Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1013: Hợp lực phá trận.


Thời điểm Bác Dung bắt đầu phá trận, Diệp Mặc mới biết được Bác Dung thật sự
không nói dối, y đối với trận pháp trước mặt này thật sự nghiên cứu rất sâu,
hoặc nói là bản thân y cũng rất tinh thông trận pháp.

Trận pháp ẩn nấp kia chỉ cần nửa ngày, dưới sự hợp lực công kích của mấy người
liền tan thành mây khói, lộ ra một trận pháp phòng ngự hoàn hảo không có
khuyết điểm.

Nếu như nói trước khi phá giải trận pháp ẩn nấp này Diệp Mặc vẫn có chút nghi
hoặc với những suy nghĩ của mình, hiện tại trận pháp này bị phá giải sau nửa
ngày, Diệp Mặc đã biết trong lời nói của Bác Dung khẳng định có điều dối trá.

Một trận pháp ẩn nấp như vậy, cho dù là hắn nếu muốn phá vỡ cũng cần ít nhất
hai canh giờ, dù sao loại trận pháp này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Đương
nhiên nếu là lần thứ hai gặp phải thủ đoạn bày trận này, Diệp Mặc phỏng chừng
hắn chỉ cần thời gian nửa nén hương liền có thể phá vỡ.

Nhưng hắn là Đại Sư Trận Pháp cấp năm, mà Bác Dung cùng lắm chỉ là Trận Pháp
Sư cấp ba, một Trận Pháp Sư cấp ba lại hiểu rõ về trận pháp ẩn nấp cấp năm này
như vậy, mỗi lần đều công kích vào địa phương là cửa của trận, đây tuyệt đối
không phải là do tìm hiểu một năm, nửa năm là có thể làm được.

– Anh Bác quả nhiên là hiểu biết rất sâu về trận pháp, không ngờ trong thời
gian ngắn như vậy liền phá vỡ được trận pháp ẩn nấp cấp năm, Trần mỗ khâm phục
vô cùng.

Trần Dục Căn thấy trận pháp phòng ngự xuất hiện, lập tức khâm phục, ôm quyền
nói với Bác Dung. Y đối với trận pháp không hiểu, nghĩ tới Bác Dung sau một
năm nghiên cứu đã tìm được phương pháp phá được trận pháp này.

– Ha ha, nếu không nắm chắc, tôi sẽ không tìm các vị tới đây.

Bác Dung cười nói, trên trán vẫn có chút đắc ý như trước.

Y vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, y không ngờ lại tìm được một Đại Sư Trận Pháp
cấp năm cùng tiến vào.

– Nếu trận pháp phòng ngự đã hiện ra, chúng ta mau chóng phá trận pháp phòng
ngự này đi. Nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng cũng phải phòng ngừa đêm dài lắm
mộng.

Trịnh Ức Đao cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, hiển nhiên y đối với di
tích kia đã có chút khẩn trương rồi.

Diệp Mặc bỗng nhiên khẽ mỉm cười, nói:

– Trận pháp của anh Bác quả nhiên không giống bình thường, không phải tôi đa
nghi, nhưng anh và anh Trần, còn có anh Trịnh đều là bằng hữu nhiều năm, còn
tôi chỉ đơn độc một mình…

Nghe được những lời này của Diệp Mặc, Bác Dung không biết vì sao lại thở phào
nhẹ nhõm. Diệp Mặc biết rõ y và hai người Trần Dục Căn, Trịnh Ức Đao quen
biết, nhưng hắn cái gì cũng không hỏi, cũng không hề phòng bị mà cùng tới đây.
Điều này khiến cho trong lòng y ngược lại cảm thấy bất an. Hiện tại Diệp Mặc
đã hỏi ra, ngược lại khiến y thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên Bác Dung còn chưa kịp trả lời thì Trần Dục Căn liền ha ha cười nói:

– Anh Diệp đa nghi rồi, tôi cùng anh Bác tuy quen biết tới mười mấy năm nhưng
anh Bác vì luôn luôn ở thành Mạc Hải, nên chúng tôi thường xuyên hợp thành tổ
đội đi ra ngoài kiếm tiền, kỳ thật anh Trịnh và chúng tôi cũng vì như vậy mà
quen biết. Anh Diệp nếu như bởi vì chuyện này mà nghi ngờ thì tôi nghĩ chuyện
đó cũng không lớn lắm.

– Đúng vậy, tôi lần đầu tiên gặp anh Bác là thời điểm anh Bác vừa mới tới
thành Mạc Hải, tuy nhiên trong mười mấy năm, cũng giống như lời của anh Trần
vậy, anh Diệp căn bản không cần đa nghi.

Trịnh Ức Đao nghiêm nghị nói.

Diệp Mặc nghe xong lời nói của hai người, trong lòng đã hiểu rõ. Một tu sĩ mới
tới thành Mạc Hải được mười mấy năm lại có được vận khí nghịch thiên như vậy,
tìm được di tích của Du Bạch Sinh, hơn nữa còn có thể trộm được cách phá giải
trận pháp cấp năm mà Du Bạch Sinh bố trí, hiển nhiên không bình thường.

Tuy rằng biết rõ Bác Dung nói dối, nhưng có những chuyện y nói cũng là sự
thật, chính là về trận pháp ẩn nấp này, y không lừa gạt mình. Chẳng lẽ nói Bác
Dung thật sự nguyện ý cùng bọn họ chia đều di sản của vị tu sĩ Hư Thần này?

Bác Dung cho Diệp Mặc cảm giác là y dường như cố tiến vào thành Mạc Hải. Mục
đích chính là tìm kiếm di tích của Du Bạch Sinh. Nhưng bất kể như thế nào, hắn
chỉ cần có thể tìm được Hoàng Tinh Thạch là được rồi. Bác Dung bất kể làm cái
gì, chỉ cần không dính tới hắn, hắn cũng có thể không quản tới.

Bác Dung sở dĩ tìm được ba người Diệp Mặc, kỳ thật ba người đều có một điểm
giống nhau, đều là có rất ít bằng hữu. Đều không có hậu trường phía sau. Vạn
nhất xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có người nào đi điều tra ba người này, y
cũng không cần lo lắng gì.

Chỉ có điều Bác Dung không thể tưởng tượng được, trận pháp phòng ngự còn chưa
bắt đầu phá bỏ thì y đã bị Diệp Mặc hoài nghi.

– Nếu trận pháp phòng ngự mặc dù là cấp năm, nhưng muốn phá bỏ cũng không
khó. Vì trận pháp có bốn cửa trận, chúng ta có bốn người, mỗi người đồng thời
công kích một cửa, chỉ một ngày hẳn có thể thành công phá bỏ.

Bác Dung thấy ba người Diệp Mặc đều không dị nghị gì, liền trực tiếp bắt đầu
nói ra biện pháp phá giải trận pháp.

– Nếu như vậy, bốn người chúng ta đồng thời công kích một cửa, chẳng phải
càng nhanh chóng hơn sao?

Trần Dục Căn mau miệng nói.

Bác Dung lắc đầu nói:

– Nếu là như vậy, tôi cũng không cần tìm mọi người. Bốn cửa trận của trận
pháp phòng ngự này nhất định phải đồng thời công kích, và bốn cửa trận phải
đồng thời suy yếu, bằng không sẽ dẫn phát một trận pháp công kích trong đó,
nếu như vậy, bốn người chúng ta đều chạy không thoát. Anh Trần, trận pháp công
kích cấp năm tôi không đỡ được, anh có thể chứ?

– Lợi hại như vậy sao?

Trần Dục Căn líu lưỡi nói, trên mặt thậm chí còn có chút khẩn trương, hiển
nhiên là có chút bận tâm tới trận pháp công kích cấp năm kia.

Trong lòng Diệp Mặc ngược lại đồng ý, mặc dù trận pháp phòng ngự này một mình
hắn có thể phá bỏ nhưng phương pháp xử lý của Bác Dung không phải nói bừa.
Trận pháp này có bốn cửa trận, hơn nữa bốn cửa trận này nhất định phải đồng
thời suy yếu. Bằng không thật sự có khả năng dẫn phát trận pháp công kích bên
trong.

Nếu trận pháp này thật sự là do Du Bạch Sinh bố trí, như vậy trình độ về trận
pháp của người này hiển nhiên không thể so được với trình độ luyện khí. Trận
pháp ẩn nấp, trận pháp phòng ngự, trận pháp công kích tạo thành liên hoàn, hơn
nữa để phát hiện trận pháp ẩn nấp của y phải dùng trận kỳ do y luyện chế,
người bình thường muốn đi vào trong trận pháp của y để phát tài, thì thật sự
không phải khó khăn bình thường.

Dưới sự hướng dẫn của Bác Dung, bốn người đồng thời công kích bốn cửa trận của
trận pháp phòng ngự này, sau nửa ngày, phòng ngự trận pháp này quả nhiên yếu
đi. Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao đều cảm thấy vui mừng, hiển nhiên Bác Dung
không khoác lắc, y thật sự am hiểu trận pháp phòng ngự này.

Lại một lần công kích nữa qua đi, Diệp Mặc bỗng nhiên nói với Bác Dung:

– Anh Bác, con gái của Du Bạch Sinh tên là gì vậy?

– Du Nương Yến…

Bác Dung không để ý, trả lời theo bản năng.

– Du Nương Yến, ừm…

Diệp Mặc sau khi lặp lại cái tên này, liền không nói gì nữa, chỉ có điều không
ngừng công kích cửa trận mà mình phụ trách. Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, Bác
Dung quen thuộc với trận pháp của Du Bạch Sinh như vậy, hiển nhiên là có quan
hệ không tầm thường với con gái của Du Bạch Sinh, chính mình tùy ý thử một lần
liền tìm hiểu được.

Sau khi Bác Dung đáp lời, sắc mặt liền biến đổi. Tuy nhiên lập tức lại khôi
phục bình thường, dường như chuyện gì cũng không có.

Trần Dục Căn kỳ quái hỏi một câu:

– Anh Bác, anh biết tên con gái của Du Bạch Sinh sao?

Bác Dung ha ha cười khan một tiếng, sau đó mặt không đổi sắc, nói:

-Đúng vậy, lúc trước tôi có được nhẫn trữ vật của cô ta, nên mới biết được tên.

Tâm tư của Trần Dục Căn khá đơn giản, không nghĩ tới những cái còn lại. Mà
Trịnh Ức Đao lại cảm giác được những gì Bác Dung nói có chút vấn đề, tuy y
không rõ tại sao Diệp Mặc lại đột nhiên hỏi tới tên của con gái Du Bạch Sinh,
nhưng Bác Dung lại trả lời quá lưu loát rồi. Giống như không phải ngẫu nhiên
có được nhẫn trữ vật nên mới biết được tên của cô ta, dường như tên của cô ta
đã có ấn tượng rất sâu đối với Bác Dung, nếu không sẽ không thốt ra nhanh
chóng như vậy.

Nghĩ tới cái này, Trịnh Ức Đao cũng nảy sinh một chút tâm tư đối với Bác Dung,
ít nhất không còn sự tín nhiệm như vừa rồi.

Diệp Mặc biết rằng mục đích của hắn đã đạt được, ít nhất hắn cũng khiến Trịnh
Ức Đao cảnh giác, đồng thời cũng biết trình độ trận pháp của Bác Dung hẳn là
từ Du Bạch Sinh mà ra.

Sau khi Bác Dung trả lời câu hỏi của Trần Dục Căn, sắc mặt trở nên âm trầm
hơn, y tựa hồ vô ý nhìn thoáng qua Diệp Mặc, lại phát hiện Diệp Mặc đang một
lòng công kích trận pháp, dường như câu nói vừa rồi thật sự là vô ý mà hỏi,
lập tức có chút không dám xác định.

Bốn người công kích được một ngày, thanh âm chấn động của trận pháp vang lên,
cho dù là người không hiểu về trận pháp như Trần Dục Căn cùng Trịnh Ức Đao đều
biết rằng trận pháp phòng ngự này sắp bị công phá.

Mắt thấy trận pháp sắp bị phá vỡ, Diệp Mặc biết rằng lúc này nên ngừng công
kích, nếu không trận pháp phòng ngự này bị công phá đồng thời sẽ có một công
kích cắn trả. Muốn để không bị trận pháp cắn trả, chỉ có một biện pháp, chính
là hiện tại ngừng công kích, sau đó bốn người hẹn thời gian, rồi đồng thời
đứng ở cửa trận của mình tiến hành một kích toàn lực cuối cùng. Như vậy thì
bốn cửa trận sẽ đồng thời bị công phá, trận pháp phòng ngự này sẽ không cắn
trả. Nếu không thì cho dù trận pháp công kích không bị kích phát thì người phá
vỡ trận cũng sẽ bị trận pháp phòng ngự cắn trả.

Sự cắn trả của trận pháp phòng ngự cấp năm, nhất định sẽ bị trọng thương.

Nhưng Bác Dung dường như không biết chuyện này, vẫn không ngừng công kích trận
pháp. Diệp Mặc cười lạnh, Bác Dung không nói, hắn cũng không cần đề xuất. Hắn
cũng không biết rõ về ba người này, đồng thời cũng không biết quan hệ của ba
người này, không cần phải làm người tốt.

Trần Dục Căn lại đánh một búa lên cửa trận mà y phụ trách, cửa trận kia
“longing ong” một tiếng, lập tức bị phá mở.

– Vỡ rồi…

Trần Dục Căn còn chưa kịp cao hứng chỉ thấy Bác Dung lớn tiếng kêu lên:

– Anh Trần, mau mau tránh ra…

Lời nói của Bác Dung còn chưa hết, đã thấy Trần Dục Căn bị một lực lượng khổng
lồ đánh bay ra xa. Đồng thời Bác Dung và Trịnh Ức Đao cũng bị hất văng ra xa.
Diệp Mặc đương nhiên cũng không ngoại lệ, khác biệt duy nhất chính là Diệp Mặc
chủ động bay ra ngoài mà ba người Bác Dung là do bị trận pháp cắn trả mà bắn
ra ngoài.

Diệp Mặc biết rằng trận pháp phòng ngự này đã bị phá, nhưng ba người Bác Dung
đồng thời bị thương. Diệp Mặc chỉ cần nhìn khí tức một chút, chỉ biết Bác Dung
và Trịnh Ức Đao bị thương nhẹ còn Trần Dục Căn lại bị trọng thương.

Trần Dục Căn nuốt một viên đan dược, lập tức bắt đầu ngồi xuống chữa thương.

Trịnh Ức Đao lại nhìn chằm chằm vào Bác Dung, hỏi:

– Anh Bác, đây là chuyện gì? Anh không phải nói bốn người chúng ta đồng thời
công kích bốn cửa trận thì trận pháp công kích kia sẽ không bị kích phát sao?

Bác Dung lau vết máu trên khóe miệng đi, nói:

– Trận pháp công kích không bị kích phát, nếu bị kích phát rồi thì mấy người
chúng ta sẽ không phải là bị thương mà là bỏ mạng rồi. Tôi thật sự không ngờ
trận pháp phòng ngự này còn có công năng cắn trả, gây phiền toái cho anh Trần,
thật sự xin lỗi.

Nói xong, trên mặt Bác Dung lộ ra vẻ xấu hổ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.