“Mọi người yên lặng một chút, bây giờ sẽ đọc tên của người đến phỏng vấn, đọc đến tên của ai thì người đó hô có nhé, sau đó theo tôi vào trong, một, Trần Thiệu!”
“Cót”
“CóI”
Trần Khiêm cũng đang nhìn cô gái kia, lúc này nghe thấy tên Trần thiếu (cậu Trần) thì bất giác trả
lời lại một câu.
Kết quả anh chàng cao cao kia cũng đáp lại một tiếng.
Thế này thật xấu hổ quá.
Trần Thiệu quét mắt nhìn Trần Khiêm với ý hơi khinh thường.
“Chuyện gì vậy chứ? Tôi không thấy trùng tên luôn đấy?”
Lúc này, cô gái trợ lý đi về phía Trần Khiêm.
Rất rõ ràng, chàng trai tên Trần Thiệu có quen biết với những người trợ lý tuyển dụng này.
Cho nên mới xem hồ sơ phỏng vấn của Trần Khiêm.
“Chẳng phải anh tên Trần Khiêm sao, làm trò cười cho thiên hạ à, tôi gọi Trần Thiệu anh trả lời làm gì chứ!”
“Ngại quá, tôi nghe nhầm rồi!”
Trần Khiêm xấu hổ cười khổ.
“Không phải đâu, anh ta tưởng người đẹp gọi là Trần thiếu đấy, thiếu trong từ thiếu gia đấy, nên anh ta mới trả lời! Ha hai”
Có chàng trai chế giễu nói.
“Không biết còn tưởng là cậu Trần của Kim Lăng đến đây nữa đấy!”
Mọi người đều bật cười. Ngay cả cô gái kia cũng cười mỉm.
Lần này Trần Khiêm không nói gì, dù sao thì cũng là anh đã làm trò cười cho thiên hạ mà.
Sau đó Trần Thiệu vào trong phỏng vấn.
Không lâu sau thì anh ta ra ngoài với vẻ đắc ý.
“Anh Thiệu anh Thiệu, nội dung phỏng vấn là gì vậy, có thể nói một chút không!”
Mọi người vây lại hỏi.
“Cũng chẳng có nội dung gì, chỉ trò chuyện với tôi thôi, tôi chọc cho ba người phỏng vấn cười khúc khích, sau đó hỏi tôi khi nào thì có thể đến làm, nhàm chán lắm!”
Trần Thiệu đút hai tay trong túi rồi nói.
Các chàng trai đều ghen tị, thế này thì một người nam mà hôm nay cần tuyển chắc chăn là anh
ta rồi.
Sau đó, mọi người luân phiên nhau vào phỏng vấn.
Trần Khiêm nộp hồ sơ, chắc chắn cũng nộp kèm cả thư giới thiệu nữa.
Trả lời vài câu hỏi của người phỏng vấn rồi họ bảo Trần Khiêm ra ngoài.
Sau đó thì đợi kết quả cuối cùng.
Có người dứt khoát đi luôn không đợi.
Còn Trần Thiệu thì cứ quấn lấy cô gái xinh đẹp. kia để trò chuyện.
“Có kết quả rồi!”
Rất nhanh cô gái trợ lý đã cầm theo hai tờ đơn xin nhận chức ra.
“Ai là người được chọn vậy?” Mọi người lại ồn ào suy đoán.
“Tuyển dụng nhân sự bộ phận quản lý đầu tư, phỏng vấn thành công, cô Dương Mẫn Tuyết!”
Tất nhiên Dương Mãn Tuyết chính là cô gái có khí chất kia.
“Phỏng vấn thành công, anh Trần Khiêm!” Nữ trợ lý lại nói tiếp. “Mãn Tuyết, đi thôi!” Trần Thiệu vô thức cười.
Cuối cùng chẳng mấy chốc nụ cười của anh ta đã sững lại.
“Hửm? Đợi đã, không phải mình?”
Trần Thiệu sững sờ.
Mọi người cũng hoàn toàn ngơ ngác. Đồng loạt nhìn sang Trần Khiêm.
Đương nhiên Trần Khiêm biết là chuyện gì rồi, sau khi trong lòng thầm nói xin lỗi với những người này thì cũng đi qua cầm lấy tờ đơn nhận chức, sau đó cùng với cô gái tên Dương Mẫn Tuyết vào phòng làm việc ký đơn.
“Trần Khiêm, hai chúng ta đều ở cùng một bộ phận, nhà anh ở đâu?”
Sau khi kí xong đơn thì phòng làm việc cũng chỉ còn lại hai người.
Vì vậy Dương Mẫn Tuyết trò chuyện với Trần Khiêm.
“Tôi sao, tôi ở trấn Tiểu Cô tại huyện Bình An!” Trần Khiêm nói.
“Hả? Trùng hợp vậy sao, chúng ta ở rất gần nhau đấy, tôi ở trấn Tiểu Tuyền tại huyện Bình An này!”
Dương Mãn Tuyết cười nói. Có thể thấy rằng mặc dù cô ấy rất có khí chất
nữ thần nhưng cũng rất thích nói chuyện với người khác.
Giao tiếp rất tự nhiên.
“Chỗ cô có một sơn trang suối nước nóng rất nổi tiếng đúng không, sau này có cơ hội tôi sẽ đến trấn của cô ngâm suối nước nóng!”
Trần Khiêm cười nói.
“Được thôi, vậy tôi sẽ tiếp anh!”