“Sổ tiết kiệm nào cơ?” Trần Khiêm sửng sốt.
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Tô Đình hoảng loạn gấp gáp.
“Em đừng hỏi nữa, tiền này anh có việc cầm đi rồi”
Lý Tiếu khó xử nói.
“Anh có việc gì mà cần tiền? Tay anh cầm cái gì đó hả? Trời ạ, tờ séc mệnh giá lớn như vậy, anh làm gì thế?”
Tô Đình sốt cả ruột.
“Đây là tiền trả Trần Khiêm! Dùng bảy trăm nghìn mua lại một chiếc xe mới tinh trị giá hai triệu tệ, lấy đâu ra chuyện tốt như vậy?”
Lý Tiếu nói.
“Sao lại không có chuyện như vậy chứ, kiếm tiền từ túi Trần Khiêm thì làm sao? Lý Tiếu anh không thể lừa tiền ai cả nhưng riêng cậu ta thì có thể! Mau đưa đây cho eml”
‘Tô Đình vươn tay giật lại tờ séc.
“Hừm, bán xe được một triệu tám, trừ đi bảy trăm nghìn đưa cho Trần Khiêm, chúng ta cũng phải đưa thêm một trăm nghìn làm phí đi lại cho người ta chứi”
Tô Đình ngó lại tờ séc, lúc này cô ta mới nhìn rõ con số ghi trên đó.
“Một triệu mốt? Lý Tiếu, anh có ý gì đây? Em hiểu rồi, hóa ra một trăm nghìn đó anh đưa hết cho Trần Khiêm, thế không phải lần buôn bán này chúng †a phải mất trằng thêm một trăm nghìn tệ hả? Anh điên rồi hay sao?”
Nói hết lời, Tô Đình với lấy một chai rượu, đập thẳng về hướng của Lý Tiếu, nhưng lại không đánh trúng người cần đánh mà lại đập xuống chân của Trần Khiêm.
Lý Tiếu cũng nóng tính, hai người như sắp xông vào đánh nhau.
Đúng thật là, chiếc xe này làm gì bán được giá một triệu tám trắm năm mươi nghìn được, bỏ tiền quan hệ mới bán được, bán mà không thu về một đồng lãi nào, bởi vì ngày tối qua Lý Tiếu nhìn Trần Khiêm có vẻ không vui, không biết có phải là do thiếu tiền nên khó khăn hay không.
Nên anh ấy mới muốn trả tiền cho Trần Khiêm càng sớm càng tốt.
Bởi vậy Lý Tiếu thà rằng chịu thiệt một chút. Cũng phải giúp Trần Khiêm một tay.
Mà chai rượu kia của Tô Đình rõ ràng là đập cho Trần Khiêm xem.
“Em đưa trả tờ séc cho anh, anh nói rồi, phải đưa cho Trần Khiêm, đưa anhl”
“Dựa vào cái gì chứ, em không đưa, chúng ta nợ Trần Khiêm cái gì sao? Còn nữa Lý Tiếu, lúc học cấp hai, nếu không phải anh vì Trần Khiêm đâm người khác một dao nên bị đuổi học, em và anh sẽ sống nghèo khổ như thế này sao? Lúc đó thành tích học của anh đứng nhất khóa của chúng ta đấy!”
Tô Đình khóc nói.
“Em câm miệng, nói cái gì vậy hả!”
Lý Tiếu đỏ bừng mặt liền mắng cô ấy.
Bị Trần Khiêm đứng ở chính giữa ngăn cản.
Đúng vậy, chuyện này vừa nói ra, tim Trần Khiêm nhói lên một cái.
Anh từ nhỏ lớn lên cùng Lý Tiếu, nhà anh ấy cũng nghèo, hai người cùng cảnh ngộ thì rất dễ dàng trở thành tri kỷ.
Hai người là anh em tốt, cùng nhau học tập.
Lý Tiếu thuộc loại người thành tích học tập xuất sắc, nhưng vẫn thích chơi.
Đánh nhau trong lớp là chuyện thường xảy ra.
Cũng không ít lần vì Trần Khiêm mà đánh nhau, tại sao Trần Khiêm lại nói cơn ác mộng của anh ở cấp ba mà không phải là cấp hai?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!