Còn ở phía dưới tháp Trấn Long, Tiếu Thương Sinh rốt cuộc cũng khôi phục lại sự bình tĩnh nhìn Trần Khiêm đang đứng sừng sững ở chỗ tiếng nổ vang lên lúc nãy.
Không thể nào, sao cậu có thể thoát được?
Giọng nói của Trần Điểm Thương bắt đầu run rẩy.
Sao có thể, ngay cả trận pháp Diệt Long cũng không thể đối phó với cậu ta?
Ông ta thất kinh hỏi Trần Khiêm ở trước mặt, lúc này anh vẫn duy trì nụ cười nửa miệng.
‘Tôi đương nhiên là không sao rồi, trận pháp Diệt Long của ông trong mắt tôi chỉ là một thứ đồ chơi…
Hai tay thọc vào túi, Trần Khiêm thản nhiên đáp.
Cậu… Phụt!
Nghe vậy, Trần Điểm Thương đưa tay chỉ Trần Khiêm, đột nhiên thấy máu huyết cuộn trào trong người, phun ra một búng máu lớn.
‘Trận pháp cấp độ lớn hạn chế còn sót lại từ thượng cổ, vậy mà trong mắt Trần Khiêm lại chỉ như món đồ chơi.
Quan trọng là Trần Điểm Thương đã liều cả mạng già để dùng chiêu này, dùng đến cả pháp khí tối thượng,
vậy mà vẫn không giết được Trần Khiêm.
Mất Đóa Hoa Quỷ tối thượng, vậy mà Trần Khiêm vẫn còn sống…
Càng nghĩ, máu nóng trong người Trần Điểm Thương càng sôi trào.
Cuối cùng, não ông ta choáng váng, máu tươi không ngừng phun ra từ miệng.
Trần Điểm Thương run rẩy nhìn Trân Khiêm nói.
Trong lòng ông ta bây giờ ngập tràn kinh hãi và không cam tâm.
Đóa Hoa Quỷ tối thượng của ta…
Trần Điểm Thương ôm ngực, giống như người mất hồn mất vía, miệng lẩm bẩm. Nháy mắt, ông ta như già đi cả chục tuổi.
Không còn vẻ hồng hào tráng kiện ban đầu.
Cậu…
Trần Điểm Thương nghiến răng nghiến lợi nhìn Trân Khiêm, nhưng có ích gì.
Trần Khiêm hai tay vẫn thọc trong túi, khoan thai tiến đến trước mặt Trần Điểm Thương, nói một câu,
Trần Điểm Thương, tôi còn một việc chưa nói với ông!
Trần Khiêm nói. Chuyện gì… còn chuyện gì? Trần Điểm Thương nghỉ hoặc hỏi.
Kì thực, lúc trước giao đấu tôi chỉ mới dùng hai phần chân khí mà thôi…
Cái gì! Trần Điểm Thương trợn tròn mắt.
Vừa nấy giao đấu, tôi cũng chỉ dùng bốn phần chân khí.
Trần Khiêm nói
Cậu! Sao có thể.
Trần Điểm Thương mềm nhữn ngã xuống.
Sao lại không thể nào, chẳng qua bình thường tôi chỉ sử dụng một phần chân khí trước mặt người khác thôi!
Trần Khiêm nói: “Tôi thấy, sở dĩ ông có được sức mạnh như vậy, đạt đỉnh cảnh giới Luân Vương, tất cả đều là nhờ Đóa Hoa Quỷ tối thượng này thôi nhỉ? Còn có sức mạnh Ma La cũng là do ông trút xuống, nó tương đương với bản nguyên của ông. Hiện tại bản nguyên của ông đã bị diệt, sống thêm không quá mấy phút nữa!”
Niệm tình mối quan hệ trước đây giữa chúng ta, tôi sẽ cho nhà họ Trần tu chân thêm nửa canh giờ để chuẩn bị chu đáo hậu sự của chính mình. Nửa giờ sau, tôi đây sẽ tắm máu nhà họ Trần!
Trần Khiêm sẵng giọng nói.
Nói rồi, đạp văng Trần Điểm Thương xuống tháp Trấn Long!
Tiểu Khiêm!
Trân Cận Đông vui mừng reo lên.
Ba, mẹ, chị!
‘Trần Khiêm cũng xúc động, vươn tay cởi trói cho họ.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên người Tô Mộc Vũ.
Mộc VũI
‘Trần Khiêm kích động kêu lên. Em còn nhớ anh không?
‘Tô Mộc Vũ thận trọng nhìn Trân Khiêm hồi lâu mới chậm rãi nói:
Anh cho tôi một cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà trước nay tôi không quen anh!
‘Tô Mộc Vũ nói rõ ràng cảm nhận của mình.
Ha ha, không sao, anh sẽ nghĩ ra cách giúp em khôi phục trí nhớ, từ nay về sau chúng ta ở bên nhau không chia lìa nữa!
Trân Khiêm cười nói.
Rầm rầm rầm!
Lập tức, tháp Trấn Long rung lên dữ dội.
Dường như sắp sập đến nơi.