Người thanh niên cao lớn Châu Dật thấy mọi người xung qaunh nghị luận thì không khỏi đắc ý. Cơ hội để vừa bộc lộ chút thực lực trước bao nhiêu người, lại góp sức được cho Tô Bạch Tô công tử, thật không nhiều. Thậm chí hắn thấy may mắn vì nhanh chân hơn những đệ tử khác một bước.
Người tóc đỏ, Tô Bạch nhìn Châu Dật thể hiện thực lực gật gù, Châu Dật không hổ là thiên tài trong thế hệ trẻ của Châu gia.
Khương Nguỵ thấy vậy, cuống lên:
– Đại ca, chúng ta?!
Hắn đang sợ Châu Dật đả thương Long Kình Thiên, cướp được Thánh Quả và Cửu Dương Đan. Những thứ đó mà rơi vào tay Tô Bạch thì khó cướp lại rồi.
Tô Bạch đâu có phải Phó Khánh.
Đúng lúc ấy, công kích của Châu Dật cuối cùng rơi xuống người Long Kình Thiên, dường như công kích của hắn quá nhanh nên Long Kình Thiên không kịp tránh, chớp mắt đã bị hắn đánh trúng.
Mọi người thấy thế ai cũng hít hà.
– Mẹ kiếp, nếu biết sớm tiểu tử đó kém cỏi như vậy thì ta đã ra tay rồi!
– Thôi, giờ có hối hận cũng vô ích!
Châu Dật thấy mình đánh trúng Long Kình Thiên thì cười, hắn không ngờ lại giải quyết đối thủ dễ dàng như vậy. Nhưng rồi đột nhiên nụ cười của hắn đông cứng lại. Vì trước một quyền của hắn, Long Kình Thiên không hề hộc máu bắn ra xa như hắn tưởng.
Hắn cảm giác hai quyền của mình như đánh phải một bức tượng khổng lồ vậy, bức tượng này không hề suy suyển chút nào!
Hắn không dám tìn nhìn hai quyền của mình đấm trên ngực Long Kình Thiên:
– Cái này…cái này…Không…Không thể nào!
Long Kình Thiên vẻ mặt lạnh băng nhìn Châu Dật:
– Đế Cấp lục trùng? Thương Lãng Quyền? Ngươi chỉ có chút sức mạnh này thôi sao?
Hai mắt loé hàn quang sắc lạnh như kiếm.
Châu Dật thấy hàn quang trong lòng giật thót, định rút tay về nhưng Long Kình Thiên đã tung quyền.
Binh!
Một quyền của Long Kình Thiên đánh lên ngực Châu Dật, một âm thanh chói tai vang lên cùng với tiếng xương gãy, trước ánh mắt kinh hãi của bọn Khương Thần, Châu Dật kêu lên một tiếng thảm thiết, máu tươi bắn tung toé.
Cuối cùng Châu Dật rơi xuống, lăn tới trước mặt Tô Bạch.
Mọi người nhìn thì chỉ thấy trên ngực Châu Dật là một dấu quyền ấn, xung quanh máu thịt lẫn lộn hình thành một cái lỗ, máu phun ra như khe suối.
Những người xung quanh thấy tình trạng thê thảm đó của Châu Dật không khỏi hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Tô Bạch và mấy người bọn Khương Thần, Khương Nguỵ nhìn Châu Dật nằm trên đất, sắc mặt càng thêm khó coi. Nhìn Châu Dật như vậy chắc cách cái chết không còn xa nữa.
Một quyền!
Một quyền khiến một cường giả Đế Cấp lục trùng hấp hối!
Thực lực này là gì?
Thánh Cấp?
Nhưng rõ ràng Long Kình Thiên nhìn chỉ là Đế Cấp ngũ trùng, căn bản không thể sao được. Đây cũng là lý do mà Khương Thần, Tô Bạch không coi Long Kình Thiên ra gì.
– Tô…Tô huynh….cứu…cứu ta.
Châu Dật mắt mở hở, giọng nói khàn đặc, cầu xin Tô Bạch, máu không ngừng chảy ra từ miệng.
Sắc mặt Tô Bạch tối lại, không nhìn Châu Dật mà nhìn Long Kình Thiên. Lúc này hắn vẫn không thể tin được Long Kình Thiên một quyền khiến Châu Dật thành thế nay. Thậm chí hắn nghi ngờ trong cơ thể Long Kình Thiên phong ấn thứ sức mạnh khác. Một Đế Cấp ngũ trùng không thể mạnh như vậy được!
Bốn bề xung quanh lặng yên, chỉ còn tiếng rên rỉ yếu ớt của Châu Dật.
Còn Phó Khánh, người vừa ném Thánh Quả cho Long Kình Thiên, muốn dùng hắn là bia đỡ đạn, sắc mặt cũng chẳng tốt gì.
Hắn vốn nghĩ Thánh Quả trong tay người thanh niên tóc đen kia thì Khương Thần, Tô Bạch sẽ giành giật nhau, hắn sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng giờ hắn phát hiện dường như mọi chuyện không như hắn dự liệu.
– Còn ai dám cướp Thánh Quả trên tay ta không?
Long Kình Thiên nhìn bọn Khương Thần, lạnh lùng nói.
Long Kình Thiên vận chân nguyên, lúc này Thánh Quả trên tay hắn toả ra quầng sáng nhạt.
Tất cả nhìnThánh Quả trên tay Long Kình Thiên mà nuốt nước bọt. Nhưng lần này ánh mắt không còn rực cháy như trước nữa.
Cướp? Trong số những đệ tử này, có mấy người thực lực mạnh hơn Châu Dật?
Một Đế Cấp lục trùng bị một quyền đánh chết, vậy thì ngũ trùng, tứ, trùng, tam trùng, thậm chí nhị trùng bọn họ thì sao?
Thật ra họ không biết vừa rồi Long Kình Thiên chỉ dùng đến hai phần sức mạnh.
Nếu họ biết Long Kình Thiên mà toàn lực công kích, đến Thánh Cấp sơ giới cường giả cũng sẽ bị đánh nổ tung, thì chắc sẽ sợ vãi cả ra quần.
– Mọi người đừng sợ!
Lúc này Khương Thần nói:
– Hắn có mạnh thế nào cũng chỉ là Đế Cấp ngũ trùng, lẽ nào hơn năm mươi Đế Cấp chúng ta mà phải sợ hắn?
Khương Thần hô lên như vậy, các đệ tử bất giác an định hơn nhiều.
Đúng vậy, người thanh niên kia dù có mạnh thế nào cũng chỉ là Đế Cấp ngũ trùng, họ hơn năm mươi người lẽ nào lại sợ?
– Có lẽ trong cơ thể tiểu tử này phong ấn sức mạnh của Thánh Cấp cường giả, vừa rồi hắn dùng đến sức mạnh ấy, nếu không thì không thể đánh bay Châu Dật.
Tô Bạch nói lớn:
– Lẽ nào mọi người thật sự nghĩ một Đế Cấp ngũ trùng lại một quyền đánh bay được Đế Cấp lục trùng?!
Đến Đế Cấp, càng lên trên, mỗi lần thăng một tầng là thực lực sẽ tăng lên rất nhiều. Trong lịch sử Thiên Man Vị Diện có rất ít sự kiện Đế Cấp ngũ trùng đánh bại lục trùng, và chưa từng có việc ngũ trùng một quyền đánh bay một lục trùng.
Mọi người nghe thế đều tin lời của Tô Bạch.
Vì theo họ, chỉ lý do trong người Long Kình Thiên phong ấn sức mạnh của Thánh Cấp cường giả mới giải thích được mọi thứ.
– Đúng vậy, chắc chắn là thế! Text được lấy tại Truyện FULL
Khương Nguỵ cũng tiếp lời:
– Chắc chắn trong cơ thể hắn có phong ấn sức mạnh của Thánh Cấp cường giả!
Khương Thần cười khảy:
– Hắn không dùng được thứ sức mạnh ấy lâu đâu. Một Đế Cấp ngũ trùng thúc động sức mạnh Thánh Cấp nhiều nhất chỉ được ba lần. Vì thế mọi người không phải sợ~
Những người xung quanh hoàn toàn bình tĩnh lại.
Phó Khánh ở bên cạnh, vẻ mặt đầy kinh ngạc và nghi ngờ nhìn Long Kình Thiên.
Xem ra hắn cũng hoài nghi vừa rồi không phải sức mạnh của bản thân Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên nhìn mấy người Khương Thần, cười khảy. Trước sự chăm chú của bọn Khương Thần, hắn chầm chậm tiến lại gần.
Mấy người bọn Khương Thần thấy Long Kình Thiên tiến lại thì có phần bất ngờ.
– Mọi người đừng bị bề ngoài của hắn lừa, hắn đang hư trương thanh thế đấy. Chúng ta liên thủ giết hắn đi rồi nói!
Khương Thần hô lên, rồi vung tay nói với những đệ tử phía dưới mình:
– Ta không tin chúng ta không giết nổi một tên Đế Cấp ngũ trùng.