“Tôi không đi đâu!”
Trần Khiêm läc đầu.
“Hừ, không đi thì thôi, làm ra vẻ cái gì chứ!” Có một cô thư ký bất mãn nói.
Sau đó mọi người đều đến bàn Lý Lương để kính rượu.
Thấy mọi người đều đến kính rượu bạn trai mình.
Hầu Hiểu Hà lạnh lùng liếc Trân Khiêm đang ngồi một mình.
Giống như muốn nhìn thấy biểu cảm xấu hổ và nhục nhã muộn độn thổ từ trên mặt Trần Khiêm.
Năm đó lại còn dám từ chối tôi, giờ thì nhìn đi, khoảng cách giữa tôi với cậu rốt cuộc xa cỡ nào!
Hơn nữa cậu mà đem ra so với Lý Lương, thì cậu thua kém bao nhiêu chứ.
Thật sự cho rằng tôi để cậu đến là muốn cậu mở mang tầm mắt sao?
Sai rồi!
Hầu Hiểu Hả cố ý muốn làm cho Trần Khiêm nhục nhã, bởi vì càng đông người thì cảm giác nhục nhã của Trần Khiêm sẽ càng nhiều!
Loại khoái cảm trả thù này bình thường làm gì có.
Vương Văn thấy Trần Khiêm bơ vơ một mình, rõ ràng Hầu Hiểu Hà gọi Trần Khiêm tới để cậu ấy khó xử.
Cho nên muốn qua với Trần Khiêm.
“Em đi làm gì!”
Cuối cùng bị Lương Mạnh thô bạo kéo tay lại.
Vương Văn cũng không ngờ Lương Mạnh lại như vậy.
Mới biết là những lời nói vừa nãy của Hầu Hiểu Hà có thể đã ảnh hưởng tới Lương Mạnh rồi.
Cho nên Vương Văn không nói thêm gì nữa!
Lúc này, cũng có rất nhiều người ở bàn bên cạnh đến mời Lý Lương với Hầu Hiểu Hà đồ uống.
Hầu Hiểu Hà một mặt thì bận tíu tít để tiếp, mặt khác thì đưa mắt nhìn Trần Khiêm.
Càng nhìn thì trong lòng lại càng vui.