Máu tươi tuôn trào dính đầy lên Thiên Phạt Chi Nhận màu đỏ tươi, cũng dính lên hai tay Đồng Tâm, vung vẩy lên toàn thân nàng.
Ba nữ Hoa Tuyết Nguyệt kinh hãi muốn chết. Họ đối mặt với Đào Bạch Bạch, thà chết không lùi giờ khắc này nghĩ đến chỉ có chạy trốn, không có ý thức phản kháng dù chỉ một tia. Trong lòng mỗi người đều có giới hạn mình có thể chịu đựng, mà sự sợ hãi Đồng Tâm mang tới cho họ đã vô hạn vượt qua giới hạn họ có thể chịu đựng, dễ dàng phai mờ tất cả ý thức phản kháng của họ.
Nhưng họ há có thể thoát khỏi tay Đồng Tâm.
Gần như trong nháy mắt, đầu của Hoa Nguyệt hai nữ đã vẩy máu bay lên, họ hoàn toàn không thấy rõ mình làm sao bị đánh trúng. Trước khi chết, thậm chí không có cơ hội phát ra một tiếng kêu thảm có thể phát tiết nỗi sợ hãi.
Tuyết sứ đang thối lui lảo đảo ngã nhào xuống đất. Nàng muốn bò dậy nhưng hai chân giờ phút này giống như không còn thuộc về mình nữa, không chịu khống chế run lên, hoàn toàn không tụ tập nổi một chút sức lực nào. Nàng chỉ có thể liều mạng bò về trước, mong mỏi có thể rời khỏi tầm mắt của con ác ma này, sau đó ngay trong tích tắc nàng quay đầu lại nhìn quanh, nàng nhìn thấy một đôi mắt đen láy, nội tạng nàng bỗng vọt lên, bên tai vang lên thanh âm da thịt nổ tanh bành.
Đó là thân thể nàng nổ tung trong một chùm huyết vụ, vãi ra mưa máu ngập trời.
Một Thiên cấp, bốn Linh cấp cao giai, tại bất kỳ quốc gia nào trên Thiên Thần đại lục đều là siêu cấp cường giả được người kính ngưỡng, lại bị Thiên Phạt Chi Nữ chặt chém từng người một như cắt đậu hũ, toàn bộ… chết toàn thây.
Nguyên nhân nàng giết bọn họ chỉ có một: bởi vì họ là con người.
Máu tươi, tiếng kêu thảm, vẻ mặt sợ hãi và tuyệt vọng, là sự hưởng thụ lớn nhất của nàng.
Lúc này, trên dưới toàn thân nàng như bị một cơn mưa máu giội xuống, song nàng không chán ghét, ngược lại là vẻ mặt hưng phấn và thỏa mãn. Hai mươi năm, nàng rốt cuộc lại được hưởng thụ khoái cảm tàn sát.
Sắc mặt Diệp Vô Thần tái dọa người, nếu như không phải hắn cực lực nhẫn nại, có lẽ ngay cả cơm đêm qua đều đã ói ra. Đồng Tâm đã không còn mục tiêu vui sướng đi về phía hắn, hệt như một thiếu nữ vừa chơi đùa trở về.
– Đừng qua đây! –Hắn nhíu mày nhìn Đồng Tâm đi tới, phát ra tiếng trách mắng phẫn nộ.
Đồng Tâm khựng chân, tiếng quát giận này khiến nụ cười trên mặt nàng biến mất trong tích tắc, thay vào đó là vẻ mặt đầy sự kinh hoảng thất thố. Không biết làm sao, đôi mắt nàng phủ một tầng hơi nước khiến người ta đau lòng. Không biết mình làm sao điều gì, nội tâm đầy hoang mang, thấp thỏm, sợ hãi… Hoàn toàn không còn vẻ hưng phấn và thỏa mãn lúc trước.
– Ta không thích máu… Mặc kệ lúc nào, chỉ cần trên người ngươi dính máu, thì đừng tới gần ta.
Đồng Tâm hệt như bị hoảng sợ, nàng cuống cuồng nhìn vào toàn thân mình… Trên tay, trên chân, trên người… Đều dính hoặc ít hoặc nhiều máu tươi. Nàng thất thố dùng sức chà chà tay lên váy áo, muốn lau đi vết máu trên tay, thanh Thiên Phạt Chi Nhận chưa từng rời khỏi người kia cũng bị nàng ném ra xa. Nhưng bất luận nàng cố gắng lau thế nào, trên tay vẫn lưu lại vết máu, trong cơn ủy khuất và sợ hãi, đôi mắt nàng rốt cuộc rơi xuống từng giọt nước mắt kinh hoảng.
Diệp Vô Thần mềm lòng. Hắn có thể hiểu rõ tâm tình của Đồng Tâm. Giết người với nàng mà nói gần như trở thành một loại bản năng, nàng không biết đó là tội ác, thậm chí không biết mình vì sao phải giết người. Vì thế, nàng đã trở thành Thiên Phạt Chi Nữ.
Thầm than một tiếng, Diệp Vô Thần chủ động đi tới trước, nhẹ giọng nói:
– Đồng Tâm, đứng yên đừng cử động.
Đồng Tâm ngậm lệ, đứng ở đó không chút nhúc nhích, đôi mắt đáng thương nhìn hắn.
Hai tay Diệp Vô Thần song song vươn ra, lòng bàn tay lấp lóe lam quang mỏng manh. Nhất thời, Thủy nguyên tố ở xung quanh mau chóng tụ tập lên đỉnh đầu Đồng Tâm, ngưng thành từng dòng nước trong vắt chảy từ trên xuống, cọ rửa thân thể nàng.
Đồng Tâm cẩn thận buông hai tay đón lấy dòng nước, dòng nước mát mẻ mang theo nụ cười ngây thơ của nàng, nàng nhắm mắt lại, hưởng thụ việc tắm rửa thoải mái này.
Rất lâu sau, Diệp Vô Thần rốt cuộc thu tay, mà trên dưới toàn thân Đồng Tâm cuối cùng đã không còn nhìn thấy vết máu lây dính nữa. Đồng Tâm mở mắt nhìn hai tay và toàn thân mình. Sau phút hưng phấn, bất chấp toàn thân ướt nhẹp, dùng sức nhào vào lòng Diệp Vô Thần, cọ cọ thân thể như lấy lòng.
– Đồng Tâm, ngươi phải nhớ kỹ, sau này ngoại trừ có người gây nguy hiểm đến tính mạng của ngươi, ta, còn có người ta cần bảo vệ, nếu không, không có sự đồng ý của ta, ngươi không thể giết người. Thậm chí không thể phóng thích ra khí tức của ngươi. Nghe rõ chưa?
Đồng Tâm ngẩng đầu ở trong lòng hắn, mất rất lâu mới hoàn toàn hiểu câu hắn nói, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
– Dẫu là giết người, trên người cũng không thể dính máu. Bằng không, ta không dám ôm Đồng Tâm của ta đâu. –Diệp Vô Thần rốt cuộc nhu hòa bật cười, sau đó ôm lấy nàng như ôm Ngưng Tuyết. Thân thể nàng và Ngưng Tuyết mềm mại như nhau, nhẹ nhàng như nhau. Nụ cười của Diệp Vô Thần khiến Đồng Tâm còn có chút ít lo lắng sợ hãi trở nên vui vẻ, nàng ôm chặt cổ hắn, dùng đầu lưỡi nhỏ nghịch ngợm trên cổ hắn. Loại cảm giác liếm mặt này, so với giết người càng khiến nàng hưởng thụ nhiều hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trước mắt là một mảnh địa ngục nhân gian đẫm máu. Diệp Vô Thần nhìn thẳng một cái sau đó dùng tốc độ còn nhanh hơn dời ánh mắt đi. Lúc trước sở dĩ hắn không ngăn cản Đồng Tâm ra tay đương nhiên là vì hắn vốn không muốn cho mấy người này sống sót rời đi. Bởi vì tin tức Thiên Phạt Chi Nữ rời khỏi Phong Ma Tháp không thể để người khác biết. Siêu cấp sát khí này sẽ trở thành ác mộng cho tất cả địch nhân của hắn.
Chẳng những muốn họ chết, hơn nữa ngay cả thi thể đều không thể bị người khác phát hiện. Nếu không Nam Hoàng tông truy xét đến đây, kiểu chết tàn nhẫn như thế có lẽ có khả năng khiến họ đoán được điều gì đó. Cho dù chỉ có khả năng cực kỳ nhỏ, Diệp Vô Thần cũng không cho phép nó tồn tại.
-Đồng Tâm, ngươi có thể chế tạo một chiếc hố rất lớn ở chỗ đó, để chôn toàn bộ những người ngươi vừa mới giết vào trong hố hay không? –Diệp Vô Thần cố nén cơn buồn nôn, chỉ vào vị trí xếp đầy tàn thi nói.
Sau phút mê mang ngắn ngủi, nàng rốt cuộc đã nghe rõ. Gật đầu, nàng trực tiếp bay khỏi ngực Diệp Vô Thần, cứ lơ lửng trên không trung như vậy đến bên trên vị trí mục tiêu, sau đó hai tay hợp thành chữ thập, một đoàn hắc quang ngưng tụ trong tay, tiếp đó nàng vung hai tay xuống dưới, một luồng hắc mang đậm đặc đến cực điểm bắn xuống phía dưới.
“Ầm” một tiếng nổ vang, mặt đất rung rinh kịch liệt vài cái như động đất, Diệp Vô Thần cũng lần nữa bị chấn động tắc nghẽn hai tai trong ngắn ngủi, qua rất lâu mới khôi phục. Mà dưới thân của Đồng Tâm, những thân thể đứt đoạn kia đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một chiếc hố lớn đường kính hơn chục thước.
Hắn bước vội về phía trước đi tới bên hố, sau đó hít sâu một hơi lạnh. Đây đâu phải là một cái hố… Bởi vì bên dưới hoàn toàn tối đen như mực — sâu không thấy đáy!
Đây là việc ngay cả lúc trước hắn đặt hơn chục cân thuốc nổ cũng tuyệt đối không thể hoàn thành. Mà Đồng Tâm, chỉ thuận tay dùng một động tác, trông dáng vẻ hoàn toàn không dùng sức lực quá lớn. Mà có thể hình thành một chiếc vực sâu cỡ nhỏ như vậy, chứng minh đất đá vị trí dưới này không ngờ lại bị phá hủy hoàn toàn, biến mất giữa đất trời như không khí.
Diệp Vô Thần lại bị thực lực của Đồng Tâm làm rung động lần nữa. Mà lúc này, Đồng Tâm nhẹ nhàng từ không trung đáp xuống, hai tay ôm lấy cổ vắt vẻo trên người hắn, ngửa khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt trông mắt nhìn hắn, vẻ mặt đòi phần thưởng, khát khao sự khích lệ từ hắn.
– Ừm, làm tốt lắm. –Một tay Diệp Vô Thần nâng mông nàng lên, giọng điệu quái dị nói.
Đồng Tâm lúc này mới thỏa mãn bật cười, thân thể dùng sức cọ qua cọ lại trong lòng hắn, như muốn nhào nặn mình vào trong thân thể hắn.
Làm quả thật rất tốt… Hơn nữa tốt quá tay, một chiếc hố như vậy, hắn lấy cái gì để lấp?
Nếu đã không có cách lấp, vậy đành không lấp. Diệp Vô Thần một lần nữa đóng cửa đá của Phong Ma Tháp lại, ngụy trang vết tích lúc nãy từng mở ra. Sau đó ôm Đồng Tâm đi về phía Thiên Long Thành. Hai chân Đồng Tâm để trần, tuy mặt đất sắc bén cứng rắn thêm nữa đều không thể thương tổn đến chân nàng, nhưng hắn vẫn không nhẫn tâm để nàng chân trần đi về rất xa với hắn như vậy. Dù sao thì Đồng Tâm thoạt nhìn cũng chỉ là một tiểu cô nương khiến người ta yêu mến mà thôi.
Từ nay trở đi, trước Phong Ma Tháp đã thêm một chiếc hố lớn sâu không thấy đáy. Căn cứ theo đồn đãi sau này, chiếc hố đó là nơi táng thân của đệ nhất sát thủ Đào Bạch Bạch. Mà tạo thành chiếc hố ấy, là một thần khí uy lực cực kỳ lớn nào đó.
Cùng thời gian, hoàng cung Thiên Long Thành.
– Con không muốn! Con không muốn! Con không muốn lấy chồng! –Phi Hoàng công chúa mặt đầy ủy khuất bộc phát tính khí công chúa, dùng sức đạp đạp chân, thiếu chút nữa bắt đầu đạp đổ đồ vật trên bàn.
Nếu là đứa con khác ở trước mặt y làm càn như thế, Long Dận sớm đã lớn tiếng trách mắng. Nhưng duy chỉ có Long Hoàng Nhi này y trước sau vẫn không thể sinh ra lửa giận, chỉ có thể cười khổ an ủi nói:
– Hoàng Nhi, vị hôn phu phụ hoàng an bài cho con tuyệt đối là nhân trung chi long, đừng nói là hiện tại, cho dù qua hai mươi năm nữa cũng không thể xuất hiện kẻ tốt hơn hắn. Hơn nữa, Hoàng Nhi bây giờ còn nhỏ, phụ hoàng còn đặc biệt nói qua để các ngươi ba năm sau hãy thành thân.
– Con không cần! Ai con cũng không lấy… -Long Hoàng Nhi không chịu bỏ qua gào to.
– Không được!
– Con không muốn lấy chồng!
– Vua không nói chơi!
Chiêu khóc lóc la lối này rõ ràng vô dụng, Long Hoàng Nhi không thể không đổi sang chiêu “mềm mỏng”:
– Phụ hoàng… Con còn nhỏ như vậy, có phải ngài không cần Hoàng Nhi nữa hay không! Oa oa… Hoàng Nhi thật đáng thương, mẫu phi không cần con, bây giờ phụ hoàng cũng muốn đẩy con ra ngoài… Oa oa, Hoàng Nhi không muốn sống nữa…
Ngay cả mẫu thân đã qua đời nàng đều lôi vào, Long Dận nhất thời có chút luống cuống tay chân, vội an ủi nói:
– Đừng khóc nữa Hoàng Nhi, phụ hoàng luôn thương con như vậy, con còn không tin phụ hoàng sao? Thế này đi, bây giờ phụ hoàng dẫn con đi coi qua người kia có được hay không, nói không chừng đến khi đó Hoàng Nhi cao hứng đều không kịp đấy.
Song song với lúc nói lời này, trong mắt Long Dận lóe lên một tia quỷ quang.
Lời này lập tức đạt hiệu quả, Long Hoàng Nhi lập tức ngừng cơn giả khóc, sụt sịt mũi nói:
– Vâng, Hoàng Nhi muốn coi.
Lòng nàng bắt đầu tính toán rất nhanh, vạch kế hoạch làm thế nào trừng trị “người kia” để tránh né hôn nhân. Bởi vì với một tiểu công chúa quen tự do như nàng mà nói, thành thân thật là một chuyện rất đáng sợ.
Long Dận há có thể không hiểu con gái của mình, đương nhiên đoán được nàng đang nghĩ gì, bất đắc dĩ bật cười. Giống y hệt như Diệp Vô Thần đoán, cuộc hôn nhân y quyết định này đích xác chỉ là một cái cớ. Bởi vì y sẽ không cho phép Diệp Vô Thần sống hết ba năm sau. Thậm chí, sống không đến ngày mai.