– Thần tự biết mạo phạm hoàng thượng, tội đã không nhẹ. Nhưng khẩn cầu hoàng thượng hủy bỏ hôn ước. Mọi hậu quả, mọi điều trách phạt đều do thần gánh vác!
Lâm Tú phẫn nộ hừ nói:
– Ngươi gánh vác? Ngươi làm thế nào gánh vác đây! Hoàng thượng luôn luôn kính trọng ngươi, trăm chiều ân sủng với Hoa gia ngươi, hiện giờ ngươi lại được sủng mà kiêu, thậm chí ép hoàng thượng làm chuyện bội tín, trong mắt ngươi rốt cuộc còn có hoàng thượng hay không!
Hoàng thượng và hoàng hậu song song nổi giận, cục diện đã hoàn toàn căng thẳng, trong không khí lan tràn áp lực nồng đạm. Mọi người lũ lượt lắc đầu, xem ra hôm nay Hoa Chấn Thiên nhất định sẽ không như ý nguyện, ngược lại nhận lấy sự bất mãn của hoàng thượng.
– Trong mắt ta còn có hoàng thượng hay không? –Hoa Chấn Thiên ngẩng đầu lên, thấp giọng lẩm bẩm vài câu, bỗng cười thảm:
– Ha ha ha ha! Hoa Chấn Thiên ta từ nhỏ đã vì hoàng thượng, vì Thiên Long Quốc mà sống. Sự trung thành của Hoa Chấn Thiên ta nhật nguyệt có thể chứng giám, thiên địa có thể tỏ rõ! Mỗi một người đang ngồi đều có thể làm chứng! Thử hỏi Hoa Chấn Thiên ta đã từng làm bất cứ chuyện nào có lỗi với hoàng thượng, có lỗi với Thiên Long Quốc chưa? Lại đã từng có lần nào ngỗ nghịch với hoàng thượng chưa?
Mọi người lũ lượt thầm lắc đầu, tính cách Hoa Chấn Thiên tuy rằng thô lỗ, không câu nệ tiểu tiết và lễ tiết, nhưng tuyệt không phải kẻ lỗ mãng, mà lòng trung thành đối với hoàng thất lại càng ai ai đều thấy trong mắt, ai cũng không có tư cách hoài nghi.
– Ai nấy đều biết Hoa gia ta bởi Lôi Chấn Tử và Hỏa Độc Tử mà quật khởi, cũng bởi vậy nên không ai dám chọc. Nhưng các ngươi có biết hay không, nếu không phải vì Thiên Long Quốc, Hoa Chấn Thiên ta vĩnh viễn không muốn chạm vào thứ này, bởi vì có những thứ đó ở đây, mỗi một người của Hoa gia ta đều sẽ tùy thời mất mạng. Năm ba tuổi, mẫu thân ta bị nổ chết, năm hai mươi tuổi, phụ thân ta bị nổ chết. Trước khi phụ thân chết có nói với ta:
– Vì hoàng thượng, vì an nguy của Thiên Long Quốc, cho dù lúc nào cũng có thể bị nổ tan xương nát thịt cũng phải kiên trì.
– Phụ thân đến chết đều nhớ đến hoàng thượng và Thiên Long Quốc, đều không thể kịp nhìn cháu gái duy nhất của mình một lần. Cho dù không còn phụ mẫu, Hoa Chấn Thiên ta cũng chưa từng nghĩ tới phải chia lìa với Lôi Chấn Tử. Sau này, ta có thê tử, có con gái, năm con gái ta bảy tuổi, thê tử ta cũng bị nổ chết. Vì thế, ngoại trừ con gái ra, ta cái gì đều không, gì đều không còn nữa!!
Hoa Chấn Thiên gào lớn một tiếng, mắt hổ trợn tròn đã ngấn đầy nước mắt. Nam nhân như sắt thép này rốt cuộc lần đầu tiên rơi lệ trước mặt mọi người, nhưng hình tượng y mang tới mọi người vẫn là Hoa Chấn Thiên như núi cao vời vợi, mất mẹ, mất cha, mất thê, nam nhân tùy tiện này mấy năm nay cắn răng gồng gánh biết bao nỗi đau thấu tim, mà đầu sỏ là từng quả Lôi Chấn Tử giao cho Thiên Long hoàng thất dùng đế uy hiếp nước khác. Vì Thiên Long Quốc, y thật sự có thể nói là gần như mất đi tất cả. Có ai có tư cách chế giễu nước mắt của y, có ai có tư cách hoài nghi lòng trung thành của y.
Vẻ tức giận trên mặt Long Dận hoàn toàn biến mất, y than khẽ một tiếng:
– Hoa tướng quân, mấy năm nay, đã khổ cho ngươi rồi.
-Hoàng thượng, thần một chút đều không khổ, cho dù tan xương nát thịt vì hoàng thượng thần cũng không lời oán trách. Nhưng thần hiện tại chỉ còn lại một đứa con gái, đây cũng là một tia huyết mạch cuối cùng của Hoa gia ta. Thần dù chết muôn vạn lần, cũng không hy vọng con gái chịu thêm nửa điểm ủy khuất nào nữa. Vì hoàng thượng và Thiên Long Quốc, thần đã có lỗi với cha mẹ, có lỗi với thê tử, nên không thể có lỗi với con gái nữa, xin hoàng thượng niệm tình lòng trung thành của Hoa Chấn Thiên ta mấy năm nay, đáp ứng lời thỉnh cầu vô lý này của thần!
Hoa Chấn Thiên khóc ròng nói hết lời, cái đầu ngẩng cao nặng nề dập xuống, đập lên đá cẩm thạch cứng rắn dưới đất.
– Hoàng thượng! –Một lão thần ngấn đầy nhiệt lệ đi ra quỳ rạp bên cạnh Hoa Chấn Thiên, khẩn cầu nói:
– Hoa tướng quân chẳng những là rường cột của Thiên Long Quốc ta, còn là cha của một người con gái! Thần cũng là một phụ thân, cưc kỳ hiểu rõ tâm tình Hoa tướng quân lúc này. Mấy năm nay Hoa tướng quân một lòng vì nước, hy sinh quá nhiều, nhưng chưa từng thỉnh cầu bao giờ. Thần cả gan khẩn cầu hoàng thượng đáp ứng Hoa tướng quân đi.
Lại một người quỳ xuống trước mặt Long Dận:
– Hoàng thượng, Hoa tướng quân tuy có mạo phạm, nhưng một tấm chân thành này, vì con gái không ngại mạo phạm hoàng uy, đáng kính đáng phục. Thần khẩn cầu hoàng thượng nể sự trung thành tận tâm một lòng không hai của Hoa tướng quân mấy năm nay đáp ứng thỉnh cầu của Hoa tướng quân đi. Thần cũng tuyệt không nhẫn tâm chia rẽ con gái mình và người nó yêu thương đau khổ cả đời.
– … Xin hoàng thượng hãy đáp ứng Hoa tướng quân!
– Hoàng thượng xin hãy khai ân!
…………….
……………..
Những người vốn dĩ tới tham gia tiệc đính hôn giữa Lâm gia và Hoa gia giờ phút này bắt đầu nối đuôi nhau cầu xin hủy bỏ hôn ước cho Hoa Chấn Thiên. Lâm Khiếu rốt cuộc thở dài một tiếng, vô lực ngồi xuống. Sắc mặt Lâm Chiến thì xanh mét, khó coi như ăn phải một đống *** vậy.
Diệp Vô Thần cũng đi về phía trước, chắp tay nói:
– Hoàng thượng, xin hãy thành toàn.
Long Dận sau cùng nhìn Diệp Vô Thần đầy sâu xa, thở dài một tiếng:
– Mấy năm nay trẫm quả thật thua thiệt Hoa gia quá nhiều. Vì Hoa gia, trẫm cho dù một lần làm kẻ bội tín thì đã sao. Trẫm có thể đáp ứng hủy bỏ hôn ước giữa Hoa gia và Lâm gia sáu năm trước, nhưng Hoa tướng quân cũng ắt phải đáp ứng trẫm một yêu cầu.
Hoa Chấn Thiên kích động nói:
– Hoàng thượng xin cứ nói, thần không thể không tuân theo.
– Chuyện trẫm gả ái nữ Phi Hoàng công chúa cho Diệp Vô Thần, ngươi hẳn cũng biết. –Long Dận nói.
– Thần biết.
– Trẫm nếu đã gả, thì không thể thu hồi. Con gái Hoa gia ngươi muốn gả vào Diệp gia, thì ắt phải vào ba năm sau, sau khi Phi Hoàng công chúa gả vào Diệp gia mới được, có có dị nghị gì không?
Ba năm sau? Diệp Vô Thần thầm cười lạnh, thật là một tính toán hay đấy. Đã tìm sát thủ giết ta rồi, hai cuộc hôn sự này theo ngươi thấy chẳng quả chỉ là một trò cười thôi phải không? A!
Hoa Chấn Thiên không chút chần chừ nói:
– Công chúa thân thể đáng giá ngàn vàng, lại được gả trước, tiểu nữ há có thể cưới trước, điều này là xác đáng, thần tuyệt không dị nghị.
– Lâm Khiếu, ai… Trẫm sẽ chọn một cuộc hôn nhân khác cho ngươi. Lâm tướng quân, liệu ngươi có dị nghị gì không? –Long Dận chuyển hướng sang Lâm Chiến hỏi.
Lâm Chiến cười cay đắng, nói:
– Hết thảy dựa vào hoàng thượng làm chủ.
– Trẫm… mệt rồi. –Long Dận có chút vô lực vẩy tay, sau đó xoay người rời đi. Hoàng hậu Lâm tú trừng mắt Diệp Vô Thần, một lời không nói đi theo đằng sau. Nhưng nàng không chú ý đến, hoặc nói ai cũng không chú ý đến, ngay trong tích tắc nàng xoay người, Diệp Vô Thần cách nàng khá gần búng ngón tay một cái, một cỗ khí tức màu xám hắn đã ngấm ngầm tích tụ rất lâu vô thanh vô tức bắn vào sau lưng Lâm Tú. Đồng thời, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười lạnh không dễ phát giác.
Màu xám, đại biểu cho Tử Vong nguyên tố. Cỗ khí tức màu xám này, đương nhiên là Tử Vong chi khí – một trong sáu đại nguyên tố hắn hiện giờ có thể thao túng.
Nếu Lâm Tú hơi có chút tu vi, cử động này của Diệp Vô Thần sẽ bị nàng phát giác, nhưng rất đáng tiếc nàng không có. Vả lại Diệp Vô Thần tin rằng cho dù sau này nàng phát tác, cũng sẽ không có bất kỳ ai biết khí tức đó là cái gì. Bởi vì trong nhận thức của Thiên Thần đại lục, chỉ có Thủy Hỏa Phong Lôi Thổ Quang Minh Hắc Ám bảy loại nguyên tố, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của ba loại vận mệnh nguyên tố: Sinh Mệnh, Tử Vong, Linh Hồn. Cũng do đó không ai biết Hắc Thụ Lâm xung quanh Phong Ma Tháp hình thành thế nào, chỉ có thể lý giải cho rằng đó là lời nguyền rủa của Thiên Phạt Chi Nữ.
– Tạ long ân của hoàng thượng! –Ở đằng sau Long Dận, Hoa Chấn Thiên gào lớn một tiếng.
Sau khi Long Dận đi khỏi, mọi người cũng lũ lượt cáo từ tản đi, không ai nguyện ý nói thêm một câu nào nữa. Cục diện xấu hổ kẹp giữa ba gia tộc Hoa gia, Lâm gia và Diệp gia cường thịnh nhất bọn họ bất kể là an ủi bên nào đều không thích hợp, giữ trầm mặc mới là thượng sách. Lâm Chiến cố nặn ra vẻ tươi cười hoàn lễ hết lượt với đám người đang cáo biệt, nhưng ngay cả tâm cầm đao đâm về phía Hoa Chấn Thiên cũng đều có.
Chuyện hôm nay nhất định sẽ truyền khắp Thiên Long Thành, cộng thêm chuyện kết thân xôn xao dư luận loan truyền suốt mấy ngày nay, lần này bất kể là thể diện của Lâm Khiếu hay của Lâm gia đều sẽ mất sạch. Tấm lòng Hoa gia tiểu thư ngầm phó thác cho công tử Diệp gia, vì không gả cho Lâm Khiếu cam nguyện mạo phạm hoàng uy để hủy hôn, điều này đối với Lâm Khiếu nổi tiếng khắp Thiên Long mà nói là một trò hề và mỉa mai lớn đến cỡ nào.
Kế tiếp sau cuộc đấu văn võ hôm đó, Lâm Khiếu lại thất bại thảm hại lần nữa.
– Ngươi đã thắng. –Lâm Khiếu đi tới đằng sau Diệp Vô Thần, vẻ mặt lạc lõng nói, nhưng không có phẫn nộ một cách kỳ dị.
– Ngươi không định báo thù ta, hoặc dùng mọi thủ đoạn cướp về? –Diệp Vô Thần nghiêng mặt qua, mỉm cười nói. Nguồn: http://truyenfull.vn
– Không. –Lâm Khiếu lắc đầu, thành thật nói:
– Ngươi có thể nói Lâm Khiếu ta là kẻ nhu nhược, nhưng bất kể thế nào, ta không muốn làm địch với một kẻ đáng sợ.
– Cho nên dẫu đã tới nước như hiện giờ ngươi cũng cam nguyện nhún nhường? –Diệp Vô Thần lạnh nhạt liếc hắn, hạ thấp giọng nói:
– Lâm công tử, thêm một bằng hữu vĩnh viễn tốt hơn nhiều với thêm một địch nhân. Ngươi cho rằng ta lại vô duyên vô cớ tạo thành một địch nhân ư? Có đôi khi chẳng phải là ngươi không muốn, không nguyện thì có thể trốn tránh, nếu ngươi có thể nói ra như vậy, chứng minh đến tận bây giờ ngươi vẫn không rõ gia tộc mình rốt cuộc thuộc về ai. Ngươi ở Lâm gia đằng đẵng hai mươi năm đều không phát giác ra, mà ta, chỉ cần hai ngày. Đây chính là chênh lệch giữa ta và ngươi. Cho nên, ta vốn dĩ không sợ bất kỳ thủ đoạn và sự báo thù nào của ngươi, bởi vì ngươi còn chưa xứng để trở thành địch nhân của ta.
Không nói thêm nữa, Diệp Vô Thần đi qua từ bên người hắn, lưu lại Lâm Khiếu vẻ mặt ngơ ngác, hệt như mất hồn vậy.
– Hoa tiền bối, mau đứng dậy.
Sau khi Long Dận đi, Hoa Chấn Thiên vẫn một mực quỳ ở đó, nhìn thẳng về phía trước. Những gì hôm nay y làm không chút nghi ngờ là ép buộc và xúc phạm, đối với một người trung thành cả đời, điều này đủ khiến nội tâm y sinh ra cảm giác mang tội nặng nề, Diệp Vô Thần đỡ y dậy, Hoa Chấn Thiên cũng không kiên trì nữa, theo đó đứng dậy, sau đó toét miệng cười về phía hắn:
– Phải gọi là nhạc phụ đại nhân.
– Nhạc phụ đại nhân. –Diệp Vô Thần đỡ y, chân thành gọi.
– Thế còn được, ai! Ba năm thì ba năm vậy… -Y than một tiếng, ráng hạ thấp giọng hung tợn nói:
– Trong vòng ba năm nếu ngươi dám chết, lão tử nhất định sẽ quật mộ ngươi, rút xương cốt ngươi!
– Nhạc phụ đại nhân yên tâm, chỉ cần con không muốn chết, thì còn chưa có ai lấy được tính mạng của con. –Diệp Vô Thần nói.
– Được! Nhớ kỹ lời ngươi… À, con gái ngoan của ta còn ở ngoài cửa, bây giờ có lẽ cũng sốt ruột lắm rồi, ngươi còn không mau đi bồi nàng. –Hoa Chấn Thiên trừng mắt, lầu bầu nói.
– Con lập tức đi ngay. –Diệp Vô Thần nghe vậy lập tức bước mau ra ngoài.