Giang Vi Vi tức giận vì ngữ khí của Trân Khiêm.
“Cậu! Được thôi, Trần Khiêm cậu không biết ơn lòng tốt người khác, tôi sợ cậu bị nhóm người bán hàng đa cấp lừa. Cậu biết không, tổ chức bán hàng đa cấp, đầu tiên sẽ ban cho cậu một món hời thật lớn, mưu mô lấy lòng cậu, làm cậu trở nên tham lam, sau đó xem như nửa đời sau của cậu phế rồi!”
“Hơn nữa, người làm chủ tịch khoa như chúng tôi, không có quyền được hỏi à? Lỡ như cậu tham gia vào tổ chức bán hàng đa cấp, nói xấu khoa chúng ta, phải biết rằng, cậu thân thì nghèo lại ít kiến thức, không hiểu gì chuyện ngoài đời cả!”
Nghe lời mỉa mai có lớp có lang của Giang Vi Vi.
Trần Khiêm cười khổ läc đầu: “Tôi đã nói cho cậu nghe những gì tôi nên nói, đây là bạn của tôi thật mà!”
“Được thôi! Tạm thời tôi sẽ không nói đến chuyện đó nữa, tôi hỏi cậu, chuyện tối hôm qua cậu trúng vé số là sao đó? Nghe người ta nói, tối qua cậu đã tiêu hơn một trăm năm
mươi nghìn sao? Chẳng phải cậu trúng hai trăm nghìn hả, tại sao lại tiêu một lần hết một trăm năm mươi nghìn…”
Giang Vi Vĩ hỏi.
“Hai trăm nghìn? Ai nói tôi trúng hai trăm nghìn, chỉ là họ đang đoán thôi, tôi chỉ lấy ra hai trăm nghìn tiền mặt, thì là trúng được hai trăm nghìn à?”
Dáng vẻ Trần Khiêm rất tự tin.
Mà nhìn dáng vẻ này, Giang Vi Vi lại cảm thấy ngứa ngáy.
Quả nhiên mình đoán đúng rồi, một lần đã tiêu hết một trăm năm mươi nghìn thì Trần Khiêm không thể chỉ trúng mỗi hai trăm nghìn được.
“Vậy là bao nhiêu?”
“Tôi không tiện nói cho cậu nghe, tóm lại cũng không nhiều lảm! Không nhiều đâu thật đó! Được rồi, chủ tịch Giang.
Vi Vi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi về đây!”
Trần Khiêm giống như chẳng sao cả.
Làm Giang Vi Vi suýt sặc.
“Hừ, có gì đâu mà ra vẻ, cậu trúng số được ít tiền, chỉ vì cậu may tôi, sao cậu có thể sánh với cậu ấm chân chính như Vương Dương được chứi”
Giang Vi Vi nhìn thái độ bây giờ của Trần Khiêm, tức đến mức giậm chân.
Vương Dương cũng là cậu ấm nhà giàu, không có tài năng gì cả nhưng trong mắt Giang Vi Vi, cậu ấm này vẫn mạnh hơn Trần Khiêm trúng vé số nhiều.
“Tin tin…”
Lúc này, một chiếc Audi A6 ngừng ở trước mặt Giang Vi Vi.
Hạ cửa xe xuống, Vương Dương vươn mái tóc đã được chải chuốt sáng bóng ra.
“Vi Vi, nhìn cậu có vẻ không được thoải mái lắm, cậu đang không vui hả? Hay là, cậu không muốn đi bảo trì Audi với tớ?”
Vương Dương hỏi.
“Không phải đâu Vương Dương, tớ chỉ hơi buồn bực mà thôi. Ây da tóm lại bây giờ tớ có hơi bối rối, thậm chí buồn bực mà không thể hiểu được, tớ tớ tớ… Tại sao tớ lại buồn bực nhỉ?”
Giang Vi Vi cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này.
Nhìn tâm trạng buồn rầu của Giang Vi Vi, Vương Dương biết cơ hội của mình đã đến rồi, vội vàng an ủi:
⁄Wi Vị, lên xe trước đi, nói tớ nghe đã xảy ra chuyện gì, có lẽ tớ có thể giúp cậu…”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!