đại hội Đan Vương, nếu nói là năm mươi người
đứng đầu Nam An Châu cũng không quá đáng. Đan dược mà bọn họ luyện
chế ra làm sao có thể kém? Rất nhiều tu sĩ tu vi không cao lắm thậm
chí bắt đầu trao đổi linh thảo cho nhau, chuẩn bị lúc đại hội kết
thúc liền thỉnh những Đan Vương đó xuất thủ luyện đan giùm mình.

Lão già tu sĩ Hóa Chân đưa tay ra dấu cho toàn trường im lặng, lúc
này mới nói tiếp:

– Hiện tại chúng tôi mời Đan Vương Nghiễn Điền – Đan Vương thất phẩm
của Đan thành, cũng là phó thành chủ của Đan thành Thẩm Nghiễn
Thanh, Thẩm thành chủ sẽ tuyên bố danh sách đan sư dự thi và trọng
tài chấm thi.

Cố Mân Tiềm truyền âm cho Diệp Mặc:

– Đan Vương Nghiễn Điền là tu sĩ Kiếp Biến, hơn nữa là một trong hai
Đan Vương thất phẩm duy nhất của Đan thành.

Không cần Cố Mân Tiềm giải thích, Diệp Mặc cũng đã nhìn thấy người
văn sĩ trung niên áo xám kia là một tu sĩ Kiếp Biến rồi. Một Đan
Vương thất phẩm, lại còn là một tu sĩ Kiếp Biến, với thành tựu
này thảo nào mà có thể trở thành phó thành chủ của Đan thành,
một thành thị mười sao.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.