Ái chà, vậy thì tốt quá, từ nay về sau ông chủ sẽ là Vua Bắc Cảnh được toàn bộ giới tu chân công nhận rồi!
Đám người Tiếu Thương Sinh xì xào bàn tán, ai cũng phấn khích không gì sánh được.
Còn Trần Khiêm đối với chuyện này thì thấy rất bình thường.
‘Trần Khiêm từ lâu đã coi nhẹ vinh hoa phù phiếm rồi.
Khu, ngoài ra, trước khi đi, Điện chủ của Điện Chúng La còn nhắc tại hạ một việc thế này, chỉ là không biết có nên nói hay không!
Đạo trưởng tiếp đón họ nói. “Đạo trưởng cứ nói đừng ngại!” ‘Trân Khiêm gật đầu.
Được nghe ông Trần Điểm Thương, Vua Nam Á có ít quan hệ với cậu Trần Khiêm đây. Hơn nữa theo như quy định của Điện Chúng La, giới tu chân là giới tu chân, sẽ không tham dự vào bất cứ chuyện phàm trần nào, đây là quy định chung của hai khu vực tách rời. Thế nhưng nay vì ân oán của hai người, liên quan nhiều mặt, hôm qua cậu còn chém chết cậu cả của gia tộc Thác Bạt… Ha ha, Điện chủ cũng không có ý gì khác, để giới tu chân được ổn định, mong hai vị tốt nhất hãy ngồi lại trò chuyện với nhau.
Đạo trưởng tiếp đón đề nghị.
Lời này của đạo trưởng không đúng rồi, không phải Trần Khiêm tôi lăng nhằng không tha mà là có kẻ nhất quyết dây dưa không tha cho tôi. Thế nhưng các vị đã ngỏ lời thì tôi cũng đồng ý ông, nếu có cơ hội tôi sẽ đích thân tới gặp Trần Điểm Thương, điều kiện tiên quyết là, ông ta chịu thả tất cả người nhà của tôi ra!
Trần Khiêm nói cho có lệ. Dù sao có ngốc cũng biết.
Trần Điểm Thương vì đối phó với anh mà đã tính toán từ mấy đời trước.
Ông ta sẽ không vì một câu khuyên nhủ của Điện Chúng La mà chịu buông tay bỏ hết.
Còn ông ta đã làm tổn thương đến anh nhiều như vậy, dù gì cũng phải trả cái giá thật đắt.
Huống chỉ, Trần Khiêm cũng đã nghe ra ý của Điện Chúng La khi đề cập đến chuyện này.
Đừng vạ lây đến người vô tội, không nhúng tay vào chuyện thế tục.
Mấy việc này, tất nhiên là không khó.
Vậy quá tốt rồi, như vậy thì tôi cũng có thể trở về mà thưa lời với bên trên! Cậu Trần, tại hạ cáo từ!
Há, tốt quá tốt quá, Vua Bắc Cảnh, danh hiệu này đúng là vô cùng vang dội!
Đạo trưởng tiếp đón đi rồi, mọi người lại tiếp tục vui vẻ bàn luận.
Nói cười ầm ï.
Nhưng Trần Khiêm lại không tập trung được.
Thời gian kế tiếp anh còn có rất chuyện phải làm nữa.
Chỉ hy vọng lúc này, người nhà của anh có thể bình yên vô sự!
Rầm rầm rầm!
Đúng ngay lúc này.
Con tàu bỗng rung chuyển dữ dội.
Sóng biển cưồn cuộn sôi trào.
Hả?
‘Trần Khiêm nhíu mày.
Anh thi triển một đòn pháp thuật, trong nháy mắt sóng yên biển lặng.
Đồng thời, nguồn sức lực mạnh mẽ này cũng thu hút sự chú ý của Trần Khiêm.
Anh lập tức mở Thiên Nhãn, xuyên qua tất cả nhìn thẳng về hướng đó.
Chỉ chốc lát sau, Trần Khiêm đóng Thiên Nhãn lại.
Mọi người an tâm chớ vội, tôi đi một chút trở lại ngay!
Trần Khiêm bình tĩnh ra lệnh, lời còn chưa dứt thì người đã biến mất.
Ở nước €, phía trong lãnh thổ từng ngọn núi san sát nhau.
Nơi đó có một ngọn núi cao tên là Vọng Nhạc, bởi vì trên núi Vọng Nhạc có một đỉnh núi rất cao ẩn mình chạm đến tận đỉnh mây.
Tựa như chiếc thang nối liền với thiên đường.