“Đến đâu rồi?”
Long Thiếu Vân hỏi tài xế, lúc này mặt mũi anh †a đã tái mét.
“Cậu Long, tôi cũng không biết đây là đâu nữa? Chúng ta giờ không thể chạy trên đường chính, đâu đâu cũng là người của Trần Khiêm, chúng ta đã bị phát hiện! Nhìn xung quanh, có vẻ đây là một vùng núi hoang vắng!”
Tài xế sợ đến mức tay chân run rẩy.
Bất chấp việc bọn họ gấp rút trốn chạy.
Nhưng không ngờ, rất nhanh chóng, đoàn xe của Trần Khiêm đã chặn tất cả các ngả từ Thục Xuyên đến thành phố Khánh.
Nhờ vào bóng đêm.
Cộng thêm tài xế cũng là tay lái thạo nghề.
Mới chật vật mà chạy thoát được.
Nhưng mà họ dường như đã đi lạc đường rồi.
“Khốn kiếp! Nuôi mày tốn cơm! Khốn kiếp!!!”
Long Thiếu Vân điên loạn gào thét, nơi này cách xa nội thành, xung quanh đều là rừng rậm, vô cùng đáng sợ.
Ngay lúc này, tiếng động cơ gầm rú xé gió đêm lạnh lẽo tràn vào màn nhĩ.
Liền sau đó, ánh đèn bắt đầu rọi tới.
Không biết có bao nhiêu chiếc xe truy đuổi phía sau.
Hướng ngược lại, cũng có xe truy tới. “Chạy, mau chạy!”
Long Thiếu Vân hét toáng.
Anh ta cấp bách gọi điện thoại cho mẹ.
“Thiếu Vân, con đang lái xe hả? Ngày mai là sinh nhật mẹ, còn tranh thủ về sớm!”
“Mẹ! Mau tới cứu con! Mau cứu con! Con bị chặn ở thành phố Khánh rồi!”
“Con trai, con nói gì, có phải tín hiệu không tốt không, mẹ không nghe được gì cả?”
Đầu dây bên kia, mẹ anh ta nói.