Diệp Mặc thẳng thắn nói một tiếng với hai người Vưu Phiên Bình và Cát Liên,
trực tiếp chuyển đến chỗ ở của Hứa Cát Xương. Bình thường sau lúc tu luyện,
ngoài việc giúp Hứa Cát Xương hoàn thiện công pháp ra thì cả hai vẫn thảo luận
tâm đắc trong việc tu luyện. Tuy hắn rất muốn mua một chiếc hộ giáp chân khí,
lấy sự phồn hoa của thành Vẫn Chân thì chắc chắn cũng sẽ mua được, nhưng vì sợ
Lôi Vân tông nhận ra nên hắn cũng không dám dễ dàng lộ mặt.
Thời gian ba tháng thoáng cái đã qua, khi Hứa Xương Cát có được Thanh Hà Tu
Thần quyết đến Hư Thần kỳ mà Diệp Mặc giúp anh ta cải thiện, trong lòng anh ta
vui mừng đến mức không nói nên lời. Mặc dù anh ta vẫn không biết công pháp
Diệp Mặc hoàn thiện có hiệu quả ra sao, có kém trước kia hay không. Thế nhưng
đối với Hứa Xương Cát mà nói, có công pháp thì vẫn tốt hơn là không có.
Tuy đây là lần đầu Diệp Mặc thấy công pháp tu thần, thế nhưng đối với hắn mà
nói thì tất cả đều như nhau. Công pháp tu thần có thể cao cấp một chút, nhưng
vẫn không thể thoát được đạo lý tu luyện trên Tam Sinh quyết.
– Sư đệ, tôi muốn tìm chỗ đột phá lên cảnh giới Hư Thần, sẽ không chờ cậu
nữa. Nhưng cậu phải cẩn thận tên Ngô Dự kia, người này biểu hiện rất rộng rãi,
nhưng trên thực tế lại là một kẻ có thù tất báo. Nhất định y muốn đi Vẫn Chân
điện, phải lưu ý đến y.
Hứa Cát Xương có được công pháp tu luyện, càng khẩn cấp muốn lập tức tu luyện
xem kết quả thế nào.
Y đã gần trăm năm không thể tu luyện rồi, lúc này có công pháp đạt tới Hư Thần
kỳ, căn bản là không nhịn được.
Diệp Mặc mỉm cười:
– Sư huynh, anh cứ yên tâm, độ kiếp xong có thể đi Mặc Nguyệt chi thành chờ
tôi.
Đối với việc Ngô Dự, chính như theo lời Diệp Mặc nói, đừng để hắn gặp phải,
nếu như thấy Ngô Dự ở một nơi không có ai, vậy Điền Ngạo Phong chính là tấm
gương cho y. Về phần để Hứa Xương Cát đến Mặc Nguyệt chi thành chờ hắn là bởi
vì hắn có rất nhiều dược liệu quý. Chờ lúc đi ra từ Vẫn Chân điện, hắn có thể
luyện chế một số đan dược mà tu sĩ Hư Thần cần cho Hứa Xương Cát.
Sau khi Hứa Xương Cát đi, khoảng cách Vẫn Chân điện mở ra vẫn còn mười ngày.
Diệp Mặc cũng nhịn không được mà đi ra ngoài một chút. Hắn không tin mình sẽ
đen đủi như vậy, đã qua ba tháng kể từ sự việc đó rồi, chắc sẽ không gặp Lăng
Hiểu Sương thích xen vào việc của người khác kia nữa.
Mỗi lần nghĩ đến lôi kiếp khi đó, trong lòng hắn thấy sợ hãi. Bởi vậy hắn muốn
đi mua một chiếc hộ giáp, nếu như không mua một bộ hộ giáp Chân khí, trong
lòng hắn sẽ không yên được. Đôi khi một bộ hộ giáp tốt có thể cứu hắn một
mạng.
Vu Dương khí các, ở thành Vẫn Chân thì nơi này cũng không được tính là một khí
các lớn, thậm chí ngay cả khí các hạng hai cũng không bằng. Rất nhiều người
còn chẳng biết đến nó, thế nhưng hôm nay Diệp Mặc lại cố ý đi tới Vu Dương khí
các.
Sở dĩ Diệp Mặc tới đây là vì Hứa Xương Cát giới thiệu. Hứa Xương Cát nói với
Diệp Mặc, tuy Vu Dương khí các không có Chân khí đỉnh cấp, thế nhưng những thứ
khác thì lại rất tốt. Bởi vì Vu Dương – chủ nhân của Vu Dương khí các là một
vị đại sư luyện khí chín phẩm, có thể luyện chế Linh khí cực phẩm. Nếu may
mắn, thậm chí có thể luyện chế ra bán Chân khí, hoặc là ngẫu nhiên ra Chân khí
hạ phẩm.
Pháp bảo cùng đẳng cấp, Vu Dương luyện chế ra sẽ tốt hơn nơi khác một chút.
Chỉ là giá cả nơi này cao hơn chỗ khác rất nhiều, hơn nữa lại nằm ở chỗ hẻo
lánh, bởi vậy cũng chỉ có khách quen mới tìm đến đây mà thôi.
Diệp Mặc mới đi ra nơi ở thì đã lập tức cảm thấy có người theo dõi, hắn nghĩ
ngay tới Ngô Dự, trong lòng cười nhạt. Vốn hắn còn định lúc đi Vẫn Chân điện
sẽ xử lý kẻ này, nhưng nếu y đã không chờ được, vậy cũng đừng trách hắn không
khách khí.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc liền đi về một phía hẻo lánh, để kẻ theo dõi không phát
hiện, hắn thậm chí còn không sử dụng thần thức quét qua.
Tuy thành Vẫn Chân náo nhiệt phồn hoa, nhưng đại bộ phận mọi người tập trung ở
những khu buôn bán hay đài luận đạo. Cả tòa thành to lớn như vậy, không thể
nào mỗi chỗ đều chật kín người được.
Qua thời gian một nén nhang, Diệp Mặc cũng đã đi tới ngõ ngách hẻo lánh nhất
của thành Vẫn Chân. Thần thức quét ra, tới đây thì kẻ theo dõi hiển nhiên đã
sớm biết mình bị phát hiện rồi.
– Là cô?
Diệp Mặc kinh ngạc nhìn chằm chằm Đông Phương Na Na, hắn không nghĩ người theo
dõi mình lại là Đông Phương Na Na.
Thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm mình, Đông Phương Na Na cũng không kinh hoảng như
lần trước, ngược lại nhanh chóng bước đến. Diệp Mặc vừa nhìn đã biết, Đông
Phương Na Na không theo dõi hắn, mà là cố ý đi ra gặp hắn. Có thể gặp được
mình ở đây, hiển nhiên cô đã chờ nhiều ngày rồi.
Đông Phương Na Na bước nhanh tới trước mặt Diệp Mặc, bỗng nhiên quỳ xuống bụp
một cái, sau đó nức nở không thôi.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, nói thực, hắn chẳng hề có chút thiện cảm nào với Đông
Phương Na Na này. Nếu không phải vì Diệp Tử Phong, lúc trước sẽ không chỉ đơn
giản là phế đan điền cô ta.
– Đại ca, em có lỗi với Tử Phong, anh giết em đi.
Diệp Mặc không nói gì, Đông Phương Na Na xoa xoa nước mắt trên mặt, nức nở
nói.
Diệp Mặc biến sắc, thậm chí quên hỏi Đông Phương Na Na nhận ra hắn thế nào,
lập tức lớn tiếng hỏi:
– Tử Phong làm sao? Nói!
Đông Phương Na Na nghẹn ngào nói:
– Lúc trước em và Tử Phong định cư tại Canada, sau khi dãy núi Hoành Đoạn
xuất hiện cánh cửa đi tới tiểu thế giới, rất nhiều người đều muốn đi. Em là
một người không chịu nổi cuộc sống yên tĩnh, cho nên đã nài nỉ Tử Phong cùng
đi dãy núi Hoành Đoạn
– Tử Phong cũng đến Nam An châu rồi?
Diệp Mặc càng kinh hãi, Diệp Tử Phong không có linh căn, đến một nơi tu chân
như vậy không phải tự rước vạ vào thân sao? Thậm chí ngay cả sinh tồn cũng khó
bảo đảm. Hơn nữa lúc trước đan điền của Đông Phương Na Na cũng bị hắn hủy,
thật không hiểu vì sao hai người lại đến nơi này.
Đông Phương Na Na gật đầu, hơi chút bình tĩnh lại, tiếp tục nói:
– Sau khi đến tiểu thế giới, em và Tử Phong theo rất nhiều người cùng đi Tinh
Gia sơn, rồi đến Nam An châu. Khi tới đây, chúng em mới biết được đây căn bản
là một thế giới tu chân, hơn nữa không có đường trở về. Tử Phong muốn tìm anh,
nhưng chúng em không quen thuộc nơi đây, căn bản là không thể nào tìm nổi.
– Cô nói thẳng đi, Tử Phong ở đâu?
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương Na Na. Nếu người đàn bà này nói
dối một lời, hắn lập tức sẽ giết cô ta.
Đông Phương Na Na buồn bã nói:
– Em cũng không biết, sau khi tới nơi này, em và Tử Phong ở trong một tòa
thành nhỏ miễn cưỡng sinh sống. Sau đó chúng em nghe có một môn phái tuyển
nhận đệ tử, đó là một môn phái rất lớn, em và Tử Phong liền đến đó kiểm tra
linh căn. Kết quả Tử Phong không có linh căn, mà em là Mộc linh căn tinh
khiết.
Thảo nào tu luyện nhanh như vậy, Diệp Mặc nhìn thoáng qua Đông Phương Na Na.
Hắn không ngờ người đàn bà này lại có tư chất tốt như vậy, không ngờ lại là
linh căn tinh khiết. Linh căn tốt như vậy, môn phái bảy sao như Vô Lượng Hải
thấy được thì hiển nhiên sẽ không bỏ qua, thậm chí còn bồi dưỡng như đệ tử
nòng cốt
Đông Phương Na Na không biết Diệp Mặc nghĩ gì, tiếp tục nói:
– Môn phái kia chính là Vô Lượng Hải, người phụ trách của họ thấy em là Mộc
linh căn tinh khiết liền lập tức kinh hỉ không thôi. Thế nhưng khi họ phát
hiện đan điền của em đã bị phế thì lại thất vọng.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng:
– Có phải bọn họ phát hiện cô căn bản chưa từng tu luyện, đan điền bị phá nát
cũng có thể khôi phục hoàn toàn?
Ở Tu Chân giới một khi tu luyện, đan điền bị hủy sẽ rất khó khôi phục. Thế
nhưng người chưa từng tu luyện lại khác, dù đan điền có bị tổn hại đi chăng
nữa thì cũng không phải không có khả năng khôi phục, chỉ hơi phiền phức mà
thôi. Hơn nữa lúc đó Diệp Mặc vì nhớ đến Diệp Tử Phong nên cũng hạ thủ lưu
tình. Có sự trợ giúp của môn phái bảy sao, Đông Phương Na Na khôi phục đan
điền cũng không phải vấn đề gì lớn.
Đông Phương Na Na sợ hãi gật đầu nói:
– Đúng vậy, bọn họ giúp em khôi phục đan điền, muốn đưa em đi Vô Lượng sơn.
Nói đến đây, Đông Phương Na Na bắt đầu nức nở lần thứ hai, qua một hồi lâu mới
nói tiếp:
– Biết em được chọn, Tử Phong rất vui mừng. Em nói muốn cùng anh ấy đi Vô
Lượng Hải, anh ấy cũng đồng ý. Thế nhưng ngày thứ hai, khi chúng em chuẩn bị
khởi hành cùng người của Vô Lượng Hải, Tử Phong lại biến mất…
Diệp Mặc lạnh giọng cắt đứt lời nói của Đông Phương Na Na:
– Có phải Tử Phong bị đám tạp nham Vô Lượng Hải kia hại không? Nếu cô gạt lừa
tôi dù chỉ nửa câu, cho dù là có Tử Phong che chở, tôi cũng sẽ cho cô biến
thành tro bụi.
Đông Phương Na Na chỉ lo khóc, tựa như cũng không nghe ra câu uy hiếp của Diệp
Mặc, chỉ là một hồi lâu sau mới đờ đẫn lắc đầu:
– Em không biết, lúc Tử Phong đi còn để một phong thư cho em. Anh ấy nói mình
không thể làm cản trở giấc mơ của em, nói sẽ đi tìm đại ca…
Nói xong, Đông Phương Na Na lấy ra một phong thư, đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc tiếp nhận lá thư này, xác nhận bên trong đúng là bút tích của Tử
Phong.
– Na Na, xin lỗi, tha thứ cho anh không từ mà biệt. Khi em biết thế giới này
có thể tu chân, nguyện vọng lớn nhất của em chính là tu luyện. Tuổi thọ của
người tu luyện rất dài, còn anh chỉ là một phế nhân. Ở bên em, sẽ chỉ làm em
thấy anh chết già đi. Anh không thể ngăn cản em tu chân, anh cũng không muốn
người phụ nữ của mình nuôi mình. Anh sẽ đi tìm đại ca, cũng chỉ đại ca mới có
cách giúp anh tu luyện. Nếu đến lúc đó anh có thể tu luyện, nhất định sẽ đến
tìm em đầu tiên. Bảo trọng, Tử Phong.
Ý tứ trong đó hiển nhiên là nếu y không thể tu luyện thì sẽ không quay về tìm
Đông Phương Na Na.
Thư chỉ có một đoạn ngắn ngủi như vậy, nhưng Diệp Mặc biết phong thư này phù
hợp với tính cách của Tử Phong. Tuy Diệp Tử Phong nhìn rất ôn hòa, thế nhưng y
vẫn có lòng tự tôn và kiêu ngạo của mình. Để y đi cùng làm liên lụy người phụ
nữ của mình, hay nói cách khác là để người phụ nữ của mình che chở cả đời, y
không làm được.
Hơn nữa, Đông Phương Na Na đi tu luyện, nếu Diệp Tử Phong cũng đi cùng, xác
thực là chỉ làm vướng víu. Huống hồ, dù không vướng víu, Đông Phương Na Na mỗi
ngày đều tu luyện, vậy y làm cái gì? Huống chi Vô lượng Hải sẽ không cho phép
Diệp Tử Phong làm vướng víu việc tu hành của một đệ tử thiên tài.
Tuy Diệp Mặc không dám khẳng định việc Tử Phong rời đi có phải vì Vô Lượng Hải
hay không, thế nhưng Vô Lượng Hải rất đáng để nghi ngờ. Bởi vì nếu tu sĩ của
Vô Lượng Hải muốn một người thường rời khỏi trong một đêm, cũng chẳng có gì
khó cả. Nhưng bất kể thế nào, chuyện này phải đợi đến khi gặp được Tử Phong
mới biết.
Diệp Tử Phong một mình rời đi, Diệp Mặc cũng không lo lắm. Thế nhưng điều làm
hắn lo lắng là Vô Lượng Hải có hạ sát thủ hay không?
Sau khi nói xong, Đông Phương Na Na tiếp tục khóc nức nở, thậm chí ngay cả đầu
cũng không ngẩng lên.
– Cô không phải người của Đông Phương gia?
Diệp Mặc bỗng mở miệng hỏi một câu không hề liên quan. Đông Phương Na Na không
phải người của Đông Phương gia, lúc đó khi Diệp Tử Phong xin cho cô ta thì đã
nói đến việc này. Chỉ là tâm tình lúc đó của Diệp Mặc không tốt, căn bản là
chẳng để ý đến việc này.
Hiện giờ sở dĩ hắn hỏi lại việc này là vì nếu Đông Phương Na Na là người của
Đông Phương gia, với thù hận giữa hắn và Đông Phương gia, hắn sẽ càng thêm cẩn
thận hơn.