Tiên Phi thấy thứ tự của mình ở trên Phương Chủng Sư, gật đầu, tựa hồ giống
như trong dự liệu, thế nhưng y nhìn tên của mười người phía trước liền lắc
đầu, dường như là rất không thỏa mãn.
– Tiêu công tử.
– Tiêu đại ca.
Trên quảng trường Bia đề danh truyền đến các tiếng gọi ầm ý, hiển nhiên người
hâm mộ Tiêu Phi lúc này đã vượt qua cả Phương Chủng Sư
Tiêu Phi quay đầu lại ôm quyền cười với những âm thanh kêu gọi tên mình, sau
đó thân hình nhất động, đảo mắt liền biến mất khỏi quảng trường bia đề danh
Mà vô số người hâm mộ lưu lại cũng không bởi vì một câu nói chưa nói của Tiêu
Phi mà có ý kiến, trái lại càng nghị luận nhiều hơn. Rất nhiều người thậm chí
âm thầm hạ quyết tâm, tranh thủ lưu lại tên ở trên bia đề danh Kim Đan. Cái
loại vinh dự được vạn chúng chú mục này cho dù là tu sĩ, cũng không ai có thể
cự tuyệt.
Thế nhưng đó chỉ là một cách suy nghĩ mà thôi, cũng không có người nào tiến
lên sau khi Tiêu Phi đề danh. Bia đề danh đã sừng sững tại quảng trường bia đề
danh không biết đã bao nhiêu năm, nếu như dễ dàng như vậy thì người tới đề
danh mỗi ngày sẽ nhiều lắm. Cho nên thông thường chỉ có những tu sĩ của Danh
Nhân Đường tiến vào, hoặc là có tu sĩ nắm chắc mình có thể đánh bại tu sĩ của
Danh Nhân Đường thì mới có thể đi đề danh.
Hay nói cách khác, không phải bị vô số người ước ao và sùng bái, mà là bị vô
số người châm chọc cười nhạo, căn bản là không nâng cao địa vị của mình được.
Như vậy đã hình thành nên một tập quán, đề danh thành công là anh hùng, đề
danh thất bại là cẩu hùng, là không biết tự lượng sức mình, là mất mặt, xấu
hổ. Sở dĩ cho dù có người muốn đề danh, tại thời điểm có nắm chắc cũng sẽ lựa
chọn đề danh tại thời điểm không có một ai ở quảng trường.
Đương nhiên vấn đề chủ yếu là, mỗi người chỉ có thể tới đề danh hai lần, sau
hai lần nếu như thất bại, sẽ không còn cơ hội. Hơn nữa hai lần này đều có điều
kiện, đó là sau lần đầu tiên tiến vào danh sách bia đề danh, mới có cơ hội đề
danh lần hai. Nếu như anh lần đầu tiên đề danh không tiến vào danh sách của
bia đề danh, vậy anh vĩnh viễn cũng không có lần thứ hai rồi.
Trừ lần đó ra, một vài môn phái tuyển chọn đệ tử rất ít khi tuyển chọn tu sĩ
thất bại ở bia đề danh. Đó không phải vì bọn họ không biết tự lượng sức mình,
mà bởi vì sau khi thất bại tại bia đề danh, tâm lý sẽ tồn tại bóng ma, trên
con đường tu luyện sau đó muốn đạt được trình độ càng cao sẽ rất khó. Đương
nhiên không phải tu sĩ nào cũng bị vướng phải bóng ma, có tu sĩ thậm chí biết
nỗ lực, nhưng loại tu sĩ này tương đối mà nói thì rất ít.
Diệp Mặc yên lặng nhìn rất nhiều người đang nhốn nháo, không đi đề danh. Tuy
rằng hắn hiện tại đã đeo mặt nạ đỉnh cấp, nhưng Bác Dung biết hắn sẽ tới đề
danh, cho nên hắn phải chờ tới khi mọi người đều rời khỏi, lúc đó mới tới đề
danh.
Trước khi hắn đề danh, hắn còn phải xác nhận Bác Dung có ở nơi này hay không.
Diệp Mặc tin tưởng, tên của hắn ở thành Nam An nhiều nhất chỉ có vài người
biết mà thôi. Cho dù hắn nổi danh tại bia đề danh, cũng chỉ có thể hấp dẫn
những người quen biết hắn, mà người khác đối với hắn lại hoàn toàn không biết
gì.
Có thể bởi vì nguyên do Tiêu Phi hơn hẳn những Phương Chủng Sư, bước lên vị
trí thứ mười một của bia đề danh. Tu sĩ trên quảng trường bia đề danh không
lập tức tản đi, vẫn như cũ nghị luận một cách kích động. Tới cuối cùng, rốt
cuộc có hai người nhịn không được sự kích động dâng trào, cũng đi tới trước
bia đề danh, chuẩn bị đề danh.
Người đầu tiên thậm chí chỉ đạt tới gần năm trượng đã bị ngăn lại, sau khi y
khắc tên, trên bia đề danh căn bản không có bất cứ phản ứng nào, chứ đừng nói
là hiện ra tên của y. Người thứ hai không biết dùng thủ đoạn gì lại vượt qua
độ cao sáu trượng, thế nhưng tên của y lại không hề có động tĩnh ở trên bia đề
danh.
Tuy rằng hai người bị châm chọc, cười nhạo, vẻ mặt lập tức đỏ bừng xám xịt
chạy ra khỏi quảng trường bia đề danh, nhưng cuộc đời sự tích của hai người
còn có lai lịch, đều bị những người ở trên quảng trường bia đề danh nói ra.
Hai người bọn họ không chỉ mất đi một cơ hội đề danh lần nữa, mà còn bị người
ta làm mất mặt, là ví dụ được bàn luận trong vô số năm.
Có hai người này làm ví dụ, ở trên quảng trường tuy rằng có rất nhiều người
muốn thử xem nhưng không ai tiến lên đề danh.
Diệp Mặc không rời khỏi, hắn tìm một ngồi ngồi xuống, yên lặng chờ đợi. Hắn
nhất định phải nhanh chóng lưu lại tên trên bia đề danh Kim Đan, sau đó trốn
đi tấn cấp Nguyên Anh kỳ, rồi sẽ trở lại thành Nam An tiếp tục chờ đợi tin tức
của Lạc Ảnh và Khinh Tuyết.
Trên quảng trường bia đề danh, tiếng động lớn và náo nhiệt vào rạng sáng đã
dần tiêu tán, ngoại trừ còn hơn mười tu sĩ rải rác tại quảng trường bia đề
danh cảm thụ kinh nghiệm thành công của người khác, thì đại bộ phận tu sĩ đều
đã rời khỏi.
Diệp Mặc hiểu, cho dù lại chờ đợi, người cũng sẽ không ít đi. Hắn đứng lên,
lúc này là thời điểm thuận lợi nhất để hắn lên đề danh.
Diệp Mặc đi tới phía trước bia đề danh Kim Đan, một cô gái dáng dấp không tệ
nhắm mắt lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tựa hồ đang cảm thụ, tựa hồ lại
như hồi tưởng gì đó.
Bởi vì muốn đề danh, Diệp Mặc đã sớm chú ý qua xung quanh bia đề danh, cô gái
này sau khi Tiêu Phi đề danh thì vẫn đứng ở nơi này. Về sau có hai người tới
đề danh, cô nhường chỗ một chút, chờ hai người đề danh xong, cô gái lại quay
về vị trí này
– Cô có thể nhường chỗ một chút không?
Diệp Mặc đi tới trước mặt cô gái kia, nhắc nhở một câu.
Cô gái biết Diệp Mặc qua đây, nhưng cô vẫn nhắm mắt, tới khi Diệp Mặc nói, cô
mới mở mắt, nói rằng:
-Tôi đứng ở đây ảnh hưởng tới anh sao?
Diệp Mặc gật đầu nói:
– Đúng vậy, cô gây ảnh hưởng cho tôi, tôi muốn đề danh.
– Cái gì? Anh nói anh muốn đề danh?
Cô gái kinh ngạc kêu lớn, còn không chờ cô tiếp tục nói, thì có một nam tu sĩ
đã qua đây.
Nam tu sĩ kia đi tới trước mặt Diệp Mặc, ôm quyền nói:
-Vị bằng hữu này, sư muội của tôi đối với Tiêu công tử rất ngưỡng mộ. Lúc trước sau khi Tiêu công tử đề danh, cô vẫn không muốn rời khỏi, muốn cảm thụ chút khí tức của Tiêu công tử, nếu đã quấy rầy, xin lượng thứ cho.
Diệp Mặc nhìn tên nam tu này một chút, xem chừng gần ba bốn mươi tuổi, tu vi
Kim Đan tầng ba, so với nữ tu kia cao hơn hai tầng. Hắn vừa nhìn vào ánh mắt
của nam tu này liền biết nam tu này rất chiều chuộng sư muội y.
Thình lình, lúc đó, Diệp Mặc lại có chút đồng tình với nam tu này, cô gái mình
thích lại thích người khác. Thời gian cô ta cảm nhận khí tức của người kia, y
còn đứng ở bên cạnh chờ cô.
Diệp Mặc không nói gì chỉ đánh giá đôi sư huynh muội này, thật sự là loại
người nào cũng có
– Sư huynh, hắn nói, hắn muốn đề danh.
Cô gái bỗng nhiên mở miệng nói.
– Cái gì? Anh muốn đề danh?
Phản ứng của nam tu và nữ tu là giống nhau.
Diệp Mặc gật đầu nói:
– Tôi muốn đề danh, nhưng tôi nghĩ anh hẳn nên quan tâm tới sư muội của anh,
mà không phải chuyện của tôi.
Tuy rằng Diệp Mặc đối với cảm tình của đôi nam nữ này không hề hiểu rõ, nhưng
cũng biết vị nam tu này đối đãi với sư muội của mình thế nào, cho dù cuối cùng
y có được sư muội của y, hai người cũng sẽ không có hạnh phúc. Trừ phi có một
ngày, y có thể giống như Tiêu Phi, làm ra một sự tình vĩnh viễn không phai mờ
trong lòng sư muội của y, lúc này mới có hy vọng.
Nam tu hiển nhiên không nghe thấy Diệp Mặc nói, nhưng y lôi kéo sư muội mình
sang một bên, sau đó cười cười, nói với Diệp Mặc:
– Anh đề danh trước đi, sư muội tôi đợi lát nữa trở lại cũng được.
Diệp Mặc có tu vi Kim Đan viên mãn, y mới là tu vi Kim Đan tầng ba, mà sư muội
y chỉ có Kim Đan tầng một, hiển nhiên không dám làm Diệp Mặc tức giận.
Sau khi hai người rời khỏi, tuy rằng gã nam tu không lộ ra biểu tình kỳ quái
gì, nhưng nữ tử kia lại lộ ra chút chán ghét. Hiển nhiên là cô chán ghét Diệp
Mặc, bởi vì Diệp Mặc đuổi cô đi, có lẽ là chán ghét người này không biết tự
lượng sức mình, lại dám học theo Tiêu đại ca đi đề danh.
Ngoại trừ nam nữ tu sĩ vừa rời khỏi còn chú ý tới Diệp Mặc, thì hơn mười tu sĩ
còn lại hiển nhiên không chú ý tới Diệp Mặc đang tới bia đề danh, mà đó chính
là điều Diệp Mặc muốn, không nên bị người khác chú ý. Mà sự chú ý của đôi sư
huynh muội vừa rời khỏi, Diệp Mặc thật sự không lưu ý tới. Bởi vì hắn biết sau
khi mình đề danh, nữ tu kia còn muốn tới cảm nhận khí tức của thần tượng
Diệp Mặc đứng ở phía trước bia đề danh Kim Đan, thần thức lần thứ hai phát ra
dò xét bên ngoài một phen, sau khi hắn xác thực không ai trốn ở bên cạnh chú ý
bia đề danh mới yên lòng. Hắn không sợ Bác Dung, thế nhưng sự lợi hại của An
Bắc Tam Ma hắn khó có thể chống lại.
Diệp Mặc tới trước bia đề danh không hề chuẩn bị bất kỳ thứ gì, chân nguyên
vận chuyển, trực tiếp phóng lên cao. Hắn trong thời gian rất ngắn lưu lại tên
mình, sau đó lặng lẽ rời khỏi đây.
– Ngu ngốc.
Cô gái kia sau khi bị sư huynh kéo tới một bên, thấy Diệp Mặc không hề chuẩn
bị gì, liền trực tiếp bay vọt lên, nhất thời nói một câu khinh thường.
Nam tu kia vội vàng lôi cô lại lần nữa, nói:
– Sư muội, người kia là tu sĩ Kim Đan viên mãn, đừng nói lớn tiếng như vậy,
vạn nhất bị nghe thấy được sẽ không tốt.
Cô gái kia vẫn nhất quyết nói rằng:
– Hắn không phải đồ ngốc thì là gì? Sợ bị người ta cười nhạo nên tới tối mới
đề danh còn chưa tính, lại còn mặc y phục không rõ thuộc tính. Ngay cả thiên
tài như Tiêu công tử là thuần kim Linh Căn cũng mặt y phục tu sĩ màu vàng tới
đề danh, hắn thì tính là gì? Cho dù như vậy, ngày mai hắn cũng bị người ta
châm chọc cười nhạo.
Nam tu kia trầm mặc hơn, y biết một khi sư muội nói tới Tiêu Phi, y sẽ không
thể cãi lại được, bằng không y sẽ nuốt không trôi
Chỉ là nữ tu kia căn bản không biết, Diệp Mặc đối với bia đề danh căn bản
không hỏi thăm tỉ mỉ. Về phần y phục thuộc về thuộc tính gì đối với đề danh
tốt, hắn càng không biết. Nhưng cho dù Diệp Mặc biết, cũng sẽ không tận lực để
tìm một bộ quần áo, về điểm này sẽ không ảnh hưởng, không lưu ý tới.
Diệp Mặc bên này vọt lên đề danh, lập tức thu hút hơn mười tu sĩ còn lại ở
quảng trường, vài tu sĩ kia nhất thời vây quanh đó. Có người đề danh, bọn họ
tuyệt đối không bỏ qua. Tuy rằng tu sĩ đề danh này chỉ dám đề danh vào buổi
tối, nói rõ khả năng thành công của hắn chỉ tính gần bằng số không, thế nhưng
cũng trở thành một chủ đề bàn luận.
Lại có một gã tu sĩ sau Tiên Phi, không biết tự lượng sức mình đi đề danh. Tên
tu sĩ này sợ bị người ta biết và châm chọc nên lựa chọn đề danh vào buổi tối.
Nhưng đó cũng chỉ là bịt tay trộm chuông mà thôi, cho dù là đề danh chậm một
chút, thì tên của hắn cũng sẽ lập tức bị người ta biết.
Khi Diệp Mặc bay lên tới hai trượng, liền cảm thụ được một áp lực cường đại
truyền tới, theo độ cao hắn bay lên, áp lực càng lúc càng lớn.
Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao không có khả năng bay lên chiều cao cao hơn,
hóa ra càng cao áp lực càng lớn, nhưng chút áp lực đó đối với hắn mà nói thật
sự không là gì. Dưới sự vận chuyển chân nguyên của hắn, tốc độ bay lên nhanh
hơn.
Nhưng mà khi hắn bay lên được năm trượng, ngoại trừ áp lực, còn có một loại
sát ý cường đại truyền tới. Tựa hồ nếu hắn không rơi xuống dưới, sau một khắc,
hắn sẽ bị loại áp lực này, loại sát ý cường đại này giết chết.