Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 105: Người bị vây trong sa mạc.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 105: Người bị vây trong sa mạc.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Lúc này Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh cũng đã đi vào sa mạc Takla Makan.
Chỉ có điều, khác với suy nghĩ ban đầu của các cô, các cô cũng không chỉ đi
hai người, mà là một đoàn xe.

Tuy rằng Trì Uyển Thanh thực sự không nghĩ cha mình sẽ can thiệp vào việc của
cô, nhưng lần này gặp mặt cha, cha cũng không nhắc tới bất kỳ chuyện gì trước
kia. Hơn nữa, cha cô còn đồng ý để cô đi vào sa mạc, cũng có thể xem như đã
lui một bước. Hơn nữa cô cũng hiểu cha mình làm vậy là muốn tốt ình.

Cho nên, dưới sự thỏa hiệp, Trì Hữu Quân chẳng những thu xếp mấy chiếc xe cho
Ninh Khinh Tuyết, còn phái chuyên gia đi cùng con gái mình tới sa mạc. Điều
này coi như đã dùng việc công để giải quyết việc riêng. Nếu không phải vì con
gái, Trì Hữu Quân tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.

Nhưng không có cách nào. Vài năm không gặp con gái, vừa thấy mặt, con gái lại
muốn đi sa mạc. Cho dù ông ta đã khuyên can, con gái ông ta cũng không đổi ý.
Nếu không muốn cãi nhau khiến con gái trở mặt, ông ta chỉ có thể thỏa hiệp với
yêu cầu của con gái mình, phái chuyên gia hộ tống con gái mình đi thám hiểm sa
mạc.

Diệp Mặc cẩn thận kiểm tra bức tường đổ nát mà hắn muốn ngủ qua đêm buổi tối.
Khi cảm giác bức tường rất chắc chắn, lúc này hắn mới yên tâm, mở lều vải ra.
Ban đêm, ngủ trong túi quá nóng, Diệp Mặc cũng lười dùng túi ngủ.

Buổi tối Diệp Mặc không muốn ngủ. Hắn đang ở trong lều tu luyện. Nhưng khi tu
luyện đến nửa đêm, hắn lại có cảm giác có ánh mắt đang theo dõi mình.

Loại cảm giác này khiến hắn rất không thoải mái. Trong lòng Diệp Mặc càng buồn
bực. Thậm chí, người đến sa mạc thám hiểm hay du lịch cũng không phải chỉ có
một mình hắn. Vì sao hết lần này tới lần khác hắn lại có thể gặp loại tình
huống này?

Lần này, Diệp Mặc không tiếp tục chờ đợi, hắn thu thập mọi thứ bỏ vào trong
túi xách, lại đeo túi lên lưng. Ngay cả lều vải cũng gấp lại. Lúc này, hắn cảm
giác ánh mắt kia vẫn đang chú ý tới đồ đạc của hắn.

Ánh mắt này có phải cùng một con vật buổi tối hôm đó hay không, Diệp Mặc không
dám khẳng định. Nhưng nếu bị theo dõi, đã chứng tỏ trên người mình có gì đó
thu hút nó. Về phần là cái gì, Diệp Mặc nghĩ mãi không ra. Chẳng lẽ theo dõi
hắn chính là Thử Lang sao? Tuy nhiên Diệp Mặc biết điều này tuyệt đối là không
có khả năng. Bởi vì Thử Lang căn bản sẽ không sống sót được ở trong sa mạc.

Mình đến sa mạc vốn muốn tìm Tử Tâm Đằng. Chẳng lẽ nó cũng quan tâm tới Tử Tâm
Đằng trong túi xách của mình? Bởi vì trong túi xách chỉ có Tử Tâm Đằng không
có gì khác. Nếu quả đúng là như vậy, chứng tỏ nó tương đối mẫn cảm với Tử Tâm
Đằng.

Sau khi Diệp Mặc khoác túi lên lưng, lần này hắn không vội vã tấn công kẻ đang
ẩn trốn âm thầm nhìn chằm chằm vào đồ đạc của hắn, mà lấy ra một cái đinh sắt.
Sau khi hắn dùng thần thức ấn ký hiệu xong, bỗng nhiên đứng lên di chuyển ra
phía bức tường đổ nát. Trong tay hắn cầm đinh sắt ném về phía bóng đen âm thầm
theo dõi hắn.

Lại một tiếng ‘chíttt’. Diệp Mặc biết đinh sắt của mình đã bắn trúng. Lúc này,
hắn liền đuổi theo.

Lúc này túi xách của hắn đã nằm ở trên lưng, cho dù bị lạc đường hắn cũng
không phải lo lắng. Trong túi xách có thức ăn nước uống. Hơn nữa với năng lực
của bản thân hắn, cho dù sống ở trong sa mạc một hai tháng cũng không thành
vấn đề. Một hai tháng, cho dù hắn chạy dọc theo một hướng cũng đi ra khỏi sa
mạc.

Lần này Diệp Mặc không để bị mất dấu. Hắn chăm chú theo dõi bóng đen phía
trước. Tuy rằng mỗi giây mỗi phút, bóng đen đều muốn chạy khỏi thần thức của
hắn, nhưng cái đinh trên người nó có thần thức của hắn. Diệp Mặc tin tưởng,
hắn chỉ cần tập trung vào thần thức trên cái cái đinh, khẳng định có thể bắt
được bóng đen này.

Tuy rằng Diệp Mặc chăm chú theo dõi bóng đen phía trước, nhưng trong lòng cũng
cảm thấy rất kỳ lạ. Sức sống của bóng đen này cũng quá mạnh đi. Khẳng định
đinh sắt của mình đã bắn trúng nó, nhưng sao nó còn chạy nhanh như thế? Vài
ngày trước, cái bóng đen đã đánh lén hắn cũng như thế này.

Ngay khi Diệp Mặc định bỗng nhiên tăng tốc để chặn bóng đen này lại, một tiếng
ho khan yếu đuối bất lực từ cách đó không xa truyền đến. Tiếng ho khan rất
nhỏ. Nếu không phải thính lực của Diệp Mặc tương đối linh động, hắn sẽ tuyệt
đối không thể nghe được.

Khi vừa ngây người một lúc, Diệp Mặc phát hiện bóng đen mình đang đuổi theo đã
biến mất không thấy nữa. Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không tức giận. Khẳng định
bóng đen kia trốn ở chỗ nào đó, cái đinh vẫn ở trong người bóng đen. Cho dù
cái đinh bị nó lấy ra, nhưng cái đinh đã được hắn gia công qua, có chút dấu
vết thần thức, hắn chỉ cần cảm ứng được chút dấu vết kia là có thể lại tìm
được nó. Ít nhất trong vòng mấy giờ cũng không có vấn đề.

Hiện tại nó biến mất, Diệp Mặc cũng lười tiếp tục đi tìm, mà đi theo hướng
tiếng rên rỉ vừa phát ra.

Hai người đàn ông và một người đàn bà, bất lực dựa vào bên ngoài một lều vải
rách nát. Diệp Mặc không đi đến ngay. Hắn dùng thần thức đảo qua ba người
trước.

Ba người đầu bù tóc rối, có vẻ rất chật vật. Hơn nữa không ngờ trên người hai
người đàn ông kia còn mang theo súng. Tuy rằng người phụ nữ không có súng lục,
nhưng trong thần thái cũng mang theo một sát khí. Dường như Diệp Mặc đã gặp
qua sát khí dũng mãnh này ở đâu rồi.

Nhìn hướng ba người ngồi, rất rõ ràng, ba người này cũng không phải một phe.
Mặc dù bộ dạng ba người đều có vẻ hấp hối, nhưng hai gã đàn ông này vẫn có
chút cảnh giác nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này. Dường như bọn họ đang đề
phòng cô ta sẽ giở trò gì.

Diệp Mặc vừa mới đi đến, ba người này lập tức cảm thấy kinh ngạc. Khuya khoắt
thế này, không ngờ ở trong sa mạc bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Cho dù
là người to gan lớn mật cũng phải giật mình kinh sợ không ít.

Tuy rằng ba người đều kinh ngạc, nhưng rõ ràng ba người đều không còn chút sức
lực nào. Chỉ có điều một người trong số đó cầm súng lục chĩa thẳng vào Diệp
Mặc. Tuy nhiên anh ta cũng không nổ súng.

Diệp Mặc quan sát ba người. Môi ba người này bị nứt nẻ khủng kiếp. Hơn nữa
quần áo trên người bị gió cát đánh tả tơi. Có thể thấy được ba người này đã ở
trong sa mạc rất lâu.

– Anh là ai?

Người cầm súng lục có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.

– Rốt cuộc, anh là người hay là quỷ?

Tuy rằng người phụ nữ kia thoạt nhìn rất hung hãn, nhưng khuya khoắt ở giữa sa
mạc bỗng nhiên gặp một người lưng đeo ba lô như vậy, sao có thể không sợ hãi.
Theo bản năng cô muốn dịch về phía hai người đàn ông kia. Nhưng sức lực trong
cơ thể cô đã cạn kiệt, cho dù muốn di chuyển một chút cũng không thể di chuyển
được.

– Tôi là ai không quan trọng. Nếu anh dám dùng súng chỉ vào tôi nữa, tôi cam
đoan anh không thấy được ánh mặt trời ngày mai.

Diệp Mặc thản nhiên nói. Hiện tại hắn ghét nhất là chính là bị người khác dùng
súng chỉ vào hắn. Ba người này cũng không phải là hạng người đơn giản. Cho dù
hiện tại bọn họ bị sa mạc làm kiệt quệ không còn sức lực, nhưng Diệp Mặc có
thể cảm giác được ba người này rất dũng mãnh. Người không còn sức lực là cô
gái kia. Nhưng hai người đàn ông này vẫn còn. Họ đều không đơn giản.

Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là người cầm súng bỗng nhiên thu súng lại,
lại ho khan một tiếng. Lúc này mới mệt mỏi nói:

– Hiện tại tôi ghét nhất chính là ánh mặt trời ngày mai.

Bỗng nhiên Diệp Mặc cảm giác người kia có chút đáng yêu. Hắn mỉm cười.

– Các người lạc đường trong sa mạc sao?

Lúc này ba người đã xác định Diệp Mặc không phải là quỷ. Hơn nữa, hẳn Diệp Mặc
cũng một trong những người thám hiểm sa mạc. Người đàn ông vừa thu súng khẽ
thở phào một tiếng. Có lẽ gặp người này, là được cứu rồi.

Lúc này anh ta lại cũng không hỏi Diệp Mặc có nước không, mà có chút khâm phục
nói:

– Người anh em, tôi rất sùng bái anh. Không ngờ anh có thể ở giữa sa mạc mà
giống như đi tản bộ. Anh sẽ không nói cho tôi biết anh đi bộ đến đây chứ?

Diệp Mặc không trả lời câu hỏi của người đàn ông này, mà thoáng nhìn qua hai
người còn lại.

Người đàn ông đang nói chuyện vội vàng giải thích:

– Tôi tên là Lý Hồ. Người này chính là người hợp tác với tôi, tên Trần Hoành
Triết. Chúng tôi truy bắt tội phạm trong sa mạc, chưa xong thì lạc đường. Xe
đã hết xăng, đành phải để lại trong sa mạc. Tôi vốn định xin viện trợ, nhưng
không ngờ là thiết bị thông tin và thiết bị định vị của chúng tôi lại không có
cái nào có thể dùng được. Sau đó, chúng tôi đi một đoạn đường, tính tìm một
nơi có sóng. Không ngờ càng chạy càng lạc đường. Hiện tại đã rất nhiều ngày.

Thấy Diệp Mặc không nói gì, Lý Hồ lấy di động của mình ra nói.

– Vốn tưởng rằng đi một đoạn, dù lạc đường cũng có thể gọi điện thoại cầu
viện. Chỉ có điều sau vài ngày điện thoại cũng hết pin. Hơn nữa chúng tôi vì
đuổi bắt cô ta, lúc vào sa mạc cũng rất vội vàng, trên cơ bản không chuẩn bị
cái gì. Người thì chúng tôi đã đuổi kịp, nhưng lại bị vây trong sa mạc. Chắc
chỉ một hai ngày sẽ không xong.

Lý Hồ nói chuyện có chút tiêu sái hào hiệp, dường như không xem trọng cái chết
cho lắm.

Diệp Mặc nhìn qua người con gái kia một chút, trong lòng tự nhủ tuy rằng hiện
tại cô gái này cũng bị sa mạc ép tới mức không nhúc nhích được, nhưng sát khí
và sự dũng mãnh trên người cô ta vẫn tồn tại.

Nếu để bắt tội phạm, nói rõ hai người này là người của Cục cảnh sát hoặc là
người cùng nghành này.

– Không biết xấu hổ. Các người mới là tội phạm. Thứ đó là của các người sao?
Các người dựa vào cái gì mà đuổi theo tôi? Hơn nữa thứ đó cũng không ở trên
người tôi.

Người phụ nữ này nghe thấy Lý Hồ nói vậy, lập tức phản bác. Giọng điệu lại
tương đối khinh thường.

Diệp Mặc lười xen vào những chuyện của người khác. Ai đúng ai sai, hắn căn bản
không muốn xen vào. Thấy ba người này sắp kiên trì không được, hắn lấy từ
trong túi xách ra mười lăm bình nước. Hắn đưa ỗi người năm bình. Nếu ba người
này không phải một nhóm, vậy nên nhanh rời khỏi, để tránh bị cuốn vào tranh
chấp giữa bọn họ. Diệp Mặc không cho lương khô. Hắn thấy trong túi xách của
mấy người đều còn lương khô.

– Cảm ơn. Người anh em, tôi không cần nhiều như vậy. Có ba bình là được rồi.
Anh còn ở trong sa mạc. Anh giữ lại một ít đi.

Lý Hồ nhận nước, lập tức ôm quyền cảm ơn nói.

Nhưng trong lời nói lại muốn Diệp Mặc thu bớt lại.

Sở dĩ Diệp Mặc cho họ nước, một là hiện tại mình có nhiều nước, hai là khi cô
gái áo vàng cứu hắn không chút keo kiệt, Diệp Mặc cũng bị cảm hóa. Đương nhiên
Diệp Mặc cũng có phần thích tính cách của Lý Hồ. Người này có chút lạc quan.
Hiện tại anh ta nói Diệp Mặc lưu bớt lại, ấn tượng của Diệp Mặc đối với anh ta
càng không tệ.

Trần Hoành Triết cầm lấy nước nói với Diệp Mặc tiếng cám ơn, cũng không chủ
động nói nước quá nhiều, chỉ vội vàng mở một lọ nước sau đó ngửa mặt lên trời
uống. Tuy nhiên, anh ta nhìn qua số nước còn lại, chung quy không tiếp tục
uống nữa. Anh ta cũng biết hiện tại không thể uống quá nhiều nước.

Người phụ nữ kia cầm lấy năm bình nước lập tức có chút kích động nhìn Diệp Mặc
nói:

– Cám ơn anh. Anh thật sự là người tốt. Tôi tên là Phùng Điềm. Tuy nhiên, tôi
cũng chỉ cần ba bình là đủ rồi.

Nói xong, cô cầm lấy hai bình đưa lại cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc khoát tay nói.

– Tôi còn mười bình nước. Cô không cần trả lại cho tôi. Tôi có đủ dùng.

Tuy nhiên hắn cảm giác khí chất và cái tên Phùng Điềm của cô cực kỳ không
tương xứng. Thoạt nhìn cô có sát khí dũng mãnh, mà tên của cô lại rất nho nhã
yếu đuối.

Trần Hoành Triết thấy trong ba người chỉ có anh ta là không từ chối, hơn nữa
đã uống trước, ngược lại có chút mất tự nhiên.

Lý Hồ cũng uống nửa bình nước, cảm giác người đã khôi phục lại rất nhiều, lúc
này mới nhìn qua Phùng Điềm nói:

– Được, cô nói cô không phải là tội phạm. Cô dám nói cô vốn không phải là
người Bắc Sa không? Cô dám nói vụ nổ mấy tháng trước không liên quan gì đến
cô? Chẳng lẽ cô còn muốn nói thứ đó không phải do cô cầm đi? Chúng tôi đã nói,
chỉ cần cô lấy thứ đó ra, thậm chí tôi có thể cho cô thù lao, sẽ không truy
cứu bất kỳ trách nhiệm nào của cô. Hơn nữa thứ đó có ích gì cho cô không?

Phùng Điềm há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.