Đồng thời Diệp Mặc cũng có sự cân nhắc riêng của mình. Du Bạch Sinh không thể
nuôi sống Khổ Trúc, nhất định phải gửi Khổ Trúc vào trong Vẫn Chân Điện. Nhưng
điều đó không có nghĩa là Diệp Mặc nuôi không sống được. Hắn có quyển sách
Vật, nên rất thông hiểu đối với một trong mười Đại Linh Căn như Khổ Trúc.
– Đa tạ tiền bối đã có ơn tái tạo. Thiên Bình Minh sẽ ghi nhớ trong lòng.
Nữ tu này nói xong, vội vàng nhận lấy đan dược, xoay người rời đi. Khi đi tới
một góc trong phòng khách, cô ngồi xổm xuống, không tiếp tục nói nữa.
Tiếp theo mấy ngày đều có vẻ bình thản không có điều gì kỳ lạ. Thậm chí ngay
cả địa đồ, Diệp Mặc cũng không lấy ra xem, chỉ ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng
thần. Trong lòng hắn lại đang tính toán. Đợi lát nữa làm thế nào để tìm được
Bác Dung của Địa Ma Tông. Sau đó hạ ký hiệu thần thức trên người gã.
Sáu ngày sau, chiếc thuyền lớn dừng ở trên đỉnh một ngọn núi. Giống như những
người khác, Diệp Mặc đi theo những tán tu kia từ trong thuyền lớn đi ra. Thần
thức của hắn quét ra, lại phát hiện nơi này cực kỳ giống đỉnh núi trên núi
Thần Châu, cũng có chút giống với Đoạn Đỉnh Sơn tại Quỷ Thành.
Ba ngọn núi đều không có đỉnh ngọn núi, hoặc là nói trên đỉnh ngọn núi bằng
phẳng lạ kỳ. Điều này khiến Diệp Mặc không khỏi liên tưởng chúng với nhau.
Hơn nữa trên đỉnh ngọn núi này không chỉ cực kỳ bằng phẳng, còn có diện tích
tới mấy trăm km2. Đúng là vô cùng lớn.
Giữa đỉnh ngọn núi có một đàn tế. Chỉ có điều đàn tế trống không, không có bất
kỳ vật gì. Trong lòng Diệp Mặc thầm cảm thấy kỳ quái. Nơi này không có Truyền
Tống trận, cũng không có Vẫn Chân Điện nào.
Tuy nhiên Diệp Mặc không hỏi dò người khác. Hắn biết rất nhiều người khác cùng
giống như hắn. Lúc này hắn chỉ cần đứng bên trong đám người chờ đợi tin tức là
được.
Quả nhiên Diệp Mặc không phải chờ lâu. Một tên tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ đã phi
thân ra. Ông ta dừng trong hư không, quét mắt nhìn mấy nghìn tu sĩ vẫn chờ đợi
tiến vào Vẫn Chân Điện, cao giọng nói:
– Cứ ba mươi năm Vẫn Chân Điện lại mở ra một lần. Mỗi lần mở ra, trên lí luận
bất kỳ tu sĩ nào ở bất kỳ địa phương nào tại đại lục Lạc Nguyệt dưới một trăm
tuổi đều có thể đi vào. Nhưng bởi vì danh sách có hạn, thêm vào đó Vẫn Chân
Điện cực kỳ nguy hiểm, cho nên danh sách tu sĩ bốn châu của đại lục Lạc Nguyệt
và Vô Tâm Hải đều hạn chế. Nam An Châu luôn luôn đứng đầu bốn châu. Mỗi lần
đều có số lượng người đi vào nhiều nhất.
Tu sĩ kia dừng một chút, lại quét mắt nhìn một lượt những đệ tử từ môn phái
bảy sao trở lên, lúc này mới tiếp tục nói:
– Cho nên, ta hi vọng mọi người lấy được càng nhiều thứ càng tốt. Bởi vì phần
lớn đệ tử có thể đi vào Vẫn Chân Điện đều là tinh anh là đệ tử thiên tài của
môn phái. Tuy rằng bên trong có vô số thiên tài địa bảo, nhưng nếu như mạng
cũng bị mất, cái gì cũng bằng không. Bảo vệ tính mạng của mình, mới có cơ hội
vương lên đỉnh cao. Cho dù là Tiên giới cũng không phải là giấc mơ. . .
Thời điểm tu sĩ Kiếp Biến này nói đến Tiên giới, giọng điệu rõ ràng có chút
kích động. Mà những tu sĩ đang lắng nghe lại càng không có cách nào khống chế
được sự háo hức của bản thân.
Phi thăng Tiên giới là mơ ước của mỗi một tu sĩ, là nguyện vọng của mỗi một Tu
Chân Giả hùng mạnh. Tuy trước đây từng có người đại lục Lạc Nguyệt phi thăng
Tiên giới, lưu lại vô số sự tích. Nhưng trên thực tế trong ngàn năm gần đây,
đã rất lâu không nghe nói có ai phi thăng qua Tiên giới nữa.
Tu sĩ Kiếp Biến chờ sau khi tâm tình kích động của đám tu sĩ lắng xuống, tu sĩ
Kiếp Biến lại nói tiếp:
– Vẫn Chân Điện tổng cộng có chín tầng. Mỗi một tầng đều có những đồ tốt cực
phẩm. Tu sĩ tới được tầng thứ năm trở lên sẽ có thu hoạch không thể tưởng
tượng nổi. Nhưng tôi nhắc nhở mọi người một câu. Vẫn câu nói kia, lượng sức mà
làm
Tu sĩ Kiếp Biến kia không hề nói gì tới việc không nên tùy ý giết chóc lung
tung, cũng không hề nói tới tha được người nào thì tha. Như vậy đã có ý nghĩa
rõ ràng chính là chỉ cần anh có bản lĩnh, chỉ cần anh có khả năng, anh có thể
làm được bất kỳ chuyện gì tại Vẫn Chân Điện.
Chỉ là mấy câu nói đơn giản, không hề nói làm thế nào để đi vào Vẫn Chân Điện,
nhưng cũng không có người nào hỏi. Diệp Mặc thấy những người khác không hỏi,
hắn cũng không hỏi. Dù gì đến lúc đó cứ vào cùng những người khác là được rồi.
Mấy ngàn tu sĩ trên đỉnh ngọn núi giống như đang chờ đợi. Cũng may lúc này rất
nhiều tu sĩ đã không còn cố kỵ, tùy ý phóng thần thức của mình ra ngoài. Lúc
này đương nhiên Diệp Mặc sẽ không khách khí. Thần thức của hắn chú ý tới đầu
tiên chính là Địa Ma Tông.
Nữ tu kia không nói dối. Diệp Mặc nhanh chóng tìm được Bác Dung đang ẩn núp ở
Địa Ma Tông. Chỉ có điều lúc này gã đang đeo linh khí mặt nạ che dấu. Nếu như
không phải Diệp Mặc tận lực tìm kiếm, không nhất định có thể tìm được gã.
Khí tức trên người gã đã có sự biến hóa. Rõ ràng là tu vi của Nguyên Anh tầng
thứ nhất. Chắc hẳn, gã đã dùng viên Thảo Hoàn Đan kia. Diệp Mặc biết, dưới
tình huống này, hắn tuyệt đối không có cách nào đánh dấu thần thức lên người
Bác Dung.
Rất nhiều tu sĩ đều tụ tập cùng một chỗ bàn luận với tổ đội, hỏi xem trong Vẫn
Chân Điện có những thứ gì tốt. Xung quanh các tu sĩ thiên tài của các môn phái
này có đầy tu sĩ vây quanh. Rõ ràng bọn họ đều muốn tới thời điểm tổ đội có
thể dẫn theo một người trong số bọn họ.
Thấy những người tham gia không hề sốt ruột, Diệp Mặc đoán hẳn bọn họ đã biết
làm thế nào để đi vào Vẫn Chân Điện. Nhưng hắn lại hoàn toàn không biết gì.
Thoáng cái, mấy canh giờ đã trôi qua. Ngay khi Diệp Mặc chờ có chút sốt ruột,
tính hỏi thăm một chút, chợt phía trước đàn tế tuôn ra vô số hào quang rực rỡ
chói mắt.
Từng tiếng động ầm ầm vang lên. Càng lúc hào quang kia càng chói mắt. Diệp Mặc
phát hiện ánh mắt của mình căn bản không thấy rõ được phía trước đang xảy ra
chuyện gì. Ngay cả thần thức của hắn cũng không có cách nào quét vào trong ánh
sáng kia.
Đây là Vẫn Chân Điện xuất hiện sao? Trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ. Hắn phát
hiện những tu sĩ vừa rồi còn đang thảo luận, đều tập trung nhìn vào nơi phát
ra hào quang chói mắt kia.
Những tiếng động ầm ầm liên tục không dứt, kéo dài trong suốt một nén nhang
mới dần dần ngừng lại. Hào quang chói mắt phía trước đàn tế từ từ biến mất.
Lúc này trưởng lão Kiếp Biến hậu kỳ vừa nói chuyện, lại đứng ra lớn tiếng nói:
– Vẫn Chân Điện đã mở ra. Hiện tại mời mỗi môn phái dẫn đội tiến vào Vẫn Chân
Điện. Không được chen chúc. Bắt đầu từ tông môn chín sao. . .
Sau khi lời nói của trưởng lão Kiếp Biến vừa dứt, trước mặt Diệp Mặc xuất hiện
một điện tháp cao vút tận mây. Nó giống như một điện tháp bình thường. Nhìn bề
ngoài thậm chí có phần hoang tàn. Phía trước điện tháp có một cột sáng hình
tròn. Ngoài ra không có cánh cửa lớn nào.
Đây chính là Vẫn Chân Điện sao?
Diệp Mặc nghĩ tới đây, lại khiếp sợ phát hiện sau khi Vẫn Chân Điện xuất hiện,
thần thức của hắn không chỉ không có cách nào kéo dài ra xung quanh, ngay cả
mặt sau của Vẫn Chân Điện hắn cũng không thấy rõ. Dường như đó là một nơi hỗn
độn. Theo bản năng hắn lại dùng thần thức quét tới đỉnh Vẫn Chân Điện. Lần thứ
hai hắn lại kinh ngạc phát hiện, thần thức của hắn căn bản cũng không có cách
nào nhìn thấy đỉnh ở đâu.
Lúc này ấn tượng của Diệp Mặc chính là phía trước hắn chỉ có một thứ, Vẫn Chân
Điện. Ngoài ra hoàn toàn không có gì khác.
Sau khi Diệp Mặc nghĩ đến Vẫn Chân Điện là nơi tu sĩ toàn đại lục Lạc Nguyệt
đều có thể đi vào, nhất thời trong lòng bắt đầu cảm thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ
nói sau khi Vẫn Chân Điện xuất hiện, khắp bốn châu đều có thể nhìn thấy cảnh
tượng giống như trước mắt mình bây giờ sao?
Tuy nhiên lúc này đã có đệ tử bắt đầu đi về phía Vẫn Chân Điện. Diệp Mặc phát
hiện bất kể là tu sĩ nào chỉ cần đi tới trong cột sáng, sẽ lập tức được truyền
tống đi. Chưa hề có truyền tống trận nào như vậy, còn phải chờ một số lượng
người nhất định đi vào sau đó mới mở ra.
Trong lòng Diệp Mặc âm thầm sợ hãi cảm thán, nếu như cái này là Truyền Tống
trận, Vậy nó hẳn là Truyền Tống trận rất cao cấp.
Với loại tốc độ này, mấy ngàn người đi vào căn bản không cần phải chờ bao lâu,
đã có thể tiến vào Vẫn Chân Điện. Diệp Mặc và Cố Vị nằm trong danh sách của
Bích Đan tông trong Tông môn bảy sao, cho nên sau khi đến phiên Bích Đan Tông,
Diệp Mặc tự giác đứng ở cuối cùng đi vào theo.
Diệp Mặc đi tới giữa cột sáng, cảm giác cả người nhẹ đi. Sau đó từ đại não
truyền đến cảm giác choáng váng. Dường như chỉ trong thời gian rất ngắn, lại
dường như trong thời gian rất lâu. Chờ tới khi hắn tỉnh táo lại, hắn đã đứng
trong một quảng trường lớn.
Đây tuyệt đối là truyền tống với khoảng cách xa. Đây là suy nghĩ đầu tiên của
Diệp Mặc khi tỉnh táo lại. Bình thường với tu vi thần thức hiện nay của hắn,
cho dù truyền tống từ Bắc Vọng châu tới Nam An Châu, cũng không xuất hiện cảm
giác choáng váng như vậy.
Bốn phía quảng trường giống như một mảnh hỗn độn. Sau khi Diệp Mặc quét thần
thức ra ngoài, lập tức phát hiện giống như rơi vào trong biển rộng không hề có
một chút tiếng động. Tuy rằng số người vào trong đại điện càng lúc càng nhiều,
nhưng không có một ai rời khỏi đại điện tiến vào trong hỗn độn kia.
Diệp Mặc không hiểu chút nào về Vẫn Chân Điện, hơn nữa cũng không có sư môn
nói cho hắn biết về tình huống bên trong. Hắn thấy những người khác không có
hành động gì, hắn cũng không có bất kỳ hành động gì.
Chỉ có điều, trong thời gian rất ngắn, không còn tu sĩ đi vào đại điện nữa. Rõ
ràng những tu sĩ cần vào đã vào hết. Diệp Mặc lại phát hiện Bác Dung lẫn trong
đám đệ tử Địa Ma Tông. Hắn căn bản không cách nào tiến lên đánh dấu thần thức.
Xem ra không thể làm gì khác hơn là chờ sau khi tới Vẫn Chân Điện sẽ lại nghĩ
cách.
Lúc này Diệp Mặc phát hiện hỗn độn xung quanh dường như bắt đầu tan biến. Thậm
chí thần thức của hắn đã có thể quét ra.
Một vài tổ đội của các đệ tử đại tông môn bắt đầu rời khỏi quảng trường. Những
tán tu kia cũng kết hợp với nhau thành tổ đội đi ra ngoài.
Diệp Mặc phát hiện tổ đội của những tu sĩ này đều có quy luật, tu vi đều gần
giống nhau. Bình thường có từ bốn đến sáu người. Hơn nữa rất ít tổ tu sĩ
Nguyên Anh dẫn theo tu sĩ Kim Đan. Mà tu sĩ Kim Đan viên mãn rất ít tu sĩ Kim
Đan tầng chín.
Thậm chí ngay cả một vài tên tu sĩ Hư Thần cũng hợp thành một đội ngũ Hư Thần
rời khỏi quảng trường. Bởi vì hiện tại Diệp Mặc là Nguyên Anh tầng một, thật
ra có rất nhiều tu sĩ đến mời. Nhưng Diệp Mặc đều lắc đầu cự tuyệt. Hắn muốn
tìm Khổ Trúc nên không tiện gia nhập tổ đội với người khác.
Cố Vị chủ động cùng với một vài tán tu Kim Đan tầng tám hợp thành một tiểu
đội, rời khỏi quảng trường.
Mắt thấy số người trên quảng trường càng lúc càng ít, Diệp Mặc vẫn còn chờ
thêm một lúc. Nhưng khi hắn phát hiện Văn Thái Y và Lăng Hiểu Sương vẫn còn
chưa đi, hắn lập tức rời đi không muốn chờ đợi thêm nữa. Nếu chẳng may mình đi
cuối cùng, không gia nhập tổ đội nào, nhất định sẽ bị chú ý.
Nghĩ tới đây, thân hình Diệp Mặc lóe lên, lập tức rời khỏi quảng trường. Sau
khi Diệp Mặc ra khỏi quảng trường, lúc này hắn mới phát hiện hắn đang đứng
trên một thảo nguyên rộng lớn. Điều khiến Diệp Mặc khiếp sợ chính là, vừa nãy
khi hắn sử dụng thần thức lướt qua phía ngoài quảng trường, nơi này vẫn còn là
một mảnh hỗn độn.
Theo thời gian trôi qua, hỗn độn kia dần dần mờ dần, cuối cùng biến mất trong
thần thức của hắn.
Đương nhiên Diệp Mặc sẽ không cho rằng đại điện kia sẽ biến mất. Chỉ có điều
trong lòng hắn âm thầm than thở. Trận pháp thật lợi hại.
– Có phải tu sĩ vừa nãy đã ra ngoài một mình không? Không có tổ đội sao?
Diệp Mặc không có tổ đội, chỉ một mình rời khỏi đại điện, lập tức khiến các tu
sĩ còn lại chú ý. Đồng thời cũng đã có tu sĩ lên tiếng hỏi lên.
– Một kẻ có tính cách cô độc.
Lập tức liền có người phụ họa nói.
Nhưng Văn Thái Y lại nhíu nhíu mày. Sở dĩ cô không đi trước, chính vì muốn xem
thử xem có tu sĩ kỳ quái nào không. Không ngờ được cô lại có thể nhìn thấy.
Mặc dù vừa nãy khi Diệp Mặc rời khỏi rất nhanh, nhưng bóng lưng chợt hiện đó
vẫn khiến cô cảm thấy có chút quen thuộc. Rất nhanh cô liền hừ lạnh một tiếng.
Thậm chí cô đã xác định thân ảnh vừa mới rời khỏi chính tên khốn trước đó đã
sỉ nhục cô tại Vu Dương Khí Các.