Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1042: Uy lực của thiên hỏa


Tên tu sĩ Nguyên Anh phía trước kia, từ cửa nam đổi sang cửa bắc, nhưng Diệp
Mặc lại theo sát phía sau gã không chậm một bước, nếu không phải hướng đi vẫn
luôn do gã nắm, gã thậm chí còn hoài nghi có thật sự có đồng bọn trợ giúp
không

Sau khi tên tu sĩ kia ra khỏi cửa phía bắc, càng gia tăng tốc độ, khi gã phát
hiện Diệp Mặc căn bản không có ý muốn chạy trốn mà theo sát gã, lòng gã liền
có chút bất an.

Khi hai người rời khỏi thành Vân Chân được khoảng hai mươi ngàn dặm, tên tu sĩ
Nguyên Anh kia bỗng dừng lại, y tin Diệp Mặc căn bản không sợ y.

Tuy rằng không hiểu vì sao một tu sĩ Nguyên Anh tầng ba lại không sợ một tu sĩ
Nguyên Anh tầng bảy như y, thế nhưng y cũng không tiếp tục nghĩ thêm nữa.

Y vừa dừng lại, thậm chí ngay cả nói cũng không nói, trực tiếp lấy ra một
Trường Giản Huyết Sắc, xoay người một cái, Trường Giản Huyết Sắc trong tay
cuộn lên vô số ma khí màu xám trắng, đánh về phía Diệp Mặc. Dự định của y là,
cho dù Diệp Mặc có âm mưu gì, chỉ cần trong một thời gian ngắn y cũng có thể
giết chết Diệp Mặc.

Quả nhiên là một Ma Tu? Ý niệm trong đầu của Diệp Mặc bỗng chớp động, Diệp Mặc
lấy ra 'Tử Đao' mang theo đao quang màu tím.

Màu trắng của ma khí còn chưa tới trước mặt Diệp Mặc, một trận thanh âm rất
nhỏ 'tí tách' đã truyền tới.

Đây là ma khí ăn mòn, Diệp Mặc thật không ngờ thoạt nhìn tên Ma Tu này rất
bình thường lại có thể tu luyện ma khí ăn mòn.

Cho dù Diệp Mặc có thể ngăn cản loại ma khí ăn mòn này, hắn cũng không dám
tiếp xúc đến loại ma khí này, ai biết thứ này có nguy hiểm đến mức nào.

Lúc này Diệp Mặc càng không dám chần chờ, 'Tử Đao' toả ra khí thế mãnh liệt,
càng ngày càng nhiều đao quang màu tím kích phát ra, đảo mắt hình thành một
trận pháp phòng ngự.

Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc dùng trận pháp phòng ngự của 'Huyễn vân trận sát
đao', chân nguyên của Diệp Mặc rất mạnh, đao khí phát ra càng ngày càng nhiều,
màu trắng của ma khí ăn mòn hoàn toàn đã bị đao quang của Diệp Mặc ngăn cản.

Tên tu sĩ Nguyên Anh thấy Diệp Mặc dùng đao pháp bổ ra một trận đao quang ngăn
chặn ma khí màu trắng của mình. Nhất thời sửng sốt một chút, thế nhưng sau một
khắc, y không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.

Y thật không ngờ Diệp Mặc chính là Nguyên Anh tầng ba, kém y đến mấy tầng mà
lại lợi hại như vậy. Nếu đối phương lợi hại như vậy, hắn sẽ cho rằng có thể ăn
đứt bản thân mình, cho nên chắc chắn không có mai phục rồi. Quả nhiên là một
tên không biết trời cao đất dày là gì, Tế Truyền Học nói không sai.

Trước đây khi thấy hắn châm chọc Tế Truyền Học, lại không nhường nhịn Văn Thái
Y, còn tưởng rằng hắn thực sự có địa vị lớn. Giờ mới biết hắn chẳng là cái thá
gì. Ỷ vào chính mình có vài chiêu đã xem thường người khác. Loại người này,
cho dù hôm nay không gặp mình, sớm muộn cũng bị người khác giết thôi.

Nghĩ tới đây tên tu sĩ Nguyên Anh này càng không e ngại, một tiếng hét sắc
nhọn, ma khí màu trắng càng nổi lên cuồn cuộn, đảo mắt đã bao bộc lấy Huyễn
Vân đao quang trận của Diệp Mặc. Không khí bốn phía bị ma khí ăn mòn không
ngừng quấy động, một mùi khó chịu truyền đến, khiến người ta có cảm giác buồn
nôn.

– Tên nhãi kia, một trận đao quang của mày mà cũng muốn ngăn cản 'Vô sinh ma
yên' của tao.

Tên tu sĩ nói xong, không ngừng đánh ra pháp quyết, bên người xuất hiện càng
nhiều lớp khói màu trắng, đảo mắt phạm vi y và Diệp Mặc tranh đấu đã biến
thành một mảng sương mù dày đặc.

Người này tuyệt đối là giả heo ăn thịt hổ, Diệp Mặc tự mình biết tu vi của
hắn, hắn tuy rằng chỉ là Nguyên Anh tầng ba, thế nhưng hắn là đồng tu bát hệ,
đã tu luyện xong vô thượng thần quyết 'Tam sinh quyết', cho nên chân nguyên và
phạm vi thần thức thâm hậu, không tu sĩ bình thường nào có thể sánh kịp với
hắn. Cho dù là Cát Liên Nguyên Anh tầng tám của đế quốc Hàn Lương, Diệp Mặc
cũng tin tưởng hắn có thể giết chết gã một cách nhẹ nhàng.

Mà cái tên tu sĩ này chỉ có Nguyên Anh tầng bảy, chân nguyên của y mạnh mẽ và
cái 'Vô sinh ma yên' quỷ quái này quả thực rất đáng sợ. Diệp Mặc tin tưởng,
cho dù cái tên Ngô Dự trước đây hắn gặp phải người này, cũng không nhất định
có thể thắng nổi.

Ý niệm trong đầu của Diệp Mặc chỉ chuyển động trong nháy mắt, mà ma khí màu
trắng kia đã cuồn cuộn phát ra thật kinh khủng, 'Huyễn vân trận sát đao' của
hắn hoàn toàn đã không có khả năng ngăn cản.

Nếu như là tu sĩ khác, Diệp Mặc lúc này khẳng định sẽ chọn dùng 'Tử nhãn thần
hồn thiết cát' khiến đối phương trở tay không kịp, thậm chí dùng 'Vô ảnh' để
đánh lén đối phương.

Thế nhưng đối với cái tên Ma Tu này hiển nhiên không thể dùng loại biện pháp
đó, ma khí ăn mòn của y lợi hại như vậy, coi như giết y, ma khí của y vẫn còn.

Ma Tu thấy Diệp Mặc dường như ngừng đánh, chỉ có thể mắt mở nhìn 'Vô sinh ma
yên' của y xâm nhập phạm vi xung quanh hắn, càng liên tục cười nhạt. Chỉ là
một tu sĩ Nguyên Anh tầng ba, tuy rằng tu vi không tệ, lợi hại hơn nhiều so
với những tu sĩ tầng ba khác, thế nhưng thiếu chút nữa bị tên tu sĩ này hù
dọa.

Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, khi hắn xác định được khu vực một ngàn
mét gần đó không có người, nhất thời lại không do dự, khí thế toàn thân càng
tăng vọt, đao quang của 'Huyễn vân trận sát đao' cũng trở nên dày đặc.

– Sắp chết còn giãy dụa…

Tu sĩ Nguyên Anh tầng bảy hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói một câu:

– Chết đi cho tao.

Sau khi dứt lời, Trường Giản Huyết Sắc mà y lấy ra ngoại trừ tạo ra một đám
sương ma màu trắng ra, giãy dụa lại không thật sự công kích bỗng tuôn ra một
đoàn sát khí lạnh như máu, trực tiếp xuyên ra từ giữa 'Vô sinh ma yên'. Tia
máu này vừa ra tới, tựa hồ đọng lại trong không khí, phun thẳng đến đan điền
của Diệp Mặc.

Diệp Mặc càng không để ý tu sĩ này, tay giương lên, một ánh sáng màu đỏ tỏa
sáng từ trong tay hắn, trong nháy mắt ánh sáng màu đỏ mà Diệp Mặc lấy ra liền
biến thành một ngọn lửa thật lớn, từ chỗ Diệp Mặc đứng khuếch tán ra xung
quanh.

“Xi xi…” thanh âm vang lên, không khí trong nháy mắt để lại một mùi cháy
khét, 'Vô sinh ma yên' cuồn cuộn vây quanh Diệp Mặc trong chốc lát đã biến
thành hư vô.

Răng rắc

Bang bang

Lúc này 'Tử Đao' của Diệp Mặc và Trường Giản Huyết Sắc của đối phương đã đụng
vào nhau, trong nháy mắt, ánh đỏ văng khắp nơi, ánh sáng tím lần thứ hai trực
tiếp hợp thành vô số đao khí dạng lốc xoáy, những đao mang khí này tựa hồ như
có linh tính, lại một lần nữa được Diệp Mặc ném ra.

Ánh đỏ văng khắp nơi chính là do Trường Giản Huyết Sắc kích phát ra, thế nhưng
bị mồi lửa của Diệp Mặc đốt sạch. Diệp Mặc nhân cơ hội bổ ra 'Huyễn Vân Phi
toàn đao' lần nữa

“Phụt…” tu sĩ Nguyên Anh tầng bảy thật không ngờ chân nguyên của Diệp Mặc
cũng không kém so với y, thậm chí còn lợi hại hơn y, y lúc này phun ra một
ngụm máu. Không đợi máu rơi trên mặt đất, mồi lửa của Diệp Mặc đã đốt cháy nó
hoàn toàn, đồng thời mồi lửa đã cuồn cuộn hướng về phía y.

– 'Vô Sinh Ma Yên' của tao…

Tu sĩ Nguyên Anh tầng bảy còn chưa kịp lo lắng a khí của mình, 'Tử Đao' của
Diệp Mặc đã hóa thành vô số đao quang bay lượn xung quanh.

Tu sĩ Nguyên Anh chỉ miễn cưỡng thu hồi Trường Giản Huyết Sắc ngăn cản đao
quang, mồi lửa của Diệp Mặc đã hoàn toàn bao lấy y.

– Mày quả nhiên có thiên hỏa, tao…

Tên tu sĩ chỉ nói được nửa câu, đã bị 'Vụ Liên Tâm hỏa' cuốn đi.

Lúc sắp chết, y cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao người này căn bản không e sợ
Nguyên Anh tầng bảy như y rồi. Tu vi như y mà cũng bị đối phương chém giết dễ
dàng, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ ở trước mặt hắn ngay cả khí lực trở tay căn bản
cũng không có. Y hận chính là, tu sĩ Nguyên Anh lợi hại như vậy, y lại chưa
từng gặp qua, thậm chí ngay cả nghe nói cũng chưa nghe nói qua. Chỉ là không
kịp hối hận nữa rồi, ý thức của y đã bị thiên hỏa hủy diệt.

Sau khi Diệp Mặc giết tu sĩ này, trực tiếp cướp lấy nhẫn trữ vật, xoay người
rời đi, không lâu sau, hắn lại từ cửa nam tiến vào thành Vẫn Chân, thậm chí
ngay cả Trường Giản Huyết Sắc cũng không thèm quan tâm.

Diệp Mặc trong lòng hiểu rõ, cho dù hắn và Ma Tu Nguyên Anh này đánh nhau ở
chỗ cách ngoài thành hai mươi ngàn dặm, thế nhưng ma khí của đối phương lại
rất kinh khủng, không thể không khiến mọi người chú ý. Cho nên hắn sau khi
giết Ma Tu này, lập tức quay trở về trong thành.

Đồng thời Diệp Mặc cũng rất là hài lòng đối với 'Vụ Liên Tâm hỏa', điều này
càng làm cho hắn muốn dùng thiên hỏa để phát minh ra một bộ pháp kỹ công kích
mới. Nếu không khi gặp phải tu sĩ lợi hại hơn, thiên hỏa của hắn dù lợi hại
cũng không nhất định có thể ngăn cản được đối phương. Nếu đối phương có hiểu
biết về mồi lửa, hoặc là tu sĩ hệ hỏa, hắn muốn dùng thiên hỏa tấn công, nói
không chừng càng thêm khó khăn.

Lúc Diệp Mặc mới vừa rời đi khoảng một nén nhang, đã có hai gã tu sĩ tới chỗ
hắn và Ma Tu kia đánh nhau. Khí thế của hai gã tu sĩ này vừa nhìn đã biết mạnh
hơn nhiều so với Diệp Mặc, có một người thậm chí cau mày nhìn thoáng qua hướng
Diệp Mặc vừa rời đi.

– Trường Giản Huyết sắc?

Một gã tu sĩ trong đó nhìn Trường Giản Huyết sắc trên mặt đất, vừa nghi hoặc
vừa nói một câu.

Một gã tu sĩ khác cầm lấy thanh Trường Giản Huyết Sắc nhìn một chút, sau đó
gật đầu nói rằng:

– Thanh Trường Giản Huyết Sắc này hình như có chút lai lịch, ba ngàn năm
trước đã ở trong tay Thi Lãm Huyết ma, không biết giết bao nhiêu người rồi.
Nghe nói gần đây thanh Trường Giản Huyết Sắc này rơi vào tay một tán tu tên là
Lô Kiếm Cường, Lô Kiếm Cường này cũng là một Ma Tu giết người như ruồi. Chẳng
lẽ có người đã giết Lô Kiếm Cường? Nghe nói Lô Kiếm Cường này bản tính rất cẩn
thận, tuy rằng y có thể giết người vượt cấp, thế nhưng y cũng không mạo hiểm
đánh nhau với người có tu vi cao hơn y, sao lại bị người ta giết chứ?

Tên tu sĩ kia giải thích nói:

– Trường Giản Huyết Sắc có một biệt hiệu là 'Huyết đồ', Thi Lãm năm đó đã ỷ
vào 'Huyết đồ' mà giết không ít người. 'Huyết đồ' hôm nay lại rơi vào tay một
hậu bối tên là Lô Kiếm Cường, thế nhưng nếu 'Huyết đồ' này bị vứt trên mặt
đất, hiển nhiên Lô Kiếm Cường đã bị người khác giết rồi. Hơn nữa vết tích đánh
nhau ở đây rất rõ ràng, xung quanh còn có mùi của 'Vô sinh ma yên', chứng tỏ
tên tu sĩ giết Lô Kiếm Cường cũng là một người có tu vi ngang tầm với Lô Kiếm
Cường.

– Nếu đã như vậy, vì sao tên tu sĩ kia lại vứt 'Huyết đồ' ở chỗ này? Tốt xấu
gì nó cũng là một loại chân khí thượng phẩm, thế nhưng chân khí này dường như
đã không còn linh tính.

Gã tu sĩ kia lại nghi hoặc hỏi một câu.

Tên tu sĩ kia lại cau mày, sau một lúc lâu, gã mới cẩn thận nói:

– Anh Mễ, nếu như tôi đoán không sai, ở đây vừa có vết tích của thiên hỏa.
'Huyết đồ' bị thiên hỏa phá hủy, lúc này mới bị vứt ở chỗ này đấy.

– Cái gì, anh nói là thiên hỏa? Quả nhiên có tu sĩ có thiên hỏa?

Gã tu sĩ kia bị tin tức này làm cho chấn động.

Thiên hỏa, cho dù là tông môn chín sao cũng không nhất định có được nó, Bích
Đan Tông có thể được một 'Lan Nham Hỏa', hoàn toàn là ngoài ý muốn. Nếu không
phải như vậy, với bản lĩnh của Bích Đan Tông, sẽ chú ý tới đế quốc Hàn Lương
ư?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.