Thấy Hoàng Bình từ trên núi lăn xuống, mấy người Đằng Hóa không khỏi kinh hãi, trong lòng cứng đờ lạnh run, một luồng rét lạnh từ bàn chân xông tới đỉnh đầu.
Đúng lúc này bọn họ chỉ cảm thấy thiên địa như tối sầm lại, không khỏi kinh sợ mà quay đầu lại, nhìn thấy Long Kình Thiên một quyền xông thẳng tới giết.
Một quyền ấn vô cùng lớn màu vàng, phảng phất như thiêu đốt mặt trời phá không tiến tới, không gian cũng có cảm tưởng như bị thiêu đốt.
Mấy đám người Đằng Hóa sợ tới thất sắc, rối rít xuất thủ công kích lại, đúng lúc này thiên địa trở nên chấn động, mấy người bọn họ cũng bị bay thân hình lên, ngũ tạng lục phủ tràn ngập máu tươi.
Nhìn mấy người Đằng Hóa ở trên không trung, Long Kình Thiên đứng nguyên tại chỗ, tay phải giơ lên, một chưởng hư không đánh tới, bọn họ bị dính một chưởng, một lần nữa kêu thảm lên rồi bay ra ngoài, sau đó cũng giống như là Hoàng Bình, từ trên núi rớt xuống mặt đất.
Động phủ của Phó Lâu đặt ở trên núi, khoảng cách tới dưới núi tới hơn nghìn trượng, đoạn đường lăn xuống này cũng phải tốn chút thời gian.
Nhìn mấy cường giả thiên thần từ trên đỉnh núi lăn xuống, Phó Lâu ở đó mà sợ hãi, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Phó Lâu kinh ngạc, mà lúc này những chấp pháp điện trưởng lão lúc trước bị Long Kình Thiên đánh ngã đang rên rỉ trên mặt đất cũng kinh ngạc vô cùng, trợn trừng mắt mở to miệng, hít từng ngụm khí lạnh, thậm chí bị sợ thiếu chút nữa làm cho hôn mê.
Về phần Đằng Hóa ở bên kia hai chân đã mềm nhũn, vô luận vận chân khí thế nào cũng không đứng vững được.
Lúc trước mấy người Địch Hắc xuất thủ gã tư biết thực lực của mình thấp kém nên đứng qua một bên, tránh khỏi kết cục bị lăn xuống núi.
Lúc này Long Kình Thiên nhìn về phía Đằng Hóa phía xa xa.
Đằng Hóa trưởng lão nhìn thấy Long Kình Thiên đi tới thì sợ gần chết, trái tim thiếu chút nữa thì nhảy ra ngoài.
Long Kình Thiên giơ tay lên, ngón trỏ ngoắc ngoắc về phía hắn, Đằng Hóa ngẩn ra, mang ngón tay tự chỉ vào mình, Long Kình Thiên liền gật đầu, Đằng Hóa chần chừ một chút, bỗng nhiên đi tới trước mặt Long Kình Thiên quỳ xuống lạy lục khóc lóc cầu xin:
– Tiền bối ta sai lầm rồi, là ta mắt mù van xin tiền bối ở Đại Huyền Thần Tông nhân từ, bỏ qua cho vãn bối, tiền bối thân phận tôn quý không nên cùng với vãn bối so đo.
Đằng Hóa van xin tới mưc chảy cả nước mắt khóc tới mức thê lương, thấy cảnh tượng này Phó Lâu và mấy trưởng lão Chấp Pháp Điện cũng phải sửng sốt, không ngờ kỹ thuật diễn xuất của Đằng Hóa lại cao siêu như vậy. Nguồn tại http://Truyện FULL
Long Kình Thiên nhìn Đằng Hóa đang khóc lóc thê lương trong mắt hiện ra vẻ chán ghét:
– Tự phế hai cánh tay, sau đó cút đi.
Long Kình Thiên ghét nhất hai loại người, một loại là nhu nhược một loại là tiểu nhân.
Vốn Đằng Hóa đang van xin nghe thấy Long Kình Thiên muốn hắn phế hai cánh tay thì ngừng lại, vẻ mặt trắng bệch, hắn cũng không phải là cường giả Thiên Thần, sau khi hai cánh tay bị phế thì không thể nào lành lại được, tương đương nửa người là phế nhân.
– Sao vậy không muốn à?
Sắc mặt của Long Kình Thiên trở nên lạnh lẽo.
Đằng Hóa run rẩy thân hình, sau đó vận chuyển chân lực, đem hai cánh tay kéo từ trên thân thể xuống.
– A.
Một thanh âm thảm thiết vang lên, hơn mười chưởng lão của Chấp Pháp Điện nhìn thấy Đằng Hóa tự kéo tay mình xuống thì toàn thân phát run.
Tinh huyết khuếch tán.
Đằng Hóa kéo hai tay mình xuống xong, vận chuyển chân khí, đóng chặt huyệt vị hai cánh tay rồi muốn rời đi.
– Khoan đã.
Long Kình Thiên cất tiếng.
Đằng Hóa dừng bước lại sắc mặt trắng bệch:
– Tiền bối, người…
Hắn cho là Long Kình Thiên đã đổi ý.
– Ta nói ngươi lăn xuống, ngươi có nghe rõ không, không phải là đi xuống.
Long Kình Thiên nói.
Sắc mặt của Đằng Hóa xám như tro tàn, y liền tự mình ngã xuống mặt đất sau đó lăn xuống.
Mặc dù Đằng Hóa không nói gì nhưng trong lòng gã đã thêm oán độc, đối với Long Kình Thiên hiện tại tràn ngập hận ý.
Lúc này Long Kình Thiên quay về nhìn về chúng trưởng lão Chấp Pháp Điện:
– Các ngươi cũng tự phế hai cánh tay sao đó lăn xuống.
Đám trưởng lão nghe vậy thì run lên, tuy nhiên cũng không dám nhiều lời, tự phế hia cánh tay sau đó từ trên núi lăn xuống.
Long Kình Thiên và Hoàng Bình bọn họ dao thủ đã chấn động tất cả các trưởng lão ở Đại Huyền Thần Tông, vô số người từ phía dưới bay lên đây.
Chúng trưởng lão Đại Huyền Thần Tông khi chạy tới nhìn thấy Hoàng Bình, Địch Hắc Đằng Hóa bọn họ từ trên đỉnh núi lăn xuống thì kinh ngạc vô cùng.
Về phần những đệ tử chấp sự thì không cần phải nói, toàn bộ đều trợn trừng há hốc miệng.
Con mẹ nó, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Hoàng Bình, Địch Hắc những thái thượng trưởng lão này ăn no rửng mỡ không có trò gì nên tự làm khổ mình?
Tuy nhiên tựa hồ rất hấp dẫn.
– Hoàng Bình trưởng lão, các ngươi rốt cuộc làm trò gì vậy, là chuyện gì xảy ra?
Một thái thượng trưởng lão phi thân xuống bên cạnh Hoàng Bình mà hỏi.
Hoàng Bình còn chưa mở miệng thì tinh huyết đã bắn ra.
– Chính là gian tế của Thái Âm Thần Tông, gian tế của Thái Âm Thần Tông, tl thái thượng trưởng lão, các ngươi mau bẩm báo với chưởng môn, đi giết gian tế của Thái Âm Thần Tông kia.
Địch Hắc giãy dụa, dùng toàn lực mãnh liệt nói.
– Gian tế của Thái Âm Thần Tông?
Thái thượng trưởng lão của Đại Huyền Thần Tông bốn phía liền kinh ngạc, rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ Thái Âm Thần Tông đang xâm lấn Đại Huyền Thần Tông?
– Đúng, chính là hắn.
Chúng thái thượng trưởng lão theo ngón tay của Địch Hắc mà nhìn thấy một người tóc đen trẻ tuổi ở phía trên.
Sắc mặt mọi người trở nên quái dị.
– Địch Hắc trưởng lão ngươi nói tên tiểu tử thưc lực Cổ Thần ngũ tầng này chính là gian tế của Thái Âm Thần Tông?
Một vị thái thượng trưởng lão hỏi.
– Là hắn làm cho các ngươi bị thương?
Địch Hắc la lên:
– Đúng chính là hắn, mau bẩm cáo với chưởng môn, mở Sát Thần Vô Cực Đại Trận.
Mọi người nghe vậy thì kinh ngạc, một tiểu tử Cổ Thần ngũ tầng mà phải mở Sát Thần Vô Cực Đại Trận sao?
Chỉ khi tông môn gặp lúc diệt môn mới cần phải mở Sát Thần Vô Cực Đại Trận.